"Cạch" tiếng cửa mở ra...
-Tôi....tôi sẽ để đồ ăn tối ở đây,khi nào cậu muốn ăn thì lấy....-Đào Anh cầm thức ăn vào phòng Bảo.Cậu đang làm bài,chưa biết rằng Đào Anh sẽ là người hầu riêng của cậu.
-...-Im thinh
-Tôi sẽ ra ngoài...
-Cô...
Đào Anh quay đầu lại.
-Vâng?
-Là ai?
-Người hầu riêng của cậu chủ.
-Ô hô tôi nhớ tôi đâ....-Bảo xoay ghế lại và sững người khi thấy Đào Anh
-Ưm....tôi sẽ ra ngoài,cậu chủ cần gì thì kêu gọi....
-Từ khi nào mà tính tình cô thay đổi độ thế?
-Ý cậu chủ là sao?
-Còn gọi tôi là "cậu chủ" nữa chứ.
-Chậc.....ngày mai cậu chủ sẽ có cuộc họp ở tập đoàn DIAMOND lúc giờ,cậu chủ có cần đặt báo thức không?
-Có.
-Thế tôi sẽ đi đặt..-Đào Anh tiến đến cái đồng hồ trên bàn học của Bảo.
-Không phải cái đó.-Bảo nói
-Thế cái nào vậy cậu chủ,điện thoại à?
-Không luôn.
-Thế thì cái nào?Thức bằng "sức mạnh" à?
-Phì-Cậu phì cười.
-Có gì đáng cười không?
-Có đấy,đồng hồ báo thức của tôi...-Cậu đứng dậy,đút tay vào túi quần và....chỉ vào mặt Đào Anh.
-Là CÔ!
-H....Hả!!!!Làm sao?
-Dễ mà.
-Nhưng tôi không quen thức dậy sớm...
-Ô hô.
-Anh...bộ đáng cười lắm sao?
-Cô sẽ ngủ ở đây.
-Hả!!!!!!Anh vừa nói gì???
-Phòng tôi cũng rộng mà.
-Nhưng có một cái giường thôi mà?
-Bộ cô tưởng chúng ta sẽ ngủ chung với nhau sao?Cô sẽ ngủ...trên SOFA!
-Hả???-Đào Anh la lên.
Quốc Bảo cười nhếch miệng rồi ngồi xuống làm bài tiếp.
-A...anh......bình tĩnh....phù....được thưa cậu chủ!
Đào Anh bước ra khỏi phòng qua phòng của mình lấy gối và mền qua lại phòng của Quốc Bảo.Lúc đó Quốc Bảo cũng đã làm xong bài tập rồi.
-Tôi sẽ đặt đồng hồ báo thức lúc :,bây giờ thì chúc cậu chủ ngủ gặp ác...à không...gặp xui xẻo!Blehhh.
-Cô....được thôi.Ngủ ngon!
Hai người đều nằm phịch xuống.
:...
Tít tít tít
-Đây đây..."cạch"...Oáp
~Đào Anh xếp gối mền và thay đồ sau đó mới gọi Quốc Bảo dậy
-Cậu chủ...
-....
-: rồi đó!Cậu có dậy không?!
-Biết rồi.
-Biết thì mau ngồi dậy đi!
-Ồn ào.
-Anh.....Tôi sẽ xuống làm đồ ăn sáng.Anh thay đồ đi.
"Cạch"cửa đóng lại.
-Thật là bực mình!Bộ không biết lạnh hay sao mà cho mình nằm trên ghế SOFA!Bực mình hết sức!!!-Đào Anh vừa đi vừa dậm chân.-Haizzzz~từ trước tới giờ có biết hắn thích ăn gì làm đại bánh mì ốp la vậy....hay là hỏi mấy chị giúp việc?Ok!
-Này-Quốc Bảo đi từ cầu thang xuống.
-Hả?-Đào Anh nhìn Quốc Bảo.
-Ăn sáng gì vậy?
-Tôi đời nào biết anh thích ăn gì buồi sáng?
-Cho tôi miếng bánh mì là được với lại lát nữa vào gặp người ở bên DIAMOND nên thế nào cũng đi ăn.
-Ồ vậy hả?Vậy tôi sướng rồi hi hi.
-Này!
-Gì nữa?
-Phải gọi bằng "cậu chủ".
-Hả?.....Sao cũng được tuỳ anh.
-Chậc....bác quản gia chuẩn bị xe đi ạ!
-Ừ!-Bác quản gia từ ngoài sân la lên.
Quốc Bảo đi xuống ngậm miếng bánh mì Đào Anh đưa cho rồi kéo tay Đào Anh đi:
-N....này!Anh làm gì vậy?!
-Kéo cô đi.
-Ơ!Tại sao tôi phải đi cùng anh?!
-Vì cô là người hầu riêng của tôi cơ mà.
-Hả?Nhưng mà không phải lúc nào cũng làm theo ý anh được!
-Tôi là "cậu chủ".
-Chậc
Hai người ngồi vào xe và....im thinh.Thấy không khí tĩnh quá bác quản gia liền lên tiếng:
-Hai cháu sao cứ im thinh vậy?
-Dạ tại đâu có gì để nói với hạng người như vậy đâu bác-Đào Anh lên tiếng kèm theo cặp mắt "viên đạn" liếc nhìn Quốc Bảo.
-Cô này hay nhỉ?-Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Hô hô anh quá khen.
-C...thế cô vào nhà tôi làm gì?Không thích tôi thì cứ bỏ việc đi có phải dễ hơn không?
-Ô hô.Tại mấy vị trí kia mấy cô giúp việc khác xin hết rồi.
-Thôi thôi-Bác quản gia phì cười-Nhìn hai cháu cứ như cặp đôi ấy!
-Không có đâu bác-Đào Anh phẩy phẩy tay.
-Bác giỡn thôi,mà tới nơi rồi,hai cháu xuống đi.
-Thế ba mẹ Quốc Bảo không đi à bác?
-Có.Hai người đến trước rồi.
-Vậy chào bác!
Đào Anh bước xuống xe nhìn quanh sau đó nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.
-Bộ đồ mình đang mặc là.....bộ đồ "người hầu" đây mà!Bây giờ làm sao-Đào Anh lúng túng thì Quốc Bảo lên tiếng.
-Không sao.Người hầu nhà tôi lên đây lúc nào cũng phải mặc đồ này hết.Yên tâm đi.
-Phù-Đào Anh thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bước vào tập đoàn DIAMOND thì....
-Anh Bảo~-Một người con gái nhìn rất đẹp,mặc đồ màu hồng sang trọng nhưng rất là dễ thương.
-Buông tay tôi ra-Bảo nhăn nhó.
-Sao vậy~Mấy lần trước đâu có gì đâu~À...Anh lại có cái tính lạnh lùng nữa rồi
~-Ồn ào.
-Hoa con gái,Bảo nó không thích thì thôi-Một người phụ nữ bước đến-Lâu quá không gặp chào con,Bảo.
-Cháu chào bác.-Bác lên tiếng
-Anh Bảo~Ai ở đằng sau anh vậy?
~-Người hầu riêng.
-Cháu chào bác ạ.Chào cậu-Đào Anh lên tiếng
-Ừ....chào...-Cô gái lúc nãy nhìn Đào Anh rồi liếc.
-Thôi mấy cháu lại bàn ngồi đi!-Bác lúc nãy lên tiếng.
Bốn người gồm Quốc Bảo,Mỹ Hoa(cô gái lúc nãy),Đào Anh và một người con trai khác.
-Ô hô,lâu quá không gặp,Hoàng Quốc Bảo.-Người con trai đó lên tiếng.
-Lâu quá không gặp,Nguyễn Gia Huy.-
Quốc Bảo và Gia Huy đứng lên bắt tay nhau rồi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
-Còn cô gái này là...-Gia Huy nhìn Đào Anh.
-A...Tôi tên là Trần Đào Anh,Là người hầu riêng của Quôc Bảo.-Đào Anh nói
-Nhìn cô....chắc chưa có bạn trai nhỉ-Gia Huy nhếch miệng nói tiếp.
-Hả....Xin lỗi anh nhưng chuyện tôi có bạn trai hay chưa không liên quan đến anh.
-Cô....thú vị nhỉ?
-Này-Quốc Bảo nhìn Gia Huy.
-Có chuyện gì à anh Bảo-Hoa cuối cùng cũng lên tiếng.
-Có gì phiền lòng à-Gia Huy ngả người ra sau nhìn Quốc Bảo.
-Đây là người hầu riêng của tôi,anh không có quyền đùa giỡn với cô ấy.
-Anh Bảo~Anh đang nói gì vậy?Chỉ là một người hầu thôi mà~-Hoa vừa nói vừa tiến tới Quốc Bảo sau đó nhìn Đào Anh.
-Tôi xin lỗi,có lẽ tôi không nên ngồi đây,tôi sẽ đứng vậy.-Đào Anh bước ra khỏi ghế ngồi.
-Đúng rồi đó,là nhiệm vụ của cô mà đúng không-Hoa nói.
-Vâng!-Đào Anh gật đầu.
Quốc Bảo định kêu Đào Anh ngồi xuống thì bị Gia Huy nắm tay kéo đi rồi.
-N...này!
-Thôi kệ đi anh Bảo~Họ muốn đi đâu cũng được.
Gia Huy kéo Đào Anh đến một căn phòng.
-X...xin anh hãy buông tay tôi ra.
-....
-Này!Anh có nghe thấy không hả?!
-Cô im đi.
-Hả?Anh buông tay tôi ra!!
Đào Anh giật mạnh khiến Gia Huy giật minh quay phắt người lại.
-Cô..
-Tôi sao?!
-Thật sự rất là thú vị đó.
-Hả?
-Đây là lần đầu tiên có người con gái nào la với tôi như vậy!
-Thì sao nào?Anh như thế này đáng lẽ cô gái nào cũng phải ghét anh ấy chứ.
-Cô!
-Tôi không phải người hầu riêng của anh nên tôi xin phép đi.
Đào Anh dậm chân tiến ra phía cửa thì...
-Cô đứng lại đó-Gia Huy giật tay Đào Anh lại.Bây giờ mặt của họ chỉ cách nhau có cm....
-Anh...tính làm gì?
-Người cô nhỏ nhỏ dễ thương nhỉ?
-Người của tôi như thế nào không liên quan tới anh.
-Đối với tôi thì có đấy.
-Anh...tránh xa tôi ra!!
Đào Anh đạp Gia Huy mở cửa và chạy ra ngoài.
-Đau...nấm lùn cô đi đâu đấy?-Gia Huy cười thầm.