Quả nhiên như Hạ Hiểu nói, chỉ vừa mới nộp danh sách lên thì đã có rất nhiều người xin vào cùng đội với họ.
Người đầu tiên xin vào không ai khác lại chính là Tống Vy.
Lúc đó Hạ Hiểu không biết gì cả, đến tận lúc đến ngày đi rồi cô mới biết, bởi vì Tống Vy đã tự mình nói với Cố Duệ.
Bây giờ nhóm họ gồm Hạ Hiểu, Cố Duệ, Khúc Tịnh Dao, Từ Khả, La Minh Viễn, Tống Vy và bạn cùng bàn, còn có oan gia Lữ Thanh Tùng nữa.
Thật không biết cậu ta tại sao lại vào đây nữa?
Sáng sớm mọi người đã phải tập trung thật sớm đến trường tập trung rồi cùng lên xe do trường sắp xếp để đến viện nghiên cứu.
Hạ Hiểu vừa đứng xếp hàng vừa ngáp ngắn ngáp dài, có lúc còn đứng không vững nữa.
Có lẽ do sắp được đi trải nghiệm xa nên tối hôm trước cô đã không ngủ được.
Và kết quả là hôm nay gục lên gục xuống như gà mổ thóc, đến lúc lên xe cũng là Cố Duệ kéo cô lên.
Cuối cùng vẫn là chịu không nổi, cả quá trình trên xe Hạ Hiểu đều gục vào vai Cố Duệ ngủ ngon lành.
Cố Duệ cũng ngồi yên để cô ngủ, còn đeo tai nghe, bật nhạc nhẹ giúp cô tránh tiếng ồn bên ngoài nữa.
Hành động quan tâm của anh dành cho cô, ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ có anh là không biết.
Gần đến khách sạn đã sắp xếp, mọi người đều nhốn nháo chuẩn bị sẵn sàng để xuống xe.
Lúc này Cố Duệ mới đánh thức Hạ Hiểu dậy, nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian mới khiến cô tỉnh hoàn toàn.
Hạ Hiểu ngáp một cái rõ dài rồi đeo balo lên vai, đôi mắt lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh mới lạ bên ngoài quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của cô.
Hạ Hiểu nhìn ra bên ngoài, trong lòng không kiềm nén nỗi mà khen một câu.
Ra ngoài rồi mới biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu mới lạ, hôm nay Hạ Hiểu đã hiểu câu nói này rồi.
Xe chạy tầm phút thì đến viện nghiên cứu.
Mọi người đều chuẩn bị tập viết ghi lại những thứ mình thấy để làm bài báo cáo, còn đồ không cần thiết thì để trên xe.
Hạ Hiểu vừa xuống xe đã há hốc miệng nhìn xung quanh.
Mọi thứ ở đây cô chỉ được thấy trên điện thoại, lần này mới được thấy trực tiếp, không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
Cố Duệ bảo mọi người xếp hàng điểm danh rồi mới theo hướng dẫn đi vào trong.
Bên trong viện nghiên cứu như một thế giới mới vậy, kch thích sự tò mò của học sinh.
Những loài cây mới được lai, phương pháp trồng cây mới, phòng nghiên cứu,...!tất cả đều được thu vào tầm mắt của mọi người.
Hạ Hiểu chỉ vào cây hoa hồng nhỏ được trồng trong lồ ng kính nói với Khúc Tịnh Dao:
"Cái này đẹp này."
"Tớ nghe nói cái này trồng rất phức tạp, phải trải qua nhiều công đoạn, cây chỉ lựa ra được khoảng cây thôi."
"Quả nhiên là đồ tốt không bao giờ có được dễ dàng."
Hạ Hiểu cảm thấy hứng thú với loài hoa này nên đã lấy điện thoại chụp lại rồi tiếp tục đi lên phía trước quan sát, ghi chép.
Sau khi tham quan xong viện nghiên cứu cũng đã đến giờ cơm trưa.
Xe chạy đến khách sạn để học sinh ăn uống, nghỉ ngơi, đến chiều sẽ đến đài thiên văn, đây là tiết mục bất ngờ chẳng ai biết cả.
Tam Trung năm nay quả nhiên chịu chơi, tạo hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho học sinh.
Trường Tam Trung thuê phòng người, nam ở tầng, nữ ở tầng.
Hạ Hiểu cùng Khúc Tịnh Dao được chia cùng phòng với Tống Vy và Lý Tiểu Nguyệt, cô bạn cùng bàn kia.
Cả quá trình dọn đồ lại chẳng thấy Tống Vy đâu, còn Lý Tiểu Nguyệt thì rụt rè chẳng nói với hai người câu nào.
Hạ Hiểu dọn đồ xong thì ôm lấy Khúc Tịnh Dao nói:
"A Dao, đói rồi, chúng ta đi ăn đi!"
"Đi thôi! Nhắn tin với mấy người kia nữa."
Hai người vừa bước chân ra khỏi cửa thì Hạ Hiểu nắm tay Khúc Tịnh Dao kéo lại, nói:
"Khoan đã, rủ cả Lý Tiểu Nguyệt đi đi, cậu ấy chỉ có một mình."
"Vậy...!rủ thử xem."
Hạ Hiểu ló đầu qua cánh cửa nhìn vào bên trong.
Lý Tiểu Nguyệt vẫn đang loay hoay với đống đồ kia từ nãy đến giờ.
Hạ Hiểu cũng có chút ngại, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tiểu Nguyệt, cậu...!đi ăn cơm không?"
Lý Tiểu Nguyệt nhìn Hạ Hiểu rất lâu, không biết là có nghe hay không.
Hạ Hiểu cũng không biết làm sao, định sẽ nhắc lại thì Lý Tiểu Nguyệt mới ậm ừ trả lời:
"C...!có."
Lý Tiểu Nguyệt chậm rãi đứng lên cầm lấy điện thoại và ví tiền.
Cả quá trình đều làm rất cẩn thận dè dặt, làm người có tính kiên nhẫn cao như Hạ Hiểu cũng sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Cũng may Lý Tiểu Nguyệt ra rồi, ba người liền đi xuống tầng đến phòng của đám người Cố Duệ.
Đi qua ngã rẽ thì sẽ đến phòng của Cố Duệ, nhưng lúc vừa đến thì Hạ Hiểu lại thấy Tống Vy cùng Cố Duệ đang nói chuyện.
Không biết họ đang nói gì.
Trên tay Tống Vy cầm một tấm thiệp, trong ánh mắt dường như có một tia hy vọng tràn đầy.
Nhìn thấy tấm thiệp kia, Hạ Hiểu mới chợt nhớ đến, chỉ còn ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Tống Vy.
Sinh nhật của con gái, chắc chắn Tống Yên sẽ làm lớn, mời mấy người có tiếng trong giới kinh doanh, gia đình Cố Duệ chính là ưu tiên hàng đầu..