Oan gia cả đời, không ngờ sẽ có một ngày phải đi cứu người ta.
Đúng là trên đời này có nhiều chuyện khiến người ta không ngờ được.
Thứ hàng tuần đều không phải học tối, thế nên bình thường đều là Cố Duệ đưa Hạ Hiểu về tiệm mỳ rồi mới về nhà.
Nhưng sáng nay đột nhiên xe đạp bị hư, thế là hai người ngồi xe buýt đến trường, buổi chiều về cũng như vậy.
Mọi người đã đi đến cổng thì đột nhiên Cố Duệ kéo tay Hạ Hiểu nói:
"Tớ bỏ quên sấp tài liệu ở trên lớp rồi."
"Vậy cậu mau đi lấy đi, nhanh lên, trường sắp đóng cửa rồi."
Cố Duệ gật đầu rồi chạy nhanh về phía lớp.
Khúc Tịnh Dao nhìn thấy như vậy liền hỏi thì nhận được câu trả lời của cô:
"Cậu ấy quên đồ.
Cậu và Từ Khả về trước đi, không cần phải đợi đâu.
Mau đi đi, trễ xe buýt thì phải đợi chuyến sau đó."
Khúc Tịnh Dao chần chừ muốn ở lại, nhưng đã bị Hạ Hiểu đẩy đi, còn Từ Khả cũng hợp lực kéo tay cô.
Hạ Hiểu đứng gần cổng trường đợi Cố Duệ ra sẽ cùng đi đến bến xe buýt.
Đột nhiên cô nghe tiếng hét "Cứu tôi với!", hình như là phát ra từ con hẻm nhỏ đối diện trường.
Con hẻm đó, là nơi mà những học sinh mới hoặc là yếu bị bắt nạt.
Trước đây cô đã chứng kiến nhiều rồi, cũng không có gì mới lạ.
Hạ Hiểu hôm nay đành làm người xấu trong mắt người khác vậy.
Cô đi về hướng con hẻm, xem thử ai lại ở địa bàn Tam Trung dám làm ra việc ỷ mạnh hiếp yếu.
Lúc cô đi đến thì thấy một người đang đứng giơ tay chuẩn bị đánh người, cô liền hét lên:
"Dừng tay!"
Người kia quay sang nhìn cô, để hở một chút giúp cô nhìn thấy người bị bắt nạt.
Gương mặt mếu máo của Hạ Hâm hiện ra, cả thân thể co rúm lại vì sợ.
Khóe miệng còn có một vết thương, chắc là mới bị đánh.
Hạ Hiểu lúc này thấy có chút hối hận vì làm người tốt rồi.
Thôi thì, đã giúp thì giúp cho trót, nếu không thì uổng công danh tiếng của cô ở Tam Trung hơn hai năm nay.
Cô chầm chậm tiến về phía đám người đó, đi lướt qua rồi dừng lại trước mặt Hạ Hâm.
Người lúc nãy định đánh Hạ Hâm hất mặt về phía cô hỏi:
"Mày là ai? Khôn hồn thì xéo đi, nếu không tao đánh luôn cả mày."
Mấy câu này nghe chói tai thật.
Lâu lắm rồi không ai nói chuyện với cô như vậy, xem ra người mới chưa nghe đến danh cô rồi.
Vậy thì nói cho cậu ta biết vậy:
"Hạ Hiểu, đã từng nghe qua chưa?"
"Hạ Hiểu? Là ai? Mà thôi, tao không cần biết, muốn lo chuyện bao đồng thì chịu bị đánh."
Cậu ta định ra tay thì bị người phía sau ngăn lại "Hay là bỏ đi, Hạ Hiểu được xưng là tiểu ma vương của Tam Trung đấy."
"Thì sao? Kể từ hôm nay tiểu ma vương chính là tao."
Xem ra phải đánh nhau rồi.
Hạ Hiểu buông chiếc cặp xuống, xắn tay áo lên vào cuộc.
Cô không phải yếu thế, nhưng đối mặt với mấy tên con trai sức dài vai rộng thì vẫn thua một chút.
Cô sợ bản thân chịu thiệt, cho nên chỉ đành ra đòn cuối, đạp thẳng vào ngực mấy tên kia.
Bị đá đau, mấy người nằm trên đất kêu la thảm thiết.
Hạ Hiểu xoa chỗ bị đánh, thở d ốc nói:
"Sau này còn dám bắt nạt người khác thì không đơn giản vậy đâu.
Muốn đánh người cũng phải nghe ngóng xem, Hạ Hiểu tôi đã tiễn bao nhiêu người đi bệnh viện rồi.
Cút!"
Hạ Hiểu nhặt cái cặp lên rồi kéo Hạ Hâm đứng dậy bảo cậu ta mau đi.
Dây dưa ở đây mấy người đó đứng lên được thì người chịu thiệt là cậu ta.
Hạ Hiểu đi ra con hẻm thì nhìn thấy Cố Duệ đang hốt hoảng tìm kiếm cô.
Nhìn mồ hôi vương trên trán, chắc là đã chạy mấy vòng rồi.
Cô đi đến trước mặt anh, Cố Duệ liền nhìn cô từ trên xuống dưới, đè ép lại hơi thở hỏi cô:
"Sao lại bị thương rồi?"
"Lúc nãy tớ thấy có người bị bắt nạt, nên, nên..."
Cố Duệ ôm chầm lấy cô, chất giọng trầm đè nén lại cảm giác lo lắng, mang theo một chút run run sợ hãi "Sau này đừng mạo hiểm vậy nữa, tớ rất sợ, rất sợ cậu gặp nguy hiểm."
Hạ Hiểu bị ôm bất ngờ liền đứng đơ một chỗ, lát sau mới có phản ứng, đưa tay lên vỗ lưng anh trấn an "Được, sau này không mạo hiểm nữa, cậu yên tâm."
Cố Duệ không hề có ý định sẽ buông cô ra, bởi vì hiếm lắm mới có cơ hội.
Vả lại lúc này anh đang rất sợ hãi, nên muốn ôm cô một chút giúp bản thân bình tĩnh hơn.
Giữa khung cảnh lãng mạn như vậy, Hạ Hiểu lại giở trò nghịch ngợm, lấy tay chọc vào bụng anh.
Cố Duệ buông ra, dùng ánh mắt bất lực nhìn cô:
"Làm gì đấy?"
Hạ Hiểu bày ra vẻ mặt ngây thơ nói "Lúc nãy vô tình chạm vào cơ ngực cậu, rất săn chắc, cho nên, mới muốn xem thử..."
"Hạ Hiểu, tớ thì lo cho cậu, cậu còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này.
Rốt cuộc trong đầu cậu còn chứa cái gì nữa hả?"
Hạ Hiểu thè lưỡi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô thừa nhận bản thân không đúng, ngày càng mất liêm sỉ rồi.
Cố Duệ nắm tay cô định đi về phía bến xe, nhưng đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi:
"Hạ Hiểu.".