Hai ngày trước Trung thu Cố Duệ đã trở về.
Việc xảy ra trong lớp anh đã nghe Cố Bình kể lại.
Không ngờ rằng lúc mình vắng mặt lại xảy ra chuyện như vậy.
Liễu Thành đã đưa ra quyết định cho việc này, cũng đã nói với Cố Duệ, bảo anh truyền lời lại cho hai người kia.
Cố Duệ bước vào lớp, mọi người đều tụm lại hỏi thăm tình hình thi cử của anh.
Bình thường cũng chẳng thấy bọn họ quan tâm hỏi han, sao hôm nay lại nhiệt tình thế nhỉ? Trong đám người đó, Hạ Hiểu nhìn thấy Tống Vy cả mặt vui vẻ chúc mừng Cố Duệ, xem ra tình cảm của cô đối với anh vẫn không thay đổi.
Cố Duệ khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông, quà cáp bọn họ tặng anh đều từ chối hết.
Hạ Hiểu nhìn Cố Duệ vừa ngồi xuống đã thở dài, như trút được gánh nặng, không nhịn được hỏi anh:
"Sao nhìn cậu có vẻ không vui vậy? Bọn họ cũng chỉ muốn chúc mừng cậu thôi."
"Tớ biết, nhưng chuyện này đâu phải mới lạ gì mà chúc mừng, tớ đã tham dự kỳ thi này từ lớp rồi, chỉ là vừa rồi là vòng cuối cùng để xét điểm tuyển thẳng vào trường đại học thôi."
Từ Khả nghe anh nói vậy liền phản bác lại "Nè, cậu nói vậy không đúng rồi, cơ hội tuyển thẳng không phải ai cũng có được đâu, mọi người không chỉ đơn giản là chúc mừng cậu, mà còn đang xin vía đậu đại học đó.
Tớ cũng phải xin."
Nói rồi Từ Khả chắp tay, bộ dáng vô cùng thành khẩn lạy trời vái đất, mong cho bản thân có thể đậu đại học là được, không cần phải vào trường đại học danh tiếng gì.
Cố Duệ đợi Từ Khả lạy xong rồi mới bắt đầu đi vào chuyện chính:
"Lúc tớ không ở đây, cậu đánh nhau à?"
"Chuyện này cậu biết rồi à?" Từ Khả cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao người bắt cậu là Cố Bình, thầy Cố sẽ nói cho anh biết thôi, chỉ là không ngờ tin tức được truyền nhanh như vậy
"Chuyện này chấn động cả lớp rồi, tớ còn có thể không biết sao.
Bình thường bảo cậu thế nào, phải bình tĩnh, gặp chuyện không thể giải quyết bằng bạo lực, cậu quên hết rồi à?"
Từ Khả nghe một màn giáo huấn cảm thấy tai cũng muốn ù luôn rồi.
Cậu ngồi xuống ghế gục đầu, hai tay chắp lại nói với anh:
"Xin cậu đó, đừng có mới quay về đã giáo huấn tớ như vậy, tớ biết sai rồi.
Chỉ là hôm đó nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Lữ Thanh Tùng, tớ không chịu được.
Tớ cũng chỉ muốn bảo vệ Hiểu Hiểu thôi mà, cậu đừng trách tớ nữa."
Hạ Hiểu ở bên cạnh cũng nói đỡ cho cậu "Đúng đó, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Từ Khả.
Cố Duệ, cậu nghĩ cách xin thầy, đừng ghi lỗi của cậu ấy có được không, cậu ấy còn phải thi đại học nữa?"
Cố Duệ khoanh tay trước ngực, ra vẻ bản thân là chủ tọa sắp tuyên án cho bị cáo trước mặt "Thầy Liễu nói, phạt cậu trực nhật một tuần, cộng thêm đợt thi cuối kỳ này phải đạt điểm A, vậy thì thầy sẽ xóa tội của cậu, không ghi vào sổ."
"Thật sao?" Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn Cố Duệ
"Nhìn mặt tớ giống nói dối không?"
Từ Khả vừa nghe nói có thể xóa lỗi, liền vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cậu đứng dậy, đưa tay lên chào "Yes sir" rồi vui vẻ quay lên lấy bài ra học.
Không chỉ vì xóa lỗi, mà còn vì đại học trước mắt, cậu quyết tâm phải đạt điểm cao.
Hạ Hiểu nhìn Từ Khả vui vẻ như vậy, trong lòng cũng buông xuống được gánh nặng.
Lúc nãy Cố Duệ chỉ nói hình phạt dành cho Cố Duệ, chứ không nói của Lữ Thanh Tùng.
Việc này hai người đều sai, chắc hẳn cậu ta cũng phải nhận hình phạt thích đáng.
Cô tò mò quay sang hỏi anh:
"Cố Duệ, vậy còn Lữ Thanh Tùng thì sao, thầy phạt cậu ta thế nào?"
"Về phần cậu ta, thầy nói xem biểu hiện trong thời gian tới, nếu vẫn không có dấu hiệu tiến bộ, vậy thì có ghi lỗi hay không, cũng chẳng có tác dụng nữa."
"Tại sao gọi là không có tác dụng?"
"Không cố gắng, điểm không đạt chỉ tiêu, không thể tham gia thi tốt nghiệp, có ghi lỗi hay không, kết quả cũng như vậy thôi."
Đây là chuyện của cậu ta, cô không quan tâm đ ến nữa.
Mặc dù không ưa gì Lữ Thanh Tùng, nhưng tương lai của cậu ta cô sẽ không nhúng tay vào.
Con đường sau này nở hoa hay bế tắc, là do cậu ta lựa chọn thôi.
Buổi trưa ở căn tin vẫn luôn đông đúc như vậy, trễ một chút là không còn bàn để ngồi nữa.
Cũng may bọn họ đã sớm quen với việc này, cho nên lúc nào cũng có chỗ để ngồi.
Đang ăn cơm thì Từ Khả ngẩng đầu hỏi:
"Nè, Trung thu năm nay mọi người tính làm gì?"
"Mọi năm tớ chỉ ở nhà với gia đình thôi, nên năm nay cũng không có dự định gì." Khúc Tịnh Dao trả lời đầu tiên
La Minh Viễn khoác vai Cố Duệ nói "Tớ hả? Cũng chẳng có gì đặc biệt, ở nhà ăn bánh uống trà, có năm thì sang đón cùng Cố Duệ."
"Em cũng vậy, chỉ ở nhà thôi." Lục An Hạo vừa gặm cái đùa gà vừa trả lời
"Hiểu Hiểu, còn cậu thì sao?" Từ Khả nhìn cô hỏi
"Ở nhà, xem chương trình." Hạ Hiểu vẫn giữ thái độ thờ ơ khi nhắc đến những ngày lễ như thế này
"Không ấy, bọn mình năm nay làm khác một chút đi, ra ngoài đón Trung thu cùng nhau."
"Xin đi, mấy ngày lễ này ngoài đường đông nghẹt, cậu định ra hít khói hay gì?" La Minh Viễn lắc đầu không đồng tình
"Cậu biến đi." Từ Khả làm vẻ đuổi người, sau đó nói tiếp "Trung thu năm nào cũng ở nhà thì chán lắm, hiếm lắm mới có dịp cùng nhau tụ họp, chi bằng ra ngoài chơi."
"Tớ thấy Từ Khả nói có lý đó.
Dù sao cũng ở trong nhà không làm gì, ra ngoài biết đâu sẽ tìm được cái gì đó vui." Cố Duệ lúc nói ra câu này thì nhìn sang Hạ Hiểu, anh là muốn cô có thể ra ngoài cho khuây khỏa, tránh ở trong nhà suy nghĩ nhiều sinh ra phiền muộn
"Thấy chưa, Cố Duệ cũng lên tiếng tán thành rồi.
Vậy chúng ta bàn bạc đi, xem hôm đó nên đi đâu."
Sáu người tụm lại bàn bạc xem hôm đó có chỗ nào chơi vui không? Mỗi người một ý, cuối cùng cũng chốt được vài chỗ.
Họ hẹn nhau hôm đó sẽ gặp mặt ở trường rồi đi..