Đông đi xuân đến, thay vào màu trắng của tuyết mà màu sắc rạng rỡ của muôn hoa.
Tết năm nay không giống như những năm trước, Hạ Hiểu đã chân chính cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình.
Năm nay không chỉ có bạn bè, gia đình chú thím Vương ở bên cạnh, cô còn đón Tết cùng mẹ, được ăn những món do chính tay mẹ nấu.
Qua Tết, Hạ Hiểu đã béo lên không ít, hai má phúng phính thịt nhìn rất đáng yêu.
Cố Duệ nhìn thấy cô liền không nhịn được đưa tay lên nhéo, bị cô đánh vào tay thì chỉ cười bảo:
"Tại cậu đáng yêu quá đấy.
Hướng dương nhỏ của tớ đã biến thành bánh bao nhỏ rồi."
"Cậu đừng có trêu tớ nữa, cẩn thận tớ giận cậu đấy."
"Được, không trêu cậu nữa."
Thời tiết vẫn còn hơi lạnh, vì vậy buổi sáng Lâm Tương đã mặc cho cô rất nhiều áo.
Tuy Hạ Hiểu không quá thấp, nhưng lúc đi lại thấy giống như một cây nấm đang di chuyển.
Nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
Hạ Hiểu đi đến lớp, vừa gặp là lại cùng Khúc Tịnh Dao buôn chuyện.
Tớ một câu, cậu một câu, những người khác hoàn toàn không chen vào được.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến một giọng nói vừa quen vừa lạ gọi tên cô:
"Hạ Hiểu."
Mọi người nhìn theo tiếng gọi, nhìn thấy Hạ Hâm đang đứng bên ngoài, dáng vẻ tức giận.
Không biết là ai chọc vào cậu ta khiến cậu ta trở nên như vậy.
Hạ Hiểu ngược lại không sợ, ung dung bước đến trước mặt cậu hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Có phải chị làm không?"
Hạ Hâm hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Hạ Hiểu khó chịu.
Làm là làm cái gì, hỏi như vậy thì ai mà biết đường trả lời chứ.
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy?"
"Chị đừng có nói là chị không biết."
Hạ Hiểu không giữ được bình tĩnh nữa, trực tiếp hét lên "Hạ Hâm, cậu ở đây nổi điên cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Hâm không kiềm được nước mắt, khóc như một đứa trẻ trước mặt cô, nghẹn ngào nói:
"Có người tung tin, nói ba công ty của ba lừa đảo.
Chưa hết, còn nói ba là kẻ bội bạc, bỏ vợ con theo tình nhân, khiến con gái lâm vào cảnh khốn khổ.
Vì tin này, công ty của ba gặp khó khăn, cổ phiếu liên tục rớt giá.
Nếu không phải chị, vậy thì là mẹ chị."
"Cậu đừng ở đây suy đoán linh tinh nữa.
Trở về đi!"
"Quỷ vô tâm."
Hạ Hâm mắng một câu rồi nức nở chạy về lớp.
Hạ Hiểu nhìn theo bóng cậu thở dài.
Thảo nào sáng nay khi vào trường, Hạ Hiểu nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất lạ, xem ra việc này đã lan truyền rộng rãi rồi.
Nhưng người tung tin này là ai, có mục đích này, là nhắm vào Hạ Tĩnh Thiên, hay là cô?
Cả buổi học cô cũng chẳng tập trung được chút nào.
Đang lơ đãng thì bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Hạ Hiểu đứng lên ngơ ngác nhìn cô dạy Anh, sau đó mới nhìn xuống quyển sách.
Cố Duệ sợ cô bị phạt nên lập tức chỉ cho cô đáp án.
Cô trả lời xong, cô dạy Anh thở dài nói:
"Em nên chú ý nghe giảng! Được rồi, ngồi xuống đi."
Hạ Hiểu ngồi xuống, nhân lúc cô quay lên bảng thì gục đầu xuống bàn, mặt hướng về phía Cố Duệ.
Anh xoa đầu cô, cúi đầu hạ thấp giọng nói:
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hạ Hiểu gật gật đầu, hướng mắt về phía bảng.
Lần nào cô gặp khó khăn cũng đều có anh bên cạnh an ủi.
Đây chính là điều may mắn nhất trong đời Hạ Hiểu.
Buổi tối trở về nhà, Hạ Hiểu đem chuyện nói với Lâm Tương.
Cả hai đều trầm mặc rất lâu không nói.
Một người từng là vợ, một người là con, khi nghe tin này, không tránh khỏi lo lắng.
Lâm Tương lấy điện thoại gọi cho Hạ Tĩnh Thiên.
Đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.
Giọng Hạ Tĩnh Thiên có chút mệt mỏi, xem ra chuyện lần này ảnh hưởng không nhỏ đến công việc của ông.
"Lâm Tương, có việc gì sao? Hiểu Hiểu có ổn không?"
Tuy rằng bản thân gặp chuyện, nhưng câu đầu tiên của ông lại hỏi đến cô.
Ông sợ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
"Không sao, hai mẹ con em vẫn ổn.
Bên phía anh sao rồi?"
Hạ Tĩnh Thiên đứng dậy mở cửa sổ, châm một điếu thuốc hút cho tinh thần tỉnh táo một chút.
Ông lơ đễnh nhìn về phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ, đối lập với bầu trời đêm.
Ông thở dài một hơi rồi nói:
"Anh vẫn đang giải quyết.
Em đừng lo, bảo với Hiểu Hiểu không cần phải bận tâm về chuyện này, bảo con bé cứ cố gắng học, giữ gìn sức khỏe tốt là được."
Lâm Tương ngước mắt lên nhìn Hạ Hiểu.
Trong mắt cô cũng đang tràn ngập sự lo lắng cho ông.
Cô nhích người lại gần bà, muốn nói chuyện với ông.
Lâm Tương đưa điện thoại cho con gái
"Alo, ba!"
Vừa nghe giọng cô, ông lập tức điều chỉnh giọng nói, tránh để cô lo lắng "Hiểu Hiểu à, con khỏe không?"
"Con vẫn ổn.
Ba, bên đó vẫn ổn chứ? Có điều tra ra ai là người tung tin không?"
"Ba vẫn đang điều tra.
Con yên tâm đi, sẽ sớm có kết quả thôi."
"Ba, ba nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá."
"Ba biết rồi." Giọng nói của ông nghèn nghẹn, như sắp khóc rồi
"Không còn sớm nữa, ba mau nghỉ ngơi đi, con cúp máy đây."
"Được, con ngủ ngon."
"Ba ngủ ngon."
Cúp máy rồi, Hạ Tĩnh Thiên dựa đầu vào cửa sổ khóc.
Một người đàn ông mạnh mẽ như Hạ Tĩnh Thiên, bây giờ lại gục đầu khóc, chứng tỏ rất áp lực.
Chỉ vì một sai lầm trong quá khứ, dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.
Rốt cuộc phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm này đây?.