Kết thúc kỳ thi học kỳ, sau đó là đến giai đoạn chạy nước rút ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp.
Đây là kỳ thi quan trọng nhất, quyết định tương lai của học sinh, vì vậy ai cũng rất nỗ lực để có thể đạt được ước mơ của mình.
Hạ Hiểu trước đây luôn thấy việc này với cô rất xa vời, nhưng bây giờ không phải như vậy, cô không chỉ vì bản thân, mà còn vì ba mẹ, vì thầy cô, bạn bè, còn vì Cố Duệ nữa.
Những người này đã đặt niềm tin vào cô, cô không thể làm họ thất vọng.
Kết thúc giờ học buổi chiều, hôm nay không có học tối, Cố Duệ định đưa Hạ Hiểu về thì nhận được tin nhắn của Lý Tinh Thần bảo anh về gấp.
Không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng bà nhắn tin như vậy chắc chắn có chuyện.
Hạ Hiểu nhìn thấy tin nhắn, cười nói với Cố Duệ:
"Cậu về đi, tớ có thể tự về được.
Yên tâm, tớ không sao, về tới nhà tớ sẽ nhắn tin cho cậu."
"Vậy...!cậu về cẩn thận."
"Tớ biết rồi."
Hai người đi đến cổng trường thì tách nhau ra.
Hạ Hiểu tung tăng nhảy chân sáo, sau đó vừa đi vừa nhẩm lại công thức toán.
Lúc gần đến nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa.
Hạ Hiểu cứ nghĩ là có ai đến tìm mẹ để giải quyết vụ kiện gì đó.
Nhưng khi cô đi ngang qua chiếc xe, kính xe được hạ xuống, người bên trong quay đầu nhìn cô.
Hạ Hiểu vẫn nhớ rõ gương mặt này, khí chất sang trọng không lẫn đi đâu được.
Lý Tinh Thần mỉm cười nhìn cô.
Hạ Hiểu thắc mắc tại sao bà lại ở đây, không phải lúc nãy bà gửi tin nhắn bảo Cố Duệ về nhà sao?
Khí chất của Lý Tinh Thần, hoàn toàn có thể áp đảo người khác.
Hạ Hiểu đứng đối diện bà, nắm chặt vạt áo, cúi đầu nhìn chân, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Cháu và Cố Duệ, hiện tại là quan hệ gì?"
Hạ Hiểu ngẩng lên nhìn bà một cái rồi lại cúi đầu xuống, không biết nên trả lời thế nào.
Nói hai người chỉ là bạn bè bình thường, liệu bà có tin không? Nhưng mà nếu nói thật, bà có đem cô ra xử tội luôn không?
"Cháu...!cháu và cậu ấy...!chỉ là bạn."
"Bỏ đi, biết cháu cũng không dám nói thật.
Thật ra, cô sớm đã biết, mới đến đây tìm cháu."
Lần này toang thật rồi!
"Cô à, cháu biết là mình sai, nhưng cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy.
Ngược lại, Cố Duệ giúp cháu rất nhiều."
"Cô biết.
Có lẽ cũng nhờ cháu, Cố Duệ mới chịu ra ngoài giao lưu với bạn bè.
Thằng bé trước đây cứ suốt ngày nhốt mình trong phòng, khiến cho ba nó phải lo lắng."
Vậy có được xem là cô đã làm việc tốt rồi không? Nhưng mà cô vẫn cảm thấy, mục đích Lý Tinh Thần đến đây hôm nay không chỉ đơn giản như vậy.
"Nhưng..." Quả nhiên cô đoán không sai "Cũng từ lúc cháu xuất hiện, thằng bé cũng dần quên đi ước nguyện ban đầu của mình.
Trước đây, nó luôn miệng bảo phải đi du học.
Nhưng bây giờ lại cứ khăng khăng đòi ở lại trong nước.
Cô còn tưởng nó gặp phải vấn đề gì khó nói, tìm hiểu mới biết, nó là vì cháu."
Cố Duệ trước đây chưa từng đề cập đến việc này.
Cô còn tưởng anh sẽ lựa chọn một trường đại học có tiếng.
Dù sao với thành tích của anh, được tuyển thẳng cũng không có gì lạ.
Nhưng không ngờ, mục tiêu của anh lại cao như vậy.
Bây giờ, lại vì cô mà bỏ đi mục tiêu này, có đáng không?
"Hạ Hiểu, cô không trách cháu, ngược lại còn phải cảm ơn cháu.
Nhưng mong cháu hiểu cho, Cố Duệ, nó là niềm hy vọng duy nhất của Cố gia.
Cô tuy là mẹ kế, nhưng cũng phải suy nghĩ cho tương lai của nó."
Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp "Hai đứa vẫn còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì.
Đây cũng chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, là sự đồng cảm hai đứa giành cho nhau thôi.
Hạ Hiểu, nếu cháu thật sự muốn tốt cho nó, vậy hãy để nó đi, đi hoàn thành ước nguyện của nó, có được không?"
Hạ Hiểu không nhớ rõ bản thân đã trả lời thế nào, cũng không biết bản thân làm sao trở về nhà.
Cô ngồi thất thần trên ghế, ánh mắt dán chặt lên tấm hình chụp được treo trên tường, là hình chụp lần đi chơi ở quê của Từ Khả.
Trong bức hình đó, Cố Duệ đứng bên cạnh cô, cười rất tươi.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh cười, ngay lập tức đã bị thu hút.
Lúc đó cô đã nghĩ: cái tên mặt lạnh này cười lên cũng đẹp lắm, thảo nào mà nhiều người thích như vậy.
Sau này, cả cô cũng rơi vào bẫy của anh rồi.
Lâm Tương nhìn thấy con gái ngồi thất thần, nước mắt lẳng lặng chảy ra.
Bà không biết con gái gặp phải chuyện gì, rõ ràng lúc sáng đi học vẫn còn cười toe toét với bà, bây giờ về lại khóc như vậy.
"Hiểu Hiểu, con làm sao vậy?"
"Mẹ ơi, có phải con sai rồi không, con không nên tiếp cận cậu ấy, càng không nên làm liên lụy đến cậu ấy."
"Làm sao vậy? Có việc gì kể mẹ nghe?"
Hạ Hiểu không nói được, chỉ ôm lấy bà khóc nấc.
Lâm Tương vòng tay ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô.
Dù xảy ra chuyện gì, để cô bình tĩnh lại trước mới quan trọng.
Từ lúc trở về bà chưa từng thấy cô khóc nhiều như vậy, xem ra lần này đã gặp phải chuyện lớn rồi..