Hiện tại đang là khoảng thời gian chạy nước rút đối với học sinh cuối cấp.
Lớp học lúc nào cũng trong bầu không khí căng thẳng.
Một tờ đề giải đi giải lại mãi đến nỗi thuộc luôn đáp án.
Phía cuối lớp học có một cái bảng nhỏ đếm ngược từng ngày đến ngày thi tốt nghiệp.
Đây là kỳ thi quyết định cuộc đời của mỗi học sinh, cho nên ai nấy đều rất nỗ lực.
Không chỉ ở trường học, mà ở nhà phụ huynh cũng lo lắng cho con cái.
Nấu đồ bổ dưỡng cho con, giảm thiểu tối đa mọi việc ảnh hưởng đến việc học của con mình.
Hạ Hiểu trước đây thắc mắc liệu bước đến thời điểm này, bản thân sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ chẳng quan tâm đ ến mấy cái này, ngày ngày đến quán mỳ làm rồi trở về nhà ngủ.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng khác mọi người, ngày ngày đến trường học bài, về nhà cũng học, thậm chí ngủ rất ít.
Lâm Tương cũng rất lo cho cô, mỗi ngày đều nấu mấy món ngon bồi bổ cho cô.
Buổi tối đợi cô đi ngủ rồi bà mới ngủ, bởi vì bà phải xem cô có lên giường ngủ không, đắp chăn cẩn thận rồi mới yên tâm đi ngủ.
Buổi tối về trễ, Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu đến quán ăn kiếm gì đó bỏ bụng trước.
Đi cùng còn có mấy người bạn thân.
Dạo gần đây mọi người không đến mấy tiệm gần trường nữa mà quyết định đến tiệm mỳ Vãn Ký luôn.
Chú thím Vương biết mọi người đang trong khoảng thời gian căng thẳng, cho nên mở cửa đến tận lúc mọi người tan học, chuẩn bị thức ăn khuya cho tụi nhỏ.
Nhìn mấy đứa nhỏ ăn ngon lành, cả hai cũng cảm thấy vui.
Năm xưa Vương Tử Xuyên cũng trải qua giai đoạn này, cho nên chú thím Vương biết rõ đây là thời kỳ vất vả, phải bổ sung nhiều năng lượng.
Sau khi ăn xong Cố Duệ đưa Hạ Hiểu về nhà.
Đến cổng, anh đưa quyển sổ ghi cho cô, bảo cô phải cố gắng ôn tập, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi này.
Hạ Hiểu nhìn từng chữ được viết nắn nót trong tập, cảm thấy giây phút này giống như là mơ vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh nói:
"Cố Duệ, cậu biết không, tớ chưa từng nghĩ tới việc sẽ thi đỗ đại học.
Lúc trước tớ nghĩ rằng, chỉ cần gần tới ngày thi, ôn qua loa một chút, thuận lợi tốt nghiệp là tốt rồi.
Không ngờ bây giờ tớ cũng giống như mọi người, trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, và cũng đáng nhớ nhất."
"Hạ Hiểu của hiện tại, đang mang trong mình hoài bão, vì vậy cậu phải thật cố gắng.
Cậu yên tâm, tớ và mọi người đều ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu nói, bọn tớ luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu."
Hạ Hiểu bước đến ôm Cố Duệ, cánh tay vòng qua eo anh siết chặt.
"Cảm ơn cậu, vì đã mang ánh sáng đến đời tớ.
Tớ nhất định sẽ thật cố gắng, không làm mọi người thất vọng."
"Ừ, tớ đợi tin tốt của cậu."
Tuy ôn thi rất căng thẳng, nhưng vẫn không thể quên được một chuyện, đó chính là chụp kỷ yếu.
Ngày chụp ảnh kỷ yếu, mọi người đều ăn mặc rất chỉnh tề.
Chiếc áo đồng phục này, sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội mặc lại nữa rồi.
Thầy Liễu Thành đứng ở giữa, học sinh xếp thành từng hàng.
Bọn họ chụp rất nhiều kiểu, mỗi tấm ảnh đều mang một phong cách riêng.
Cuộc đời học sinh của họ, sẽ được gói gọn trong những tấm ảnh này.
Ngày cuối cùng đi học, thầy Liễu Thành đem giấy dự thi phát cho học sinh trong lớp.
Phát xong rồi thì thầy trở lại bục giảng, nhìn xuống lớp, nhìn những học sinh mình đã dạy dỗ trong năm.
Mặc dù đã làm chủ nhiệm qua rất nhiều lớp, nhưng mỗi năm đều sẽ có cảm xúc khác nhau.
Hôm nay thầy Liễu Thành rất hiền lành, thầy hắng giọng điều chỉnh giọng nói rồi nói mấy lời dặn dò học sinh:
"Kỳ thi này rất quan trọng, vì vậy các em phải thật cố gắng.
Lúc đi thi phải đem theo giấy dự thi và chứng minh, tuyệt đối không được quên.
Đem đầy đủ dụng cụ, viết phải chuẩn bị nhiều.
Nhớ đem theo nước, xé mác đi, thi rất lâu, cần phải chuẩn bị cái này.
À, trong phòng thi đừng căng thẳng, phải bình tĩnh, đọc kỹ đề, làm hết các câu trong đề.
Các em nhớ hết chưa?"
"Nhớ rồi ạ." Cả lớp đồng thanh trả lời
"Được rồi, không còn sớm nữa, các em về đi.
Nhớ kỹ phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, mới có thể làm bài tốt."
"Dạ."
Mọi người dọn dẹp sách vở, chào thầy rồi ra về.
Liễu Thành nhìn từng học sinh bước ra khỏi cánh cửa.
Từ hôm nay, bọn họ sẽ chẳng còn bước chân vào lớp học này nữa.
Những cô cậu học sinh ngày nào còn nghịch ngợm rồi bị phạt, giờ đây sắp trở thành người lớn rồi.
Thầy lặng lẽ lau nước mắt, nhìn xuống dưới lớp, vẫn còn một người đang đứng nhìn thầy.
Hạ Hiểu chầm chậm bước lên bục giảng, cúi đầu trước thầy nói lời cảm ơn:
"Cảm ơn thầy, trong thời gian qua đã giúp em thay đổi.
Trong lúc mọi người rời bỏ em, thầy chính là người cứu vớt em.
Những năm tháng làm học trò, có thể gặp được một người chủ nhiệm như thầy, là phúc của em.
Cảm ơn thầy rất nhiều!"
"Được, thấy em thay đổi như vậy, thầy rất vui.
Phải...!phải cố gắng thi đó, thầy chờ tin tốt của em."
Hạ Hiểu bước chân ra khỏi lớp học mà không kiềm được nước mắt.
Không ngờ năm tháng thanh xuân lại kết thúc nhanh như vậy.
Thời gian qua đã có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Có lẽ sau này khi lớn lên rồi, cô vẫn sẽ nhớ những kỷ niệm đẹp này, nhớ đến một chàng trai đứng dưới ánh mặt trời nói với cô:
"Con đường của cậu sau này có tớ, tớ nhất định sẽ nắm tay cậu, cùng cậu đi đến tương lai.".