Ngày thông báo có kết quả thi, ai nấy đều hồi hộp xem điểm.
Riêng Hạ Hiểu, cô lại không dám xem.
Rất nhiều lần cô mở mây tính lên rồi đóng lại, lặp lại vài lần rồi quyết định lên giường nằm.
Không phải là cô không muốn xem, chỉ sợ xem rồi sẽ thất vọng.
Mặc dù ngày hôm đó bài làm rất tốt, nhưng đâu ai biết trước được kết quả ra sao.
Tiếng tin nhắn ting ting trên nhóm lớp cứ liên tục vang lên, là bạn học thông báo điểm với mọi người.
Hạ Hiểu đọc sơ qua, đa số đều đậu nguyện vọng .
Ngay cả Từ Khả cũng đậu vào ngành giao thông mà bản thân yêu thích rồi.
Cô lướt xem một vòng, lại không thấy tin nhắn của Cố Duệ.
Cô biết chắc anh sẽ đạt số điểm cao, nhưng lướt mãi vẫn không thấy tin nhắn của anh.
Nằm lướt điện thoại một hồi thì điện thoại bỗng rung lên, khiến Hạ Hiểu giật mình trượt tay làm rơi điện thoại, may mà không trúng mặt.
Cô buột miệng chửi một câu rồi cầm điện thoại lên xem là ai làm cô giật mình.
Nhìn cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình, cô nhanh tay bấm nhận cuộc gọi.
Cố Duệ ở màn hình bên kia nhìn cô hỏi:
"Cậu đã tra điểm chưa? Sao vẫn không thông báo gì thế?"
"Tớ...!tớ vẫn...!chưa dám tra."
"Cậu đang ở nhà với ai đấy?"
"Mẹ tớ."
"Cậu đợi một lát."
Nói xong thì Cố Duệ ngắt máy luôn, Hạ Hiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Duệ có nhiều lúc khó hiểu thật.
Hạ Hiểu lại lần nữa ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm vào máy tính.
Cuối cùng cô quyết định xách máy tính xuống nhà tìm mẹ.
Lâm Tương đang sắp xếp lại mấy hồ sơ gần đây để bỏ vào tủ lưu trữ.
Nhìn thấy cô đi xuống, bà để hồ sơ sang một bên, vẫy tay bảo cô ngồi bên cạnh.
Hạ Hiểu đặt máy tính xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bà làm nũng:
"Mẹ, con không dám tra điểm, con sợ không đậu."
"Đừng nản, con phải tin vào bản thân mình chứ.
Nghe mẹ nói, dù kết quả có thế nào, thì con đã nỗ lực hết mình rồi, không cần buồn.
Không đậu cũng không sao, chúng ta học thêm năm nữa, rồi thi lại."
"Được không?"
"Được." Lâm Tương vuốt tóc Hạ Hiểu, dịu dàng nói "Chỉ cần là điều con muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ con."
Có câu này của bà, cô đã đỡ sợ hơn rồi.
Mẹ nói đúng, nếu không đậu, thì bỏ thêm năm nữa để học.
Ngoài kia cũng có rất nhiều người như vậy mà, đâu phải chỉ có mình cô.
Hạ Hiểu bắt đầu mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web.
Cô nhập thông tin vào, rồi bấm tra.
Kết quả hiển thị trên màn hình, cô hồi hộp lướt xuống thật chậm.
Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, Cố Duệ ở bên ngoài cũng lo lắng không kém.
Anh biết cô không dám xem một mình, vì vậy đã chạy đến đây.
Trên đường đi có một đoạn bị kẹt xe, anh liền xuống chạy bộ thật nhanh đến, tiết kiệm được phút nào hay phút đó.
Lâm Tương từ trong đi ra mở cửa, nhìn thấy Cố Duệ thì tươi cười chào đón anh:
"Là Cố Duệ a.
Con đến tìm Hiểu Hiểu sao? Mau vào trong đi, con bé đang ở bên trong đấy."
"Dạ, con cảm ơn dì."
Cố Duệ đi nhanh vào trong, nhìn thấy Hạ Hiểu đang ngồi đơ ra ở trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính.
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác lo sợ.
Lâm Tương đi vào trong, bảo anh ngồi chơi với cô, bản thân thì cầm theo hồ sơ đi lên lầu.
Cố Duệ bước đến bên cạnh cô ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cô, lo lắng hỏi:
"Hiểu Hiểu, cậu làm sao vậy?"
Hạ Hiểu từ từ ngẩng đầu lên nhìn Cố Duệ, trên mặt không có lấy một biểu cảm.
"Cố Duệ."
"Ừ?"
"Tớ rớt rồi."
Lời nói như sét đánh ngang tai.
Cố Duệ cảm giác như có ai đó bóp nghẹt tim mình, khiến anh thở không nổi.
Lần đầu anh mới biết, cảm giác này khó chịu đến mức nào.
Cố Duệ an ủi cô, nhưng giọng nói lại run rẩy:
"Kh...!không sao.
Chúng ta có thể...!làm lại mà.
Tớ giúp cậu.
Hứa với tớ, đừng bỏ cuộc, được không?"
Hạ Hiểu để máy tính lên bàn, ngước mắt nhìn Cố Duệ.
Cô nhìn rõ trong đôi mắt anh có sự lo lắng, có sợ hãi, cảm giác như mất mát thứ gì đó.
Nhưng rõ ràng người nên thất vọng là cô mới phải, vậy mà anh lại buồn hơn cả cô.
Đột nhiên Hạ Hiểu nhoẻn miệng cười thật tươi với anh rồi nói "Tớ rớt nguyện vọng , nhưng mà đậu nguyện vọng đó."
"Hả?" Cố Duệ bị câu nói này làm cho ngơ ra
"Cậu xem đi." Hạ Hiểu chỉ vào màn hình máy tính "Tớ đậu rồi, là đậu đại học đó."
Cố Duệ chuyển ánh mắt sang máy tính của cô, nhìn một lượt.
Bên trên hiển thị kết quả, Hạ Hiểu đã đậu đại học.
Lúc này anh mới biết, bản thân mình lúc nãy bị lừa rồi.
Dáng vẻ lúc nãy của cô thật khiến anh lo chết đi được.
"Cậu dám lừa tớ, có biết lúc nãy tớ lo cho cậu lắm không hả!"
Cố Duệ tức giận rồi, phải dỗ thôi.
Hạ Hiểu nắm tay anh, đặt cằm lên vai anh, nhỏ giọng nói:
"Tớ xin lỗi, tớ sai rồi.
Nhưng mà tớ cũng không nói dối mà, tớ rớt nguyện vọng rồi, là Học viện Mỹ thuật đó, tớ cũng buồn lắm chứ."
"Vậy có muốn làm lại không?" Cố Duệ quay đầu hỏi cô
"Không cần đâu.
Tớ thấy Đại học Sư phạm Thủ đô cũng tốt mà, vẫn có thể cùng cậu ở cùng một thành phố."
"Sao cậu biết tớ sẽ đi Bắc Kinh?"
Hạ Hiểu bật dậy nghi hoặc nhìn anh "Không đi Bắc Kinh vậy cậu tính đi đâu? Đi Thượng Hải à?"
Cố Duệ nhìn Hạ Hiểu đanh đá như vậy liền phì cười "Xem mèo con xù lông kìa, đáng yêu thế.
Tớ nói giỡn thôi.
Nhưng mà, cậu ở đâu, tớ sẽ đi cùng cậu."
"Vậy nếu tớ ở lại đây thì sao?"
"Vậy tớ ở lại với cậu."
Cố Duệ nói ra câu này rất kiên định, như thể đã có ý định từ ban đầu.
Nói không chừng, cô ở lại đây thật, anh cũng sẽ ở lại luôn mất.
Cố Duệ đúng là vì cô đã làm rất nhiều việc.
Cô dựa vào vai anh, vui đến nỗi cười không khép được miệng.
Hôm nay có quá nhiều niềm vui đến với cô.
"À, đúng rồi, tớ vẫn chưa hỏi cậu, cậu vào trường nào thế? Bắc Đại hay là Thanh Hoa?"
"Thanh Hoa.
Tớ học Công nghệ hàng không vũ trụ, đương nhiên phải vào Thanh Hoa."
"Hả? Ngành đó là làm gì?"
"Cậu tự đi tra đi."
"Cậu nói cho tớ biết đi."
"Không nói."
"Nói đi mà, năn nỉ đó!".