Lần trước đi chơi mọi người đã đi biển rồi, vì vậy lần này lên kế hoạch leo núi.
Đi leo núi thì phải đi xa một chút, đến nơi còn phải đi bộ lên rất lâu.
Hạ Hiểu chuẩn bị rất ít đồ, bởi vì leo núi rất vất vả, đồ càng ít thì càng tốt.
Sáng hôm sau Hạ Hiểu thức dậy rất sớm.
Thật ra không phải bản thân cô dậy sớm, mà là Cố Duệ gọi điện đến gọi cô dậy.
Hạ Hiểu mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh, kết quả không cẩn thận bị đụng đầu vào tường, tỉnh ngủ luôn.
Cô xoa xoa vào chỗ đau, miệng thầm mắng bức tường đáng ghét kia.
Khi Cố Duệ đến đón cô, lại phát hiện trán cô bị đỏ, còn bị sưng lên một chút, liền hỏi thăm.
Hạ Hiểu nhìn anh nhe răng cười, nói ra sự thật, lại bị anh giáo huấn một trận:
“Sao cậu lúc nào cũng như con nít thế, phải cẩn thận một chút chứ.
Làm cái gì cũng phải nhìn trước nhìn sau.
Sau này đợi tỉnh ngủ hẳn rồi mới xuống giường, không thể như hôm nay được.”
“Tớ biết rồi, ông cụ non.”
“Ông cụ non này lúc nào cũng phải lo cho cậu đấy.”
Hạ Hiểu bĩu môi, không dám nói thêm lời nào nữa.
Cô giúp anh chất đồ lên xe, sau đó thì xuất phát đến từng nhà đón người.
Bởi vì lần đi chơi này mọi người muốn được chơi thỏa thích, cho nên Cố Duệ đã dùng xe nhà để đi, muốn về lúc nào cũng được, mà còn không tốn tiền nữa.
Sau khi đón đủ người rồi thì đi đến điểm đã chọn.
Trên xe mọi người đều hỏi thăm nhau về kết quả.
Cố Duệ và Khúc Tịnh Dao vào Thanh Hoa, Từ Khả vào trường Giao thông, La Minh Viễn đậu vào Bắc Đại, Hạ Hiểu vào trường Sư phạm Thủ đô, còn Lục An Hạo đăng ký vào trường Quân đội.
Tất cả đều đã đạt được ước mơ của mình, hẹn nhau đến Bắc Kinh.
“Nè nè.” Từ Khả nhào lên cắt lời mọi người “Đừng có nói về vấn đề này mãi.
Hôm nay chúng ta đi chơi mà, phải chơi thật thỏa thích, còn việc học thì nói sau đi.”
La Minh Viễn cũng tán thành với ý kiến này của cậu “Tớ thấy Từ Khả nói đúng đó.
Mấy cậu còn chưa ngán hả, tớ ngán tận cổ rồi đây này!”
“Sinh viên Bắc Đại mà cũng ngán sao.” Lục An Hạo bên cạnh trêu La Minh Viễn
“Cậu biến đi!”
“Được, được, không nói nữa.”
Khúc Tịnh Dao gật đầu đồng ý với hai người, sau đó thì quay sang nói chuyện với Hạ Hiểu.
Từ Khả đề nghị mở nhạc nghe, bởi vì bọn họ đang đi tận hưởng cuộc sống, phải có chút giai điệu mới sôi động chứ.
Thế là tài xế vừa mở nhạc lên, tất cả đều hát theo nhạc, hết sức náo nhiệt.
Đến Cố Duệ bình thường trầm lắng, hôm nay cũng hát cùng mọi người.
Đến nơi, mọi người chuẩn bị đồ, mang theo nước để uống giữa đường.
Địa điểm leo núi mà mọi người chọn cũng không phải quá dốc, chủ yếu là cao, đường đi lên xa, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ.
Hạ Hiểu nhìn thấy Cố Duệ lấy mấy viên kẹo cho vào túi áo, liền tò mò hỏi anh:
“Cậu đem theo nhiều kẹo thế làm gì? Ăn kẹo sẽ khát nước lắm đấy.”
“Tớ sợ cậu bị tuột đường huyết, nên đem theo vài cái đề phòng.”
Hóa ra là chuẩn bị cho cô.
Cố Duệ đúng là rất chu đáo, luôn lo chu toàn mọi việc.
Hạ Hiểu cảm thấy bản thân được anh chiều thành một đứa trẻ rồi, cái gì cũng muốn ỷ lại vào anh.
Trên đường đi, Hạ Hiểu nắm tay Khúc Tịnh Dao đi phía trước, những người còn lại đi phía sau.
Bọn họ đều rất quan tâm đ ến hai cô gái phía trước, luôn miệng dặn nếu thấy mệt thì phải dừng lại nghỉ ngơi, không được cố sức.
Đặc biệt Cố Duệ rất lo cho Hạ Hiểu, sức khỏe cô không tốt, sợ cô sẽ bị đuối sức.
Đúng là có chút mệt, nhưng mà hai người cảm thấy háo hức nhiều hơn.
Leo lên đến đỉnh núi là có thể ngắm cảnh đẹp ở phía dưới rồi, cho nên phải nhanh chóng leo lên mới được.
Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng bọn họ đã leo lên đến đỉnh.
Vừa đến nơi hai cô gái liền tìm chỗ để ngồi, xoa xoa bóp bóp hai chân.
Cố Duệ mở chai nước đưa cho Hạ Hiểu, cô liền một hơi uống hết nửa chai.
Lúc nãy đi thấy vẫn ổn, đến nơi rồi liền thấm mệt, chẳng muốn vận động nữa.
Từ Khả cũng bận chăm sóc cho Khúc Tịnh Dao, chỉ có La Minh Viễn và Lục An Hạo rảnh rỗi, liền rủ nhau đi chụp ảnh.
Tớ chụp cho cậu một kiểu, cậu chụp cho tớ một kiểu, chụp liền mấy chục tấm.
Đợi khi hết mệt rồi, mọi người liền rủ nhau đi tham quan cảnh đẹp.
Hạ Hiểu rất thích phong cảnh nơi đây, nhìn rất yên bình.
Đáng tiếc là không có máy ảnh ở đây, chỉ có thể dùng điện thoại lưu lại những khoảnh khắc đẹp thôi.
Hạ Hiểu chụp vài tấm, xoay người lại thấy Cố Duệ đang đứng quay lưng về phía mình, hình như là đang ngắm cảnh phía dưới.
Cô đưa điện thoại lên, chụp một tấm, nhìn rất ưng ý, liền âm thầm đổi ảnh nền.
Vui chơi xong rồi thì lại đi xuống núi để ăn trưa.
Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao lại nắm tay đi trước, vừa đi vừa hát.
Đường đi xuống dễ hơn đi lên, lại nhanh hơn nữa.
Bọn họ xuống núi liền lên xe đến quán ăn, nạp năng lượng cho buổi trưa.
Ăn xong rồi thì đến resort đã thuê trước đó nghỉ ngơi.
Resort này là do Cố Duệ đứng ra thuê, vị trí ở gần biển, vì vậy không khí mát mẻ, rất thoải mái.
Bởi vì buổi sáng thức sớm, cho nên vừa vào phòng là Hạ Hiểu ngã người xuống giường ngủ ngay.
Khúc Tịnh Dao bên cạnh giúp cô chỉnh lại điều hòa rồi cũng nằm ngủ một giấc.
Buổi chiều còn có hoạt động, phải nghỉ ngơi lấy sức mới có tinh thần.
Tầm giờ chiều, Từ Khả đã đến gõ cửa phòng cô.
Khúc Tịnh Dao thức dậy trước, đi ra mở cửa phòng.
Từ Khả hào hứng bảo hai người chuẩn bị ra biển chơi.
Khúc Tịnh Dao nhìn vào bên trong, sau đó nói:
“Hiểu Hiểu vẫn chưa dậy.”
“Chưa dậy à? Cậu ấy có khỏe không?”
“Ta sờ trán cậu ấy thì không có nóng, nhưng gọi mãi vẫn không dậy.”
“Để tớ đi tìm Cố Duệ.”
Cố Duệ vừa nghe tin Hạ Hiểu vẫn chưa dậy, liền lo lắng chạy đến phòng cô.
Khúc Tịnh Dao đi ra khỏi phòng, để anh vào gọi Hạ Hiểu.
Cố Duệ đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng lay người cô gọi dậy:
“Hiểu Hiểu, mau dậy đi!”
Hạ Hiểu dụi mắt, nhìn thấy Cố Duệ thì liền ngồi dậy, nhưng vẫn còn hơi mệt nên dựa đầu vào vai anh.
Cố Duệ nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng hỏi:
“Cậu có thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Không có, nhưng tớ thấy rất buồn ngủ.”
“Hiểu Hiểu, không phải cậu nói rất thích ngắm biển sao.
Cậu mau dậy, chúng ta đi ngắm hoàng hôn, nếu không sẽ trễ mất.”
“Ừ.”
Hạ Hiểu gật gật đầu, cố gắng mở hai mắt mình ra cho tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thì rời giường vào nhà vệ sinh.
Cố Duệ cuối cùng cũng buông được gánh nặng trong lòng.
Lúc nãy khi Từ Khả nói không gọi cô dậy được, anh đã rất lo lắng mà chạy đi, không nghe được vế sau.
Anh thật sự rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Ra đến biển, Từ Khả, Lục An Hạo và La Minh Viễn rủ nhau xuống biển chơi.
Họ ở dưới biển chơi tạt nước nhau, rồi hai người xách một người ra thả xuống biển.
Hạ Hiểu nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đám con trai khi ở cùng nhau thật là ấu trĩ, chẳng giống Cố Duệ chút nào.
Nhắc đến Cố Duệ, cô liền nhìn xung quanh tìm anh, nhưng lại không thấy anh đâu.
Hỏi Khúc Tịnh Dao, cô cũng nói không biết.
Thật là, những lúc thế này thì lại chơi trò mất tích với cô.
“Này, đồ ăn chuẩn bị xong rồi.”
Hạ Hiểu nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu nhìn.
Hóa ra Cố Duệ đi chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
Cô cùng Khúc Tịnh Dao đi đến chỗ anh trước, nhìn sau lưng anh, là bếp nướng và thịt.
Ăn thịt nướng ngắm hoàng hôn, còn gì tuyệt hơn nữa.
Ba người kia sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đến chỗ ăn.
Cố Duệ đã nướng được vài xiên thịt, bọn họ liền tranh giành nhau.
Khúc Tịnh Dao nhìn bọn họ ồn ào liền trừng mắt nhìn.
Từ Khả ngay lập tức ngồi ngoan ngoãn, hai người kia cũng chẳng dám động đậy.
Đúng là uy lực “nóc nhà” có khác.
Cố Duệ đưa mấy xiên thịt cho cô và Khúc Tịnh Dao, mấy người đòi ăn thì bị anh phũ phàng:
“Muốn ăn thì tự đi mà nướng.”
“Cậu… cái đồ trọng sắc khinh bạn.”
Mắng thì mắng vậy chứ vẫn ngoan ngoãn đi nướng thịt.
Nếu không làm thì bọn họ sẽ không có cái để ăn.
Vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn xuống, mọi người đều trầm trồ trước vẻ đẹp trời ban này.
Hạ Hiểu lấy điện thoại chụp vài tấm, để vào một album.
Trong đó còn có vài tấm mà lần trước cô cùng Cố Duệ ngắm bình minh trên biển.
Tất cả những kỷ niệm đẹp đều được để cùng một chỗ.
Buổi tối Từ Khả rủ Khúc Tịnh Dao đi dạo, chỉ còn lại một mình Hạ Hiểu trong phòng.
Cô lấy áo khoác, đóng cửa cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Cô bỏ dép ra, đi chân trần trên cát.
Sóng biển ập vào làm ướt chân cô, rất dễ chịu.
Hạ Hiểu cúi người nhặt mấy vỏ sò bỏ vào túi, về nhà lại bỏ vào lọ.
“Bạn học Hạ.”
Nghe tiếng gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Cố Duệ vừa gọi cô.
Anh đang mỉm cười đi về phía cô.
Không hiểu sao Hạ Hiểu luôn cảm thấy Cố Duệ như đang tỏa sáng, dù trong đêm tối vẫn luôn tỏa sáng như vậy.
Phải rồi, anh là Mặt Trời nhỏ của cô mà.
“Sao lại không gọi tớ cùng đi?” Cố Duệ nắm lấy hai tay cô xoa xoa, sợ cô bị lạnh
“Tớ muốn để cậu nghỉ ngơi.”
“Tớ muốn ở bên cậu.”
Nghe lời này của anh, cô không tự chủ được mà cúi đầu cười.
Cô cũng rất thích được ở bên anh, bởi vì ở bên anh rất có cảm giác an toàn.
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên cát, dưới bầu trời đêm đầy sao.
Cố Duệ nắm tay cô rất chặt, không dám buông lỏng.
Trên cánh tay trái cô vẫn đeo chiếc vòng hoa hướng dương anh tặng.
Hạ Hiểu ngẩng đầu nhìn trời, cười mãn nguyện.
Từ lúc gặp anh, cuộc đời cô đã bước sang một trang mới, mà mỗi trang giấy đều in dấu của Cố Duệ.
“Cuối cùng thì, hoa hướng dương cũng được ở cạnh Mặt Trời nhỏ của nó.”.