Cảnh vệ Viên không rõ nguyên do: “Tiểu Trạc đây là….”
Đường Đường bảo cậu ta không cần lo lắng, “Chắc chắn Tiểu Tạc sẽ có cách nói ông nội về nhà với chúng tôi.”
Cảnh vệ Viên không tin, từ khi cậu ta nhập ngũ đã đi theo ông cụ rồi, đến giờ cũng đã được năm, tính cách của ông cụ như thế nào cậu ta hiểu rất rõ, nếu ông ấy mềm lòng thì đã không như vậy với Quý Yến, nhiều năm đã trôi qua mà còn không chịu thua, sao có thể dễ dàng bị một thằng nhóc ba bốn tuổi thuyết phục.
Cảnh vệ Viên lo lắng Quý Tiểu Trạc sẽ đau lòng và mất mặt khi bị ông lão từ chối, trẻ em cũng có sĩ diện của trẻ em.
Nhưng mà, Cảnh vệ Viên còn chưa lo lắng xong thì mọi chuyện đã vượt qua suy đoán của cậu ta, Quý Tiểu Trạc không bị từ chối mà chỉ trong ba phút đã mở cửa nhảy ra, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của ông lão.
Quý Tiểu Trạc vẫy tay với mọi người, “Mẹ ơi, con đã nói với ông cố rồi ạ, bây giờ chúng ta dẫn ông ấy về nhà thôi mẹ!”
Đường Đường theo thói quen nhìn ông nội đang được Quý Tiểu Trạc nắm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên mặt ông nội Quý không có biểu cảm gì, vẫn nghiêm túc như thường, ánh mắt nhìn người khác có một loại uy hiếp rất lớn, nếu là người nhát gan sẽ không dám nhìn ông ấy quá lâu, nhưng mà Đường Đường không sợ lắm, bởi vì cô phát hiện ngũ quan của Quý Yến và ông ấy rất giống nhau, khí chất và biểu cảm cũng vậy, chắc do cô không sợ Quý Yến, cho nên tự nhiên cũng sẽ không sợ ông nội Quý.
Đường Đường nở nụ cười chân thành tha thiết chào hỏi ông ấy, “Chào ông nội, con là Đường Đường.”
Ông nội Quý không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô vài lần, rồi dẫn Quý Tiểu Trạc đi, rõ ràng là không muốn để ý cô.
Đường Đường chớp mắt, xem ra ông nội Quý không hài lòng người cháu dâu là cô đây, đến một câu cũng lười nói với cô.
Trong lòng khẽ thở dài, Đường Đường nắm tay Ôn Nặc đi theo phía sau.
Cảnh vệ Viên sợ trong lòng Đường Đường không thoải mái, dù sao cô cũng có ý tốt gọi ông cụ về nhà nghỉ ngơi, lại không được vẻ mặt hòa nhã, là ai thì cũng sẽ rất buồn, lỡ như đến lúc đó không vui rồi cãi nhau với ông cụ thì không tốt. Vì thế đi phía sau giải thích với Đường Đường: “Chuyện kia, cô đừng tức giận nha, tính cách của ông ấy là vậy đó, chả bao giờ tươi cười với ai.”
Đường Đường lắc đầu, “Không sao, tôi không tức giận, người già đều vậy mà.”
Thấy Đường Đường không để ý, nụ cười trên mặt cũng không phải giả bộ, Cảnh vệ Viên không khỏi kỳ quái quay đầu nhìn cô, mấy ngày trước cậu ta cũng chỉ lo lắng cho Quý Yến và ông cụ, chưa để ý đến cô, bây giờ nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện cô không giống như lúc trước, không chỉ bề ngoài thay đổi mà khí chất chính là điểm thay đổi lớn nhất.
Cảnh vệ Viên không khỏi nhớ lại ấn tượng lúc trước khi gặp Đường Đường, dường như lúc nào cũng say khướt, ánh mắt tràn ngập hận ý, như một người phụ nữ điên loạn. Chưa kể ông lão chán ghét, ngay cả một người ngoài như anh nhìn thấy cũng không vừa mắt, trong lòng không thích cô.
Nhưng Đường Đường bây giờ, khuôn mặt luôn nở nụ cười, nói chuyện nhỏ nhẹ, tuy diện mạo không xinh đẹp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác rất thoải mái, rất rất thoải mái, muốn được thân thiết với cô.
Từ lúc nào mà thay đổi lớn như vậy?
Còn nữa, không phải lúc trước quan hệ của Quý Yến và Đường Đường không tốt sao, mà bây giờ hình như không phải như thế nữa, Quý Yến ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU mấy ngày cậu ta là người hiểu rõ nhất, Đường Đường không ngủ không nghỉ đứng bên ngoài chờ đợi, ánh mắt lo lắng và đau lòng.
Từ khi nào tình cảm của hai người tốt đến như vậy?
Đường Đường dẫn mọi người về phòng thuê, lấy dép lê mới cho ông lão và cảnh vệ Viên thay, sau đó rót hai ly nước, “Ông nội, lát nữa ông hãy nghỉ ngơi một chút đi, con không pha trà cho ông, sợ tí sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Ông nội Quý không nói gì, nhưng lại bưng ly nước lên uống mấy ngụm, cũng coi như là nể tình.
Đường Đường thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vốn định bảo ông ấy vào phòng nghỉ trưa đi, nhưng đột nhiên nhớ tới lúc nãy cảnh vệ Viên nói mấy ngày nay ông ấy chưa ăn gì, nhìn kỹ thì đúng là ông ấy gầy hơn so với lần đầu tiên cô gặp rất nhiều, hình như cũng già đi không ít, khoảng thời gian này chắc ông ấy lo cho Quý Yến lắm.
Trong lòng khẽ dịu lại, cứ cho ông ấy không thích cô đi, Đường Đường vẫn hỏi thử: “Ông nội, buổi trưa con có hầm ít canh, ông có muốn nếm thử không? Uống chút canh thì giấc ngủ cũng sẽ ngon hơn ạ.”
Ông lão đang muốn từ chối, thì Quý Tiểu Trạc ở bên cạnh nhớ mẹ nói hai ngày nay ông cố rất vất vả, lập tức nhào vào trong ngực ông ấy, chớp mắt to nhìn ông, “Ông cố, mẹ con nấu canh rất ngon, ông không ăn thử thì đang tiếc lắm. Ông xem hai ngày nay ông gầy quá trời rồi nè, nếu không ăn cơm sẽ không đẹp trai nữa đâu, ông thấy con có đẹp trai không, là bởi vì con ăn nhiều cơm đó, chẳng lẽ ông không muốn đẹp trai như con hả?”
Những lời từ chối trong miệng ông nội Quý lập tức nuốt xuống, không khỏi cười ha ha, từ lắc đầu biến thành gật đầu, “Được được, vì để đẹp trai giống Tiểu Trạc, ông cố sẽ ăn một chút vậy.”
“Vâng ạ! Ông cố như vậy mới ngoan chứ.” Quý Tiểu Trạc hôn lên mặt ông ấy một cái, quay đầu nháy mắt với Đường Đường.
Đường Đường buồn cười, tặng cậu nhóc một ánh mắt tán thưởng rồi đi vào bếp đun nóng canh, suy nghĩ rồi nhanh chóng làm hai món ăn với những nguyên liệu còn sót lại, rồi bưng chung ra.
“Ông nội, con nấu thêm mấy món, ông ăn thử đi, nếu thích thì ăn nhiều một chút, không thích cũng không sao.”
Ông nội Quý nhìn thức ăn trên bàn, không động đậy, chỉ bưng chén canh trước mặt lên uống, cái gì cũng không nói.
Đường Đường cũng không thèm để ý, đưa cho cảnh vệ Viên một cái chén và đôi đưa, để cậu ta ăn cơm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cảm ơn cô, làm phiền rồi.” Cảnh vệ Viên không nghĩ mình cũng có phần, trong lòng không khỏi thở dài cẩn thận nhận lấy chén đũa, sợ ông lão động đũa sẽ mất mặt, cậu ta dứt khoát cầm đũa ăn trước, mặc dù không đói lắm.
Chẳng qua sau khi cảnh vệ Viên ăn thử một miếng lập tức kinh ngạc, bởi vì hương vị của món ăn thực sự rất ngon, cho dù không đói bụng cũng có thể ăn nhiều, hiện tại cảm giác thèm ăn của cậu ta được dâng cao.
Không nghĩ vợ của Quý Yến nấu cơm ngon như vậy, xem ra không phải là không có ưu điểm, chẳng qua trước giờ bọn họ không phát hiện ra thôi. Nghĩ rồi, cậu ta tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Đường Đường cũng không ở bên cạnh làm phiền, đi vào phòng đổi khăn trải giường cho ông lão, cũng đổi một chiếc chăn bông thoải mái hơn, như vậy ông cụ có thể ngủ ngon hơn.
“Thủ trưởng, cháu cảm thấy vợ của Quý Yến không giống như trước kia, bây giờ rất tốt, ngoài những thứ khác ra, thì tài nấu nướng của cô ấy rất ngon.” Thấy Đường Đường không ở đây, cảnh vệ Viên nhỏ giọng nói chuyện với ông lão.
Ông nội Quý “Hừ” một tiếng, “Bộ ta chưa cho cháu ăn cơm bao giờ à, người ta mời cháu một bữa cơm mà đã bị mua chuộc rồi?”
Cảnh vệ Viên đã quen với tính tình của ông chủ nhà mình, tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Cũng không phải vì một bữa cơm, khoảng thời gian này ông cũng thấy rồi đấy, cô ấy rất quan tâm Quý Yến, hai mắt đỏ bừng không rời đi nửa bước, chuyện gì cũng tự tay làm, phụ nữ bình thường sao có thể làm mấy chuyện này.”
“Mới có mấy ngày mà cháu tin rồi?” Ông lão trừng mắt với cậu ta, “Ông thấy nếu cháu ở trên chiến trường, chắc chắn gián điệp mới nói mấy câu thì đã tin sái cổ, tin tức gì cũng nói ra hết!”
Đã nói đến chuyện chiến trường, cảnh vệ Viên lập tức thức thời cúi đầu không nói chuyện nữa, chuyên chú ăn cơm của mình, nhưng lúc gắp thức ăn, mâm cơm đột nhiên bị đẩy ra, “Bộ trưa nay cháu không ăn cơm à! Sao ăn nhiều thế! Ăn nhiều như vậy ai mà nuôi nổi cháu!”
“Ngài cũng không ăn, cháu không ăn bỏ đi sẽ lãng phí đấy.” Cảnh vệ Viên nhỏ giọng nói thầm, định động đũa lần nữa, nhưng lại gắp được không khí.
Ông lão trừng mẳ, “Ai nói ta không ăn, buổi trưa ta còn chưa có ăn đâu.” Nói xong lập tức cầm đũa lên ăn cơm.
Cảnh vệ Viên yên lặng buông đũa, tuy miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật, muốn ăn thì cứ nói thẳng đi, sao mà cứ vòng vo.
Đường Đường sắp xếp giường xong đi ra ngoài thì phát hiện đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch, bát cơm cũng không đưa cho ông nội mà, không khỏi nghi ngờ nhìn cảnh vệ Viên.
Cảnh vệ Viên ăn khá được đấy chứ.
Cảnh vệ Viên hiểu ý tứ trong mắt Đường Đường, trong lòng khẽ hoảng hốt, nhưng vì mặt mũi của ông cụ nên không giải thích, cứ để cho cô hiểu lầm đi, đàn ông ăn nhiều một chút cũng không sao.
Đường Đường nói với ông áy: “Ông nội, con đã dọn dẹp giường cho ông rồi, ông mau đi ngủ đi ạ, con nói hai đứa nhỏ ngủ cùng ông nhé?”
Ông cụ nghiêm túc gật đầu, đứng lên đi thẳng vào trong.
Đường Đường dắt hai đứa nhỏ vào phòng, nói với hai đứa: “Giờ hai đứa ngủ cùng ông cố được không?”
Quý Tiểu Trạc không từ chối, nhanh chóng cởi áo khoác ra, giày vung lên nhanh chóng bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm xuống bên trái ông cố nội, nắm lấy bàn tay to của ông như dỗ dành một đứa trẻ, “Ông cố, con ngủ với ông nha.”
Lúc nãy vẻ mặt ông nội Quý còn nghiêm túc giờ đây không che được ý cười, cười đến trên mặt đều là nếp nhăn, khẽ xoa đầu cậu nhóc, “Được, con ngủ và ông nội ngủ cùng nhau.”
Quý Tiểu Trạc duỗi người thúc giục Ôn Nặc đứng ở dưới: “Nặc Nặc mau đến đây, chúng ta ngủ cùng với ông cố.”
Trong lòng Ôn Nặc hơi sợ ông lão hung hăng này, nhưng vẫn nghe lời Quý Tiểu Trạc, chịu đựng nỗi sợ cởi giày bò lên giường, chẳng qua không dám ngủ bên cạnh ông nội Quý, mà nằm xuống bên cạnh Quý Tiểu Trạc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quý Tiểu Trạc hài lòng, nắm chặt tay cô bé, nghiêng đầu nói với ông nội Quý: “Ông cố ông mau nhắm mắt đi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Ông nội Quý nhắm mắt lại, rất là nghe lời.
Bỗng nhiên Đường Đường nhớ đến một câu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cô cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài, Đường Đường nói với cảnh vệ Viên đang ở ngoài phòng khách: “Ông nội và hai đứa nhỏ đã đi ngủ rồi, phiền cậu coi chừng bọn họ giúp tôi nhé? Tôi muốn đến bệnh viên thăm Quý Yến.”
“Bây giờ qua hả?” Cảnh vệ Viên hơi do dự, thấy mắt Đường Đường đầy tơ máu, nhịn không được khuyên nhủ: “Cô cũng nên nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc Quý Yến chứ, bên đó sẽ không có chuyện gì đâu, nếu có là sẽ gọi điện thoại.”
Đường Đường lắc đầu, viết số điện thoại của cô đưa cho cậu ta, “Tôi không buồn ngủ, không nhìn thấy Quý Yến tôi không yên lòng, chỗ này làm phiền cậu, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy được rồi.” Cậu ta có thể nhìn ra được cô không yên tâm, cho dù ở nhà cũng không ngủ được.
Có người coi bọn nhỏ Đường Đường đã yên tâm, nhanh chóng trở về bệnh viện, lúc này trong phòng bệnh im ắng, hình như Quý Yến và Tôn Nghị đều đã đi ngủ.
Đường Đường nhẹ nhàng đi đến mép giường của Quý Yến, thấy anh đang ngủ, cô khẽ mỉm cười, khẽ vươn tay sờ trán anh, nhiệt độ bình thường, rồi xốc chăn lên xem vết thương trên ngực anh, xác định miệng vết thương không bị gì lúc này mới mang một cái ghế dựa lại ngồi xuống, cứ chống cằm nhìn anh.
Sau khi quan sát anh vài giây, cô nhịn không được vươn tay sờ má anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của má, rồi lại chậm chạp di chuyển đến cổ anh, nhẹ nhàng cảm nhận mạch đập.
Giờ phút này, cô có thể xác định anh vẫn còn sống, không phải là mơ.
Nước mắt bất chợt chảy ra từ khóe mắt, lặng lẽ chảy dọc gò má nhưng cô lại không muốn lau đi. Bây giờ không có ai đến, cuối cùng cô đã có thể trút bỏ nỗi sợ hãi và sự hèn nhát của mình, nước mắt cứ như thế chảy ra.
Từ khi anh đi làm nhiệm vụ mỗi ngày cô đều lo lắng, không có khi nào là không ngóng trông anh sớm trở về, nhưng lại không nghĩ anh trở về thảm thiết như vậy. Không ai có thể hiểu được cảm giác khi cô nhìn thấy người trên cáng là anh, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác tê tâm phế liệt là như thế nào.
Ba ngày anh hôn mê, mỗi khi cô ngồi trên băng ghế nhắm mắt lại, thì lập tức sẽ mơ thấy anh, trong mơ anh đã tỉnh lại, vượt qua nguy hiểm và lấy lại sức khỏe, nhưng khi cô vui mừng chạm vào anh thì sẽ giật mình tỉnh lại, sau đó phát hiện mình đang nằm mơ, mà anh vẫn vô tri vô giác nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Cảm giác thất vọng này khiến cô sợ hãi, sợ đến mức không dám đi ngủ, sợ hơn là khi anh thật sự tỉnh lại, cô vẫn cho là mình đang nằm mơ, sợ khi tỉnh lại anh vẫn đang hôn mê.
Nhưng bây giờ cô có thể xác định được rồi.
Tốt quá, anh không sao cả.
“Khóc gì chứ….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một bàn tay ấm áp che đi gò má đẫm lệ của cô, khiến cô giật mình, nhận ra anh đã tỉnh, chân tay luống cuống lau nước mắt, chỉ là càng lau càng không hết, cô gấp đến độ đứng lên tính chạy vào nhà vệ sinh.
Không thể cho anh thấy dáng vẻ này của cô được.
“Đường Đường, quay lại.” Giọng nói của Quý Yến rất nhẹ.
Đường Đường dừng chân, do dự một lúc, ngoan ngoãn di chuyển về mép giường, nhưng cô vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn anh.
Quý Yến thở dài, giữ chặt tay cô vuốt ve an ủi, giọng điệu nói chuyện rất dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Đưa mặt lại gần một chút, anh muốn nhìn em rõ hơn.”
Đường Đường muốn lắc đầu, nhưng lại không muốn từ chối anh, lặng lẽ xoay người nhìn Tôn Nghị đang ngủ say ở phía sau, rồi mới chậm rãi ngồi xuống, đưa mặt lại gần anh.
Quý Yến vươn tay đỡ lấy gáy của cô, dùng sức kéo mặt cô xuống gần mặt anh, hơi thở hai người hòa vào nhau. Đôi môi anh ấm áp nhẹ nhàng hút nước mắt trên khuôn mặt cô, từng chút từng chút một, mang theo chút đau lòng và xót xa, “Là anh không tốt, xin lỗi em, đã khiến em đau lòng, sau này anh sẽ bảo vệ tốt bản thân, cố gắng không để bị thương nhé được không? Em đừng khóc nữa.”
Đường Đường hít hít mũi kìm nén cảm giác muốn khóc lại, tủi thân nói với anh: “Em sợ anh vẫn chưa tỉnh dậy….”
“Không đâu, bọn em vẫn còn ở đây, sao anh có thể chưa tỉnh lại được, em xem không phải bây giờ anh đã tỉnh rồi sao. Ngoan nào, đừng khóc.” Quý Yến biết lần này đã dọa đến cô, mấy ngày này chỉ giả bộ bình tĩnh mà thôi, chỉ khi không có ai cô mới dám khóc, chẳng qua khóc ra cũng tốt, khóc xong thì không còn chuyện gì nữa.
“Dạ, em không khóc nữa.” Đường Đường mạnh mẽ gật đầu, trong lòng cũng vì mới khóc mà nhẹ hơn rất nhiều, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi.
Thấy cô không khóc nữa, trái tim của Quý Yến cũng được thả lỏng, thấy mắt cô đỏ hoe như thỏ con, anh rất muốn hôn cô, nghĩ như vậy, anh đè gáy cô xuống, ngửa đầu lên ngậm lấy môi cô.
Hai mắt Đường Đường mở to, lúc sau mới phản ứng anh đang làm gì, lập tức tránh đi.
Không được đâu, nơi này còn có người khác mà! Sao có thể làm như vậy được!
Quý Yến không để cô tránh được, không có lý do gì mà buông tay miếng thịt thơm phức trong miệng, có trời mới biết anh nhớ cô đến nhường nào, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, nếu không phải trường hợp không cho phép, anh đã đè cô xuống dưới thân.
Bây giờ chỉ có thể giải tỏa nỗi nhớ nhung bằng nụ hôn của chính mình.
“Đừng nhúc nhích, anh rất nhớ em, để anh hôn em một chút.” Quý Yến nói với giọng mà chỉ Đường Đường có thể nghe được, mấy lời âu yếm mắc cỡ này được nói ra từ miệng một người ít nói có lực sát thương rất mạnh, nháy mắt mặt Đường Đường đỏ mặt, động tác giãy giụa cùng dừng.
Nhân cơ hội này, Quý Yến trực tiếp cạy mở hàm răng cô ra, đưa đầu lưỡi vào dây dưa với cô, tận tình mút lấy, tràn đầy tình cảm, mặt đỏ tim đập, chẳng qua lần này anh đã khống chế sức lực của mình, không phát ra âm thanh ái muội nào, sẽ không để cho người khác nghe được.
Đường Đường sao có thể chịu được khi Quý Yến làm như vậy, kiên trì chưa đến hai giây cả người mềm nhũn ngã vào người anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, hai mắt trở nên ngập nước, chẳng qua lần này không phải là khóc.
Quý Yến hôn không lâu liền vội vàng buông cô ra, nhắm hai mắt lại hít thật sâu, không được hôn tiếp, nếu không chỗ nào đó sẽ không được giải quyết.
Đường Đường bị nụ hôn của anh khiến cho đỏ mặt, anh buông ra lập tức hoảng loạn đứng thẳng dậy, cô hung hăng liếc mắt một cái, sau đó lại cẩn thận quay đầu nhìn Tôn Nghị, thấy anh ta vẫn ngủ, lúc này mới nhẹ vỗ ngực mình.
May mắn quá, nếu không sẽ xấu hổ lắm.
Quý Yến thấy vẻ mặt giống như ăn trộm của cô không khỏi mắc cười, cô gái nhỏ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ. Nhưng mà, cô không biết Tôn Nghị đã sớm tỉnh lại rồi sao, nếu biết có phải cô sẽ xấu hổ không dám ngẩng mặt lên không?
Lúc này, Tôn Nghị rõ ràng đã tỉnh nhưng không thể mở mắt mà phải giả bộ nghiêm túc ngủ, lệ rơi đầy mặt, cuộc đời của anh ta sao lại khổ như vậy, bên ngoài đã bị thương thì thôi chứ giờ đây còn bị tổn thương trong lòng.
Bỗng nhiên anh ta cũng muốn tìm bạn gái quá.
Lần sau mẹ giới thiệu cô gái nào cho anh ta, anh ta sẽ đi gặp mặt ngay lập tức.
Hết chương .