Thật ra chuyện Bạch Cẩm Du và Doãn Hạo ngoại tình, Chu Tư Quỳnh đã biết từ lâu. Nhưng ngoài chuyện mở miệng nhắc khéo con trai mình nên cẩn thận đừng để ảnh hưởng danh tiếng ra, bà ta hoàn toàn không có ý định trách phạt hay ngăn cản. Lí do rất đơn giản, bởi vì Chu Tư Quỳnh muốn lợi dụng Bạch Cẩm Du để làm cho Bạch Cẩm Vy chủ động ly hôn. Nào có người phụ nữ nào chịu đựng được khi biết chồng mình ngoại tình với chị em gái của mình chứ. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đây chính là mưu kế của Chu Tư Quỳnh.
Bà ta tuy không không ưa Bạch Cẩm Vy, nhưng không có nghĩa bà ta không nhìn thấy tình yêu của Bạch Cẩm Vy dành cho Doãn Hạo. Bà ta biết nếu Doãn Hạo chỉ ngoại tình với đám mèo mả gà đồng bình thường, rất có thể Bạch Cẩm Vy sẽ tình nguyện tha thứ cho chồng và không nảy sinh ý định ly hôn. Nhưng nếu là Bạch Cẩm Du thì mọi chuyện sẽ khác. Sự phản bội của em gái nhất định sẽ khiến Bạch Cẩm Vy phẫn nộ, tuyệt vọng, thậm chí là căm thù. Trong lúc tâm trạng không ổn định như thế, chỉ cần bà ta nói khích vài câu, Bạch Cẩm Vy nhất định sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, ngoan ngoãn kí vào đơn ly hôn với Doãn Hạo.
Chu Tư Quỳnh biết chuyện mình làm có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, nhưng vì nghĩ cho danh tiếng lâu dài của mình cùng với con trai và công ty Thịnh Á, bà ta không thể không ngoan tuyệt. Có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân Bạch Cẩm Vy quá thấp kém mà thôi. Đối với Chu Tư Quỳnh mà nói, nghề diễn viên chẳng khác gì con hát mua vui cho đàn ông. Trong mắt bà ta, quá khứ siêu sao của Bạch Cẩm Vy hoàn toàn không có một chút giá trị gì.
Thậm chí, năm năm trước, nếu không phải do con trai bà ta mới mở công ty chưa lâu, cần có độ nổi tiếng của Bạch Cẩm Vy để làm tuyên truyền, bà ta còn lâu mới đồng ý cho hai người cưới nhau. Huống chi, Bạch Cẩm Vy đã nay không bằng xưa, ngoài khả năng nấu nướng và quét dọn như người hầu ra, Chu Tư Quỳnh cảm thấy người con dâu này đã không còn cái gì để lợi dụng nữa. Mà trong khi đó, công ty do con trai bà ta điều hành lại càng ngày càng phát triển, bà ta với thân phận là quý phu nhân thương gia lại phải tiếp xúc với giới thượng lưu nhiều hơn, một đứa con dâu có thân phận cao quý tài năng hơn người mới là thứ bà ta cần! Còn Bạch Cẩm Vy, loại rác rưởi đó bà ta mới không dám dẫn đi dự tiệc tùng gì đâu, mất mặt lắm.
Chu Tư Quỳnh không hài lòng với Bạch Cẩm Vy là thật, muốn Bạch Cẩm Vy ly hôn với con trai mình cũng là thật, nhưng những gì bà ta vừa nói cũng không giả. Bà ta từng ghét cay ghét đắng Bạch Cẩm Vy vì nghề diễn viên thì làm sao có thể lại để Bạch Cẩm Du, người cũng đang lăn lộn trong ngành giải trí vẩn đục kia bước vào cửa nữa chứ. Bà ta cũng không hề coi trọng cái thai trong bụng của Bạch Cẩm Du. Dù sao, đứa nhỏ được sinh ra bởi một con hồ ly tinh ngay cả chồng chị mình cũng cướp cũng chẳng thể nào tốt lành được. Nhà họ Doãn cao quý của bà ta đương nhiên không thể chứa chấp loại người như vậy. Chu Tư Quỳnh bà tuyệt đối không cho phép!
Vì thế, cho dù Bạch Cẩm Vy có từ chối “lợi ích” mà bà ta vừa đưa ra, bà ta cũng sẽ không để cho Bạch Cẩm Du sống yên ổn. Muốn mang long thai của Doãn gia sao, con tiện nhân đó còn chưa có tư cách.
Bạch Cẩm Vy nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của Chu Tư Quỳnh, không hiểu sao cả người bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Đó là cái lạnh từ sâu trong tim tràn ra, cái lạnh của thứ được gọi là “tình người” mà cô vẫn ngu muội tin tưởng. Cô thật sự có chút không thể tin, người mẹ chồng mà cô luôn luôn tôn kính, tận tâm chăm sóc hầu hạ bao lâu nay lại có thể nói những lời như vậy. Đây thật sự là mẹ chồng cô sao, hay chỉ là một con quái vật máu lạnh đội lốt người??? Bạch Cẩm Vy không biết, cũng không còn hơi sức tìm hiểu nữa.
“Thưa mẹ, con xin phép.”
Bạch Cẩm Vy không hề muốn đối mặt với Chu Tư Quỳnh một giây nào nữa, cô thất thểu bước vào phòng mình rồi đóng chặt cửa lại. Vừa đóng cửa, cả người cô liền mất hết sức lực, ngã quỵ xuống sàn. Lạnh, thật lạnh, thật sự rất lạnh. Bạch Cẩm Vy co rúm người lại, cả người run run như đang ở trong hầm băng, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Em gái thì ngoại tình với chồng, mẹ chồng lại nhân cơ hội tính kế, những điều này thật sự đã phá hủy giây thần kinh tự chủ của Bạch Cẩm Vy. Cô bây giờ chẳng khác gì một con rối gỗ, hoàn toàn không có suy nghĩ hay tình cảm. Nhưng tại sao, nước mắt cô vẫn trào ra thế này, tại sao…
Chu Tư Quỳnh thấy Bạch Cẩm Vy khuất bóng sau cánh cửa liền cực kì tức giận. Con nhỏ này, bà ta đã nể tình nó làm người hầu cho Doãn gia năm năm mới hạ mình đặt điều kiện như vậy, thế mà nó không những không ngoan ngoãn đồng ý lại còn không thèm nhìn bà ta một cái mà trốn mất. Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nó càng không muốn ly hôn với Doãn Hạo, bà ta càng muốn nó phải đồng ý. Để xem, nó có thể trốn bà được bao lâu.
Bạch Cẩm Vy lúc này đang ngồi ngẩn người nhìn chiếc điện thoại đặt trước mặt. Cô thật sự rất muốn gọi điện cho Doãn Hạo, chất vấn anh ta tại sao lại phản bội mình, chất vấn anh ta tại sao lại thông đồng với Bạch Cẩm Du, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô sợ, cô sợ nếu mình nói chuyện qua điện thoại với Doãn Hạo rồi, anh ta sẽ không còn lí do gì để trở về cái nhà này nữa.
Hơn ba tháng rồi, cô và Doãn Hạo chưa hề gặp mặt nhau. Ban đầu, cô còn tưởng vì chuyến công tác dài hạn ở Singapo nên vợ chồng họ mới bị chia lìa, nhưng đến tận ngày hôm nay cô mới hiểu được tất cả chỉ là dối trá mà thôi. Doãn Hạo không cần cô nữa, anh ta vì muốn sống chung với Bạch Cẩm Du nên mới viện cái cớ này. Thế mà, thế mà cô vẫn luôn ngày đêm thương nhớ anh ta, lo nghĩ cho anh ta, sợ làm gián đoạn công việc của anh ta nên rất ít khi dám gọi điện thoại, để mặc mình bị nỗi cô đơn giày vò. Ha ha, nhưng, hóa ra người ta không những không nhớ đến cô, còn đang vui vẻ bên cạnh tiểu tình nhân xinh đẹp trẻ trung kia, không chừng còn ước cô biến mất khỏi cõi đời này đễ vĩnh viễn không quấy rầy anh ta nữa đấy. Bạch Cẩm Vy a Bạch Cẩm Vy, mày đúng là quá ngu ngốc mà, bị người ta lừa gạt suốt ba năm rồi mà vẫn không hề nhận ra! Măt mày nhất định đã mù từ lâu rồi!
“Reng…reng…”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, sắc mặt cô lập tức hiện lên sự mất mát cùng bối rối, không biết có nên nhận hay không.
Bởi vì, người gọi điện cho cô không phải ai khác, chính là Tạ Mân, mẹ ruột của Bạch Cẩm Du, cũng chính là mẹ kế của cô, người phụ nữ mà ba ruột cô vô cùng yêu thương.