Hành động của Tạ Mân không những không làm Bạch Thế Hiển nguôi giận mà còn như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn thịnh nộ của ông ta càng bốc lên ngùn ngụt.
“Nghịch nữ, mẹ mày tốt với mày như vậy mà mày còn dám nói xấu bà ấy sao? Mày nhìn lại mày đi, bản thân có chồng mà còn không biết giữ tam tòng tứ đức, lăng loàn bên ngoài rồi còn để người ta gửi ảnh về tận đây!!! Đúng là quá mức nhục nhã mà! Bạch gia chúng tao sao lại có đứa con cháu như mày chứ?!!”
Bạch Cẩm Vy còn đang sửng sốt vì những gì Bạch Thế Hiển nói, một xấp ảnh đã được ném vào người cô. Tầm mắt Bạch Cẩm Vy vừa chạm vào những tấm ảnh đó thì liền hóa ngây dại. Cô mạnh mẽ run lên, không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi. Đó cư nhiên là xấp hình chụp lại cảnh cô bị hai tên khốn kia làm nhục vào ngày hôm qua. Mà chủ mưu dàn xếp cái bẫy tàn nhẫn này lại đang ngồi cạnh ba cô, không ngừng tỏ vẻ lo lắng giả tạo.
“Ông à, ông bình tĩnh đã nào. Chắc con bé…nhất thời lỡ lầm thôi. Ông cũng biết mà, con rể chúng ta bận lắm, dăm ngày nửa tháng là lại phải đi công tác…”
Bạch Cẩm Vy nghe Tạ Mân trắng trợn vu khống mình, lửa giận trong lồng ngực dâng trào dữ dội. Cô không ngờ người mẹ kế luôn mang bộ mặt dịu dàng hòa ái mà cô kính yêu bấy lâu lại vô sỉ đến mức này. Bà ta, rốt cục có phải con người nữa không?
“Tạ Mân, bà câm miệng cho tôi! Người phụ nữ độc ác này, tôi đã làm gì đắc tội với bà mà bà lại hãm hại tôi như thế chứ?!! Hai tên khốn trong hình đó không phải là bà sai đến cưỡng hiếp tôi sao, bà thậm chí còn bắt tôi ký vào đơn ly hôn với Doãn Hạo để đứa con gái ruột Bạch Cẩm Du của bà có thể từ tiểu tam thành vợ cả. Sau khi làm những chuyện ghê tởm như thế, bây giờ bà còn dám đơm đặt vu khống tôi trước mặt ba! Hai mẹ con bà đúng là đều ti tiện như nhau, bẩn thỉu như nhau! Ba à, đừng để bà ta lừa nữa, ba mau tỉnh táo lại đi, con xin ba đó!”
Tròng mắt Tạ Mân thoáng lóe lên một tia bối rối rồi rất nhanh biến mất. Bà ta không lớn giọng phản bác Bạch Cẩm Vy mà ôm mặt rơi nước mắt, bộ dạng mềm yếu đáng thương vô cùng.
“Cẩm Vy à, mẹ biết là gần đây Tiểu Du qua lại hơi nhiều với con rể, nhưng mọi chuyện không giống như những gì con nghĩ đâu,…nó…nó chỉ coi con rể như một người anh trai mà thôi. Nếu như con không thích hai đứa nó quá thân thiết với nhau, mẹ sẽ nhắc nhở Tiểu Du, chứ con đừng…nói mẹ thành như vậy. Mẹ…mẹ thật sự không chịu nổi đâu…”
Bạch Thế Hiển thấy vợ khóc thì đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy Tạ Mân vào lòng. Ông ta nhỏ giọng an ủi bà ta vài câu rồi quay sang quát Bạch Cẩm Vy:
“Bạch Cẩm Vy, mày nói đủ chưa, Mân Mân đã sống với tao ngần ấy năm mà chẳng lẽ tao không hiểu bà ấy là loại người gì sao? Mày lăng loàn với đàn ông bên ngoài không nói, còn vì ghen ghét mà đặt điều nói xấu em gái lẫn mẹ mình, tao đúng là gặp hạn ba đời thì mới có đứa con như mày mà. Mày cút đi, cút xa khỏi nhà tao, sau này Bạch gia không có đứa con gái như mày nữa!!! Mày đúng là giống hệt mẹ ruột mày, suốt ngày chỉ biết gây phiền phức cho tao thôi!!!”
Bạch Cẩm Vy ôm ngực, ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng vô tận. Bấy lâu nay, cô cứ nghĩ Bạch Thế Hiển tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất trong lòng vẫn yêu thương hai mẹ con cô, thế nhưng hóa ra tất cả đều do cô tự mình đa tình mà thôi. Cô thực sự không thể nào hiểu nổi, tại sao Bạch Thế Hiển lại ghét người mẹ Vân Yến Hoài của cô như vậy. Nếu đã chán ghét bà ấy, tại sao trong nhà còn treo đầy ảnh của bà ấy chứ? Nếu không quan tâm cô, vậy tại sao lúc muốn tái hôn với Tạ Mân, ông ta còn hỏi ý kiến cô???
Bạch Cẩm Vy không biết là, người treo ảnh của Vân Yến Hoài trong nhà chính là Tạ Mân chứ không phải Bạch Thế Hiển. Bà ta làm như thế là vì ba mục đích. Thứ nhất là để cho mọi người nghĩ rằng bà ta là người rộng lượng, hiền hòa, thứ hai là để lấy lòng ba mẹ của Bạch Thế Hiển, thứ ba là để Bạch Thế Hiển càng yêu thương bà ta hơn. Dù sao, người có thể kính trọng vợ cũ của chồng cũng rất hiếm, không phải sao?
Còn chuyện Bạch Thế Hiển được sự đồng ý của Bạch Cẩm Vy mới cưới Tạ Mân về nhà cũng có nguyên nhân. Vân Yến Hoài, mẹ ruột của Bạch Cẩm Vy thực chất là con dâu nuôi từ bé của Bạch gia, rất được ba mẹ của Bạch Thế Hiển thương yêu, thậm chí so với con ruột là Bạch Thế Hiển còn muốn nuông chìu hơn. Hai ông bà yêu thương Vân Yến Hoài như vậy nên đương nhiên cũng rất yêu thương Bạch Cẩm Vy. Sau khi Vân Yến Hoài bị bệnh qua đời, hai ông bà luôn phản đối Bạch Thế Hiển tái hôn. Bạch Thế Hiển vì cố kỵ ba mẹ mình vẫn còn đang giữ số cổ phần lớn trong công ty nên không dám trái lời, tuy nhiên ông ta lại phối hợp với Tạ Mân ra tay từ chỗ Bạch Cẩm Vy. Bạch Cẩm Vy lúc ấy chỉ mới là đứa trẻ bốn tuổi thiếu tình yêu thương của mẹ, làm sao chống đỡ được sự dịu dàng của Tạ Mân. Có sự đồng ý của Bạch Cẩm Vy, ba mẹ của Bạch Thế Hiển cũng không còn cách nào khác là để Bạch Thế Hiển tái hôn.
Có thể nói, Bạch Thế Hiển chẳng qua chỉ lợi dụng Bạch Cẩm Vy mà thôi, nhưng cô lại không hề biết điều này mà lại nhầm tưởng suốt thời gian qua. Cho nên, cái giá phải trả cho sự ngây thơ ấy của Bạch Cẩm Vy chính là một trái tim vỡ nát và một kết cục vô cùng thảm hại. Cô đã thua hai mẹ con Tạ Mân, thua cả cuộc đời, sự nghiệp, hạnh phúc và tương lai của mình, thua tất cả.
Bạch Thế Hiển thấy Bạch Cẩm Vy vẫn còn đứng ngây ra đó liền cực kì phiền chán. Ông ta lập tức ra lệnh cho hai người giúp việc nam kéo cô ra ngoài, thái độ vô cùng lạnh lùng dứt khoát, nào có giống hành động của một người cha đối xử với con gái ruột của mình chứ?
Bạch Cẩm Vy cũng không phản kháng, cuối cùng bị bọn họ quăng mạnh ra khỏi cồng. Một lần nữa đối diện với cơn mưa tầm tã, hy vọng ít ỏi của cô không những đã hoàn toàn mất đi mà còn rước lấy kết quả vết thương chồng vết thương. Cô cảm thấy cả người mình đều lạnh đến đáng sợ, nhưng không phải vì nước mưa thấm ướt, mà là do cái gọi là tình thân. Mong đợi bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu, Bạch Cẩm Vy lúc này đã thực sự rơi xuống địa ngục.
Đang khi Bạch Cẩm Vy chết dần chết mòn trong bóng tối, đột nhiên có một người đàn ông rảo bước đến cạnh cô. Anh ta mặc áo vest màu đen, khuôn mặt rất lạnh nhìn không ra cảm xúc. Sau khi che dù và khoác áo lên người cô, anh ta mới lên tiếng:
“Tiểu thư, ông chủ của tôi có vài lời muốn chuyển cho cô. Nếu cô chết, những kẻ khác vẫn sống tốt. Nếu cô còn sống, sau này hãy trả lại những vật này cho ông chủ tôi.”
Nói xong, người đàn ông liền ngồi vào ghế lái của một chiếc Mayback đậu gần đó rồi rời đi. Bạch Cẩm Vy thoáng nhìn qua hàng ghế sau, phát hiện hóa ra trên xe ấy còn có một người nữa, chắc là “ông chủ” trong miệng của người đàn ông ban nãy. Cô cũng không quan tâm người đó có nhìn thấy hay không, vội vàng cúi người chín mươi độ rồi hét lên:
“Cảm ơn anh! Những món đồ này chắc chắn tôi sẽ trả lại, xin hãy chờ tôi!”
Bạch Cẩm Vy âm thầm nhớ kỹ biển số xe, ánh mắt không hề rời khỏi chiếc Mayback đến tận lúc nó hoàn toàn biến mất trên đường. May mà người đó nhắc nhở cô, nếu không cô sẽ thực sự ngu xuẩn mà đi tìm cái chết mất. Đúng vậy, tại sao cô phải chết chứ, người chết phải là đám người Tạ Mân kia mới đúng. Các người cứ chờ đó đi, những gì hôm nay các người ban cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lại hết! Thù này không trả, tôi sẽ không phải là Bạch Cẩm Vy!
Đang khi Bạch Cẩm Vy muốn rời đi, đột nhiên từ phía sau xuất hiện một chiếc taxi lao thẳng về phía cô. Tốc độ của chiếc xe ấy rất nhanh, Bạch Cẩm Vy còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hất tung lên rồi rơi xuống mặt đường.
Tầm mắt của Bạch Cẩm Vy dần dần mờ đi, cô không thể nhìn thấy gì ngoài một mảng máu đỏ tươi chói mắt, hơi thở càng lúc càng yếu.
“Cứu…” Cô không muốn chết, cô còn phải trả thù đám người Tạ Mân, còn phải trả ơn cho người đàn ông kia.
Lúc này, đột nhiên trước mắt Bạch Cẩm Vy xuất hiện một đôi giày da. Chủ sở hữu của đôi giày đó không hề có ý định cứu cô, nhưng lại nói vài câu đầy sự ăn năn cùng sợ hãi:
“Doãn thiếu phu nhân, cô có làm ma cũng đừng về tìm tôi, hãy tìm chồng cô ấy. Tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi. A di đà phật, a di đà phật…”
Đến tận khi trút hơi thở cuối cùng, hai mắt Bạch Cẩm Vy vẫn mở to vì oán hận, trong miệng vẫn còn gọi cái tên “Doãn Hạo”. Nếu có kiếp sau, cô thề nhất định sẽ trả hết tất cả thù hận này…không một ai…không một ai có thể làm tổn thương cô nữa… Tuyệt đối không!