Thành phố A, Bạch gia.
“Mẹ, mẹ nói gì, con tiện chủng đó sắp trở về đây sao, không thể nào!!!”
Bạch Cẩm Du đập quyển tạp chí xuống bàn trà, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin và chán ghét.
Tạ Mân nhìn thái độ nóng nảy của con gái mình, không khỏi có vài phần không vừa lòng. Tính tình bà ta vốn rất trầm ổn cơ trí, nhưng tại sao lại đẻ ra một đứa con vừa không biết kiềm chế vừa không có suy nghĩ thế này chứ. Con nhỏ Bạch Cẩm Vy kia lại sắp về đây rồi, càng nghĩ, bà ta càng thấy lo lắng.
“Cái gì mà tiện chủng, con im miệng ngay cho mẹ. Đừng quên, tai vách mạch rừng, ba con nghe thấy thì không tốt đâu. Hơn nữa, nhớ chú ý hình tượng của con. Để mấy tay săn ảnh chụp được cảnh này rồi, con đừng mong làm diễn viên gì nữa.”
Lời răn dạy của Tạ Mân đã chạm đến điểm mấu chốt của Bạch Cẩm Du. Cô ta ngoan ngoãn thu liễm lại, sau đó mới nói tiếp:
“Mẹ à, sao đột nhiên nó lại muốn về đây chứ, cứ ở cái chỗ quê mùa đó hết đời không được sao? Con không muốn phải sống chung với nó đâu, ghê tởm muốn chết.”
Thành phố A cách thành phố T rất xa, một nơi nằm ở tận miền Bắc, một nơi nằm tận cùng miền Nam, vì thế so với thành phố A, thành phố T nghe thì có vẻ hẻo lánh và nghèo khó hơn rất nhiều. Tuy nhiên, con ếch ngồi đáy giếng Bạch Cẩm Du lại không biết bản chất thật sự của nơi đó. Thành phố T vốn nổi tiếng là nơi đất lành chim đậu, mặc dù không hiện đại, đông đúc như các thành phố lớn khác, nhưng ở đây lại có rất nhiều danh lam thắng cảnh hùng vĩ còn giữ được vẻ nguyên sơ. Mỗi tấc đất ở thành phố T đều đắt đến kinh người, có nhiều chỗ còn mắc gấp bốn, năm lần đất ở các thành phố lớn. Lý do rất đơn giản, bởi vì đa phần những người có danh tiếng, quyền thế, tiền tài khi về già đều muốn chọn nơi này làm chỗ “ẩn cư”, an hưởng cuộc sống thanh bình đến cuối đời. Mà thành phố dành cho những người này sinh sống có thể lạc hậu, nghèo khó, quê mùa được sao? Đáp án dĩ nhiên là không!
Ở thành phố T, chất lượng cuộc sống của người dân đều không thua kém gì các thành phố kinh tế phát triển khác. Trung tâm thương mại, siêu thị, trường học, bệnh viện,…tuy ít nhưng đều đạt đẳng cấp cao nhất. Nhất là bệnh viện và trường học, quy mô cực kì lớn và được trang bị rất nhiều thiết bị hiện đại. Người có thể làm việc tại những nơi này đều là những người không có tiếng cũng có miếng, kinh nghiệm phải đạt ít nhất từ năm trở lên. Vì thế, xét về mặt này, thành phố T thật sự không có gì thua kém thành phố A, thậm chí còn muốn hơn vài phần.
Bạch Cẩm Du không biết những điều đó nhưng không có nghĩa Tạ Mân không biết. Bà ta lạnh mặt nhìn Bạch Cẩm Du một cái, rồi nói:
“Con đấy, đừng chỉ suốt ngày chúi đầu vào mua sắm, nên tìm hiểu chút kiến thức thông thường đi. Ai nói với con thành phố T là nơi quê mùa hả, tiền học một tháng ở nơi đó còn cao gấp ba lần so với của con đấy.”
Bạch Cẩm Du hơi bĩu môi, rõ ràng là không tin nhưng gì Tạ Mân nói. Nếu nơi đó thật sự nổi tiếng như thế thì tại sao cô ta chẳng nghe được một xíu tin tức gì chứ. Đúng là trò cười mà.
Tạ Mân nhìn Bạch Cẩm Du, đầu ẩn ẩn đau, vẻ mặt đầy sự tiếc hận rèn sắt không thành thép. Đáng lẽ ra lúc nhỏ bà ta không nên nuông chìu Bạch Cẩm Du nhiều như thế mới phải, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, thật là phiền não mà.
“Bạch Cẩm Du, con nghe đây, tuyệt đối không thể coi thường con nhỏ Bạch Cẩm Vy ấy, hơn nữa, còn phải tìm mọi cách lấy lòng nó. Con đừng quên, nó là người có khả năng cao nhất được thừa kế số cổ phần của ông bà nội con. Con mà không khôn ngoan ra, Bạch Thị vào tay của người khác thì cũng đừng hối hận.”
Bạch Cẩm Du nghe xong liền nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy tức giận:
“Mẹ nói sao, hai lão bất tử kia muốn giao cổ phần cho con tiện chủng đó??? Không được, chúng là của con, toàn bộ Bạch Thị đều là của con, nó là cái thá gì mà dám tranh giành với con chứ! Mẹ, mẹ mau nghĩ cách đi, chẳng lẽ mẹ đứng nhìn Bạch Thị thuộc về con tiện chủng thấp kém đó sao?!!”
Tạ Mân tao nhã cầm tách trà lên uống một hớp cho thông giọng, sau đó mới từ từ đáp:
“Con bình tĩnh lại đi, hỗn loạn là điều tối kỵ của nhà binh đấy. Mẹ chẳng phải đã nói rồi sao, con có muốn hưởng số cổ phần đó không đều tùy thuộc vào biểu hiện của con. Chỉ cần con chiếm được tình cảm của Bạch Cẩm Vy rồi thì còn lo không có được chúng sao? Vì thế, việc con cần làm là phải đóng một vai thật tốt vào, vai ‘em gái ngoan’ ấy.”
Bà ta đã nói rõ đến mức này rồi, Bạch Cẩm Du mà còn không hiểu nữa thì thật so với đồ ngốc còn ngốc hơn. Hai mắt cô ta lập tức sáng lên, trong đầu chứa đầy toan tính.
“Mẹ yên tâm đi, con hiểu rồi. Con mẹ là diễn viên trời sinh mà, chuyện này…quá dễ.”
--- ---
Sáng hôm nay, học viện Thanh Phong náo nhiệt chưa từng có. Tất cả học sinh đều rời khỏi lớp của mình, ùa ra sân trường như bầy ong vỡ tổ, gương mặt ai ai cũng vô cùng kích động và buồn bã. Bọn họ tụ tập ở đây để làm một việc vô cùng quan trọng, chính là để chào tạm biệt vị hội trưởng toàn năng sắp đi xa kia.
Đầu xỏ của vụ hỗn loạn, Bạch Cẩm Vy, lúc này đang đứng trên bục phát biểu cao ba mét, tóc đen tung bay, trên khuôn mặt là nét cười rạng rỡ quen thuộc. Cô tựa như một nữ thần ánh sáng, mỹ lệ vô cùng, ai đã nhìn thấy đều không thể quên. Bằng chất giọng mềm mại như tơ lụa nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, cô nói:
“Chắc mọi người đều đã biết tin rồi, hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng Bạch Cẩm Vy tôi có mặt ở học viện Thanh Phong. Tôi biết điều này sẽ làm nhiều người rất sốc, cũng sẽ rất buồn, nhưng vì gia đình, tôi không thể không đưa ra quyết định này. Thật ra, ba mẹ và em gái tôi đều đang sống ở thành phố A. Từ khi lên năm trở đi, tôi đều ở chung với ông bà nội, và lúc này, hơn bao giờ hết, tôi thấy nhớ họ vô cùng. Chỉ còn một năm sáu tháng nữa thôi là tôi sẽ phải bước chân vào cánh cổng đại học, vì thế, tôi rất mong có thể dùng thời gian này để ở bên bọn họ. Đối với tôi, thành phố T này chẳng khác gì quê hương thứ hai, vì thế, khi phải ra đi, tôi cũng rất đau buồn. Nếu có thể, tôi thật sự không muốn xa mọi người và học viện Thanh Phong chút nào. Nhưng, cuộc vui nào cũng phải tàn, đã có hợp thì sẽ có tan, đó là quy luật tự nhiên không thể nào chối cãi được. Hơn nữa, tôi cũng đã chiếm giữ chức vị hội trưởng này quá lâu rồi, nếu tôi mà còn không đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân tài của học viện sẽ bị mai một tài năng…”
Bạch Cẩm Vy vừa nói đến đây, bên dưới liền đồng loạt hét lên:
“Hội trưởng, chị đừng đi, làm gì có ai có thể xứng với chức vụ đó hơn chị chứ!”
“Đúng đó, hội trưởng, trong trường này làm gì có ai sánh bằng một góc của chị!”
“Hội trưởng, đừng đi mà, đừng đi!”
….
Bạch Cẩm Vy nghe vậy không khỏi cảm động, khóe mắt đã long lanh ngấn nước. Tuy nhiên, cô vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình, dõng dạc nói tiếp:
“Mọi người không thể nói như vậy được. Tôi tin rằng, mỗi con người trong học viện Thanh Phong chúng ta đều là nhưng viên ngọc sáng nhất, quý giá nhất. Và, không một ai không có khả năng đảm nhiệm chức vụ hội trưởng này. Mọi người sẽ không phụ kỳ vọng của tôi đúng không? Xin hãy, để tôi ra đi mà không có bất kì gánh nặng nào trên vai. Xin hãy cho tôi một lời cam kết, rằng học viện Thanh Phong không có tôi vẫn sẽ phát dương quang đại, không ngừng đi lên!”
Đa số học sinh bên dưới đều đã òa khóc. Tuy nhiên, vì không muốn để nữ thần của bọn họ phải phiền lòng ra đi, cuối cùng mọi người cũng đồng thanh đáp lại:
“Chúng tôi hứa, hội trưởng!!!”