*
Thiên Nhã cảm thấy choáng váng, đôi mắt cố làm quen với ánh sáng đột ngột
Lúc cô nhìn kỹ lại, người trước mặt có một khuôn mặt lạ lẫm, nhưng mà, ánh mắt ấy...
“Là cha đúng không?” Cô hỏi với vẻ không chắc chắn, nhìn vào gương mặt già nua chan chứa nước mắt ấy, cô không dám tin người trước mặt mình, chính là cha của cô.
“Đúng, là cha đây.” Giọng nói trầm ổn thân thuộc khiến Thiên Nhã ngạc nhiên
Sao có thể: Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông cởi dây trói cho cô, hai chân Thiên Nhã mềm nhũn lùi về sau, cho tới vách tường: “Ông là cha tôi? Nhưng mà..
vì sao?” Cô không hiểu nổi,2gương mặt của cha, sao lại...
Vẻ mặt La Sâm đau khổ: “Bé Nhã, là cha có lỗi với con, là cha có lỗi với con.“.
Đôi mắt Thiên Nhã đẫm nước, bé Nhã, cách gọi quen thuộc lại thân thiết biết bao, ông chính là cha, là cha của cô.
Thiên Nhã chạy lên trước ôm chầm lấy ông, hai cha con ôm nhau khóc.
“Không, không phải như thế.” Thiên Nhã không dám tin chuyện mình vừa nghe, cô nhìn cha mình, không muốn tin vào sự thật chính tại cô nghe thấy
“Con không thể ở cùng cậu ta, cha mẹ của cậu ta là người đã giết mẹ con, mà cậu ta, lần này không ngờ lại phải người bắt cóc con,9nếu không phải cha xuất hiện kịp lúc, thì con đã bị người của cậu ta bắt đi rồi!” La Sâm nói với vẻ mặt căm thù đến tận xương tủy.
“Cha, con không tin, anh ấy sẽ không làm như thể với con, sẽ không đâu.” Tuy từ trước tới nay anh giày vò cô không ít lần, nhưng cô không dám tin, người phải người lấy mạng cô, lại có thể là anh
“Tin cha, cậu ta không phải người tốt, cậu ta giống cha mình, là một thương nhân độc ác quỷ quyệt, nếu không phải tại cha cậu ta, cha đã không sa sút đến tình cảnh như hôm nay, những năm qua, con biết cha đã trải qua6như thế nào không? Cha bị ép phiêu bạt sống tạm bợ ở nước ngoài, sống không bằng chết, không thể gặp con, nửa năm trước cha đã phẫu thuật khuôn mặt, hai tháng trước trở về thành phố A định tìm con, nhưng không ngờ con gái của cha, lại có quan hệ với người nhà họ Lạc! Cha không dám tiếp cận con, cha sợ con trách cha, sợ con không chịu nhận người cha này, cha chỉ thi thoảng trộm nhìn con và cháu ngoại của mình, nhưng lại không dám gặp mặt hai người.”
Thiên Nhã khóc thút thít, lòng buồn bã: “Cha.” “Con nghe cha nói, con không được yêu Lạc Thần Hi, cậu ta không phải0người tốt, những người của họ Lạc đều không phải người tốt!” “Nói như vậy, hai tháng nay cha luôn bên cạnh con?” Vậy thì bóng lưng mà cô nhìn thấy lần đó, thật sự là cha rồi
“Không sai, cha không ngờ con lại yêu Lạc Thần Hi, chuyện này không nên, con biết không? Bé Nhã, con nghe cha nói, cùng cha rời khỏi nơi này, ngay lập tức!” Nói xong ông bước đến kéo Thiên Nhã
“Không được! Con không thể rời khỏi nơi này.” Thiên Nhã gỡ tay của La Sâm, đáp
“Con còn do dự điều gì? Những người của nhà họ Lạc đều đang nhắm vào con, con tiếp tục ở lại, sớm muộn sẽ không giữ nổi7tính mạng, họ không phải dễ chọc, con còn trông mong tên khốn Lạc Thần Hi sẽ cứu con sao? Cậu ta cũng thể, muốn đưa con vào chỗ chết!” La Sâm cuồng loạn hét lên
“Không phải vậy, không phải.” Thiên Nhã vẫn không muốn tin
“Được, vậy con nói đi, con chọn cha, hay chọn cậu ta?” “Cha, để con gặp mặt anh ấy lần cuối, có được không? Gặp rồi, chúng ta đưa La Tiểu Bảo, ngay lập tức rời khỏi nơi này.” Thiên Nhã không từ bỏ, cô phải tìm cách chứng thực, cô không thể cứ vậy mà rời đi
La Sâm nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu, lấy lại bình tĩnh đáp: “Được, nếu con vẫn chưa hết hi vọng, vậy thì đi đi.” Thiên Nhã ngồi taxi với La Sâm, tay cô nắm chặt điện thoại, rồi run rẩy cầm lên, định bẩm số của Lạc Thần Hi
Bỗng một tiếng động vang lên cực lớn, taxi bị chiếc xe con màu đen phía sau đâm mạnh khiến nó lao vào một cây đại thụ trên đường, tài xế ngất ngay tại chỗ
Thiên Nhã cảm giác như đầu mình sắp nứt ra, từ trán truyền xuống một cơn lạnh
Thiên Nhã đỡ trán trong đau đớn, thông qua tầm nhìn mơ màng, cô thấy cha cũng đã bị thương.
“Cha.”
“Đi đi! Thiên Nhã, mặc kệ cha.” La Sâm thoáng nhìn một tốp đồng người mặc đồ đen bước xuống từ những chiếc xe còn màu đen đằng sau, hét lên.
Nhóm người mặc đồ đen bao vây xung quanh, dập cửa kính taxi
cửa xe phút chốc đã bị đập vỡ, mảnh thủy tinh bắn vào trong
Thiên Nhã ôm chặt lấy cha mình, ra sức bảo vệ ông
“Chủ tịch đã căn dặn, giải quyết gọn gàng một chút.” Một tên đồ đen nói
Tuy giọng hắn không lớn, nhưng Thiên Nhã vẫn nghe thấy, cảm giác choáng váng bỗng chốc bị sự kinh hãi xua tan, lòng cô trở nên lạnh lẽo như một vùng băng tuyết, tuyệt vọng, lại đau đớn
Một tên đồ đen từ từ lấy ra một con dao sáng choang
Nhưng chỉ trong nháy mắt, La Sâm rướn người nhảy sang ghế lái phụ, đẩy tài xế xuống xe, sau đó khởi động xe rồi lái đi
La Sâm liều mạng đạp ga, quay đầu xe, chạy vào một khu rừng, khó khăn lắm mới tạm thời cắt đuôi đám người đồ đen đuổi theo gắt gao ở phía sau
Thiên Nhã lục tìm điện thoại của mình định báo cảnh sát, nhưng vào giây phút khẩn cấp này lại không tìm thấy
“Thiên Nhã, xuống xe! Xuống xe! Qua bên kia ẩn náu!” La Sâm dừng lại, hét lớn với Thiên Nhã.
“Không được! Cha!”
Mau xuống xe! Núp vào bụi cỏ!” La Sâm hét trong cuồng loạn
Tình thế cấp bách, Thiên Nhã nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể gắng sức chạy nhanh vào bụi cỏ để ẩn náu
La Sâm vừa lái xe đi, những chiếc xe của bọn mặc đồ đen phía sau liền rẽ ngoặt đuổi theo
Thiên Nhã nấp trong bụi cỏ, toàn thân run rẩy
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng còi báo động truyền đến từ xa, như thể nắm được sợi cỏ cứu mạng cuối cùng
“Cứu với! Cứu tôi với!” Cô chạy về phía có tiếng còi báo động, thông qua tầm nhìn mơ hồ, nhìn thấy một chiếc xe quen mắt
Xe phanh gấp, người đó lao ra ngoài, ôm lấy Thiên Nhã sắp ngất đi
Một tiếng nổ lớn vang lên từ xa, khiến đầu cổ ong lên một tiếng
“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích từ sau đuổi đến, kéo cô vào lòng mình
Lạc Thần Dương cũng đuổi đến
“Trời ơi!” Anh ta nhỏ giọng thốt lên một tiếng
“Cha! Cha ơi!” Thiên Nhã gắng gượng chống đỡ, tâm trạng theo tiếng nổ đó mà rơi vào vực thẳm
Không đâu, cha nhất định sẽ bình an vô sự, chắc chắn là cô linh cảm sai! “Cha!” Cô hét lớn một tiếng, sau đó ngất đi.
Trong bệnh viện.
Lạc Thần Hi trông chừng cạnh giường của cô, nhìn đôi mày đang nhíu chặt kia, dường như cô đang gặp ác mộng
“Cha ơi, cha ơi.” Cô liên tục gọi
Kha Tử Thích ở bên cạnh nắm tay của cô: “Anh ở đây, đừng sợ, Thiên Nhã, Thiên Nhã.” Lạc Thần Dương dựa ở góc cửa, khoanh tay, nhíu mày
“Cha ơi! Cha đừng đi, đừng đi!” Thiên Nhã hét lớn, sau đó bồng mở mắt ra
Nước mắt trượt khỏi khóe mắt
Gương mặt của Lạc Thần Hi in vào tầm mắt cô
Mọi thứ trước khi cô ngất đi hiện ra trong đầu.
Kha Tử Thích tiến đến ôm cô: “Thiên Nhã.” Thiên Nhã nắm lấy cánh tay của Kha Tử Thích, hỏi: “Cha em đâu? Ông ấy đâu? Ông ở trong taxi, ở trong taxi!” Kha Tử Thích cắn môi, cúi thấp đầu đáp: “Taxi lao xuống khe núi rồi phát nổ..
Cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường...” Sắc mặt của Thiên Nhã càng thêm trắng bệch, cô ngẩn ra, nước mắt lã chã, gương mặt của anh lại in vào tầm mắt, là anh ta, Lạc Thần Hi, chính anh ta! “Bốp!” Một cái tát vang dội tìm đến gương mặt anh
Thiên Nhã chỉ vào Lạc Thần Hi, mắng trong cuồng loạn: “Là anh! Đồ hung thủ giết người! Đổ hung thủ giết người! Anh trả cha cho tôi! Trả cho tôi!” Nước mắt không ngừng tuôn, đều tại cô cả, là cô đã hại chết cha mình! Gương mặt của Lạc Thần Hi ngay lập tức xuất hiện vài dấu ngón tay, anh cắn răng nhìn chằm chằm Thiên Nhã đang điên cuồng
Thiên Nhã kích động lao lên đánh anh, Lạc Thần Hi đứng im, để mặc cho cố đấm đá như nổi điên
“Đủ rồi, Thiên Nhã, đừng hành hạ bản thân như thế, được không?” Kha Tử Thích đưa tay kéo cô vào lòng mình, nói bằng giọng khẩn cầu
Thiên Nhã khổ sở rơi nước mắt trong lòng Kha Tử Thích: “Là em không tốt, em không nên yêu anh ta, là em đã hại chết cha mình!” Kha Tử Thích ôm Thiên Nhã, trừng mắt với Lạc Thần Hi, nói: “Em yên tâm, nếu thật sự là anh ta làm, anh ta sẽ phải trả giá.” Lạc Thần Hi cúi đầu, siết chặt nắm đấm
Hồi lâu, anh ngước mắt, hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng bệnh
Thiên Nhã lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh, bóng lưng bị tổn thương ấy, làm lòng cô đau như bị dao cắt
Lạc Thần Hi, tôi hận anh! Tôi hận anh! Lạc Thần Dương nhún vai, vẻ mặt không thể chịu nổi: “Ha ha, trò chơi này, thật là “quá kích thích rồi.” Nói xong anh ta cũng quay người rời đi
Cảnh sát tìm kiếm tại hiện trường một ngày một đêm, nhưng vẫn chưa phát hiện thi thể của La Sâm.
Lạc Thần Hi và những người khác cũng chỉ bị hỏi vài câu lấy lệ, Cục Cảnh sát từ lâu đã giống như của nhà họ Lạc, chẳng qua là vì sợ Kha Tử Thích gây sức ép nên mới nghiêm túc điều tra Lạc Thần Hi một lượt, nhưng đáp án vẫn là chuyện này không hề liên quan gì đến người nhà họ Lạc.
Thiên Nhã ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo luôn bên cạnh cô.
Sau khi xuất viện, cô không đến Tập đoàn Lạc Thần làm việc nữa mà ở nhà, không đi đâu cả
Cha ơi, cha đang ở đâu? Cha không gặp nguy hiểm dâu, đúng không? “Ma mi, mẹ đừng như thế, con tin ông ngoại chắc chắn sẽ được thần linh che chở, ông nhất định sẽ không sao.” La Tiểu Bảo thấy Thiên Nhã một mình ngồi ngẩn ra trên sofa, bước qua đó ôm lấy Thiên Nhã an ủi
Hiện tại cậu và Lạc Lăng đang dốc hết sức điều tra chân tướng của chuyện này, đau đầu nhất là, lúc này ma mi Thiên Nhã một mực cho rằng cha đã phải người truy sát mẹ nên có hiểu lầm rất sâu đậm với cha, còn cha lại nhốt mình trong phòng sạch, không muốn gặp ai, cũng không giải thích với Thiên Nhã
Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, ngày tháng cả nhà đoàn tụ e rằng sẽ chẳng còn nữa
“Bé cưng, có phải ma mi rất vô dụng không? Khó khăn lắm ma mi mới tìm thấy ông ngoại, vậy mà...” Nước mắt của Thiên Nhã lại tuôn rơi.
La Tiểu Bảo vỗ vai của Thiên Nhã, đáp: “Ma mi, đây không phải lỗi của mẹ, con tin ông ngoại nhất định đang ở một nơi nào đó bảo vệ chúng ta, không phải ông luôn bảo vệ chúng ta sao?” “Là lỗi của mẹ, là mẹ hại chết ông ngoại, nếu không phải mẹ quá tin tưởng Lạc Thần Hi...” Thiên Nhã nghẹn ngào
“Sự thật sẽ nhanh chóng phơi bày thôi, ma mi, có những chuyện không thể nhìn bề ngoài, có lẽ mọi thứ không tệ như chúng ta nghĩ.” La Tiểu Bảo đưa ra lời khuyên chân thành sâu xa
Vậy ư? Nếu như đây chỉ là một cơn ác mộng, thì tốt biết mấy? Sẽ không có chuyện cha mẹ Lạc Thần Hi gây ra cái chết của mẹ cố như cha kể, cha sẽ không mất tích, cũng sẽ không có bọn người mặc đồ đen độc ác nham hiểm ấy
Nhưng mà, chuỗi sự việc không thể tưởng tượng nổi này đã xảy ra, cô không thể tự lừa chính mình, cho dù cô không muốn hơn đi chăng nữa, thì đó đều là sự thật
Lạc Thần Hi, tôi còn có thể tin anh hay không? Sự thật bày ra trước mắt, bởi vì tôi không muốn tin lời của cha, cho nên mới hại cha mất tích, không rõ sống chết, tôi còn có thể tin anh hay không?
Truyện convert hay : Ta Cực Phẩm Mỹ Nữ Lão Bà