*
Xe đi lên trên đỉnh núi. Trên bầu trời thoáng đãng có thể thấy mấy vì sao đang sáng lên, ở chân trời có vầng trăng cong cong bé nhỏ hơi tối. Ở góc nhìn này, thành phố A dưới chân núi có cảnh đêm đẹp như tranh vẽ, giống như một mảnh đất mang sắc màu tô cho nền trời đêm càng thêm rực rỡ, hết sức xinh đẹp tráng lệ.
Trần xe từ từ mở ra, gió nhẹ hiu hiu trên đỉnh núi phả vào mặt, cực kỳ thoải mái. Bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng côn trùng kêu. Trước mặt là một màu tối đen nhưng vì đang ở bên cạnh anh nên3cô có cảm giác vô cùng an toàn.
“Đẹp không?” Anh nhìn cảnh đêm, rồi nghiêng mặt sang nhìn Thiên Nhã, hỏi.
Thiên Nhã gật đầu: “Thành phố A thay đổi rất nhiều, không ngờ nhìn từ nơi này lại thấy xinh đẹp như này.” Lúc còn đi học, cô cũng từng đi tới núi Vân Khê. Khi đó, người cùng cô trèo lên đỉnh núi là đàn anh mà cô yêu thầm đã lâu. Mà Lạc Thần Hi lại là đàn anh của anh ta nữa, không nghĩ tới nhờ thông qua người đó mà cô và người đàn ông trước mặt này lại dây dưa với nhau.
Nghĩ tới đây, cô cười, trong tiếng cười mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều2hơn là cảm giác hạnh phúc. Bởi vì đêm đó, ông trời đã ban cho cô món quà tốt nhất, La Tiểu Bảo, là người mà cô yêu nhất.
Lạc Thần Hi nhìn vì sao sáng, nụ cười của anh dịu dàng như tranh vẽ. Bỗng, dưới thân có cảm giác nóng nực, làm cho thân thể anh có chút luống cuống bất an.
Anh cúi người hôn cô.
Cái hôn này đặc biệt dịu dàng nhưng không mất đi sự bá đạo. Thiên Nhã bị anh hôn tới suýt ngất, bối rối đáp lại.
Có một số việc, biết rõ bản thân không thể nhưng lại không khống chế được bản thân. Có đôi khi nhận ra bản thân đang như con thiêu thân lao đầu1vào lửa nhưng lại không thể buông tay, bay người vượt qua.
Đây là sự miêu tả chính xác nhất đối với anh hiện tại sao?
“Ưm.” Mãi tới khi sắp không thở nổi, Thiên Nhã mới khẽ kêu một tiếng, đẩy nhẹ anh ra.
Ánh mắt anh dịu dàng như nước, con ngươi đẹp đẽ sâu thẳm đó sáng tựa như sao trên trời. Nó dừng lại để cô rơi vào, say mê trong hồ nước của anh, không cách nào tỉnh lại.
“Chủ… Chủ tịch.” Mặt cô hơi nóng lên. Không thể tin được vừa rồi thế mà cô lại đáp lại anh, cô lại bị anh mê hoặc nặng rồi! Không nghĩ được cái gì cả!
Cô không thể như vậy.
“Honey, kêu như thế.” Anh1nói thầm bên tai cô, dùng đầu lưỡi mơn trớn trêu chọc vành tai trắng mềm. Hơi thở nóng rực của anh phả ra làm Thiên Nhã tê dại, sắp không kìm được mà đứng lên.
Anh đã sớm có phản ứng. Thiên Nhã trước mắt tựa như con mèo nhỏ dễ bảo làm người ta chỉ muốn ăn sạch, anh muốn lập tức hung hăng áp cô xuống, một lần rồi lại một lần nữa.
Nói thế nhưng anh vẫn phải đợi cô. Vì sao anh muốn ngừng mà lại không ngừng được thế này? Anh tự nhủ mình không phải một tới quỷ sắc đang đói, anh vẫn có thể khống chế được tốt.
“Tôi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.” Nhìn1thấy những thay đổi vi diệu của anh, Thiên Nhã lo giây tiếp theo anh sẽ nhào qua ăn tươi nuốt sống mình, ba mươi sáu kế, vẫn là trốn rồi tính tiếp.
Cô hốt hoảng mở cửa đi ra ngoài, để chính mình rời khỏi phạm vi an toàn. Cô không sợ mình anh, mà còn sợ bản thân... không chịu nổi sự khiêu khích của anh.
Mùi hương của cô vẫn đang bao vây xung quanh anh, là hương thơm nhàn nhạt chỉ có trên cơ thể cô. Nó khiến anh bị hãm sâu trong đấy.
Thiên Nhã đứng bên cạnh xe, nhìn cảnh đêm phía trước, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô thề, sau này không thể một mình ở chung với anh. Người này chưa bao giờ buông tha bất cứ cơ hội nào chiếm tiện nghi của cô! Mà mới vừa rồi cô còn đáp lại nụ hôn của anh nữa! Trời đất ơi!
Cô thấy rất hoảng loạn, đang muốn cố gắng chặt đứt nó thì phía sau truyền tới sự ấm áp. Hơi thở mãnh liệt của anh ùa tới, bên hông căng cứng. Anh ôm lấy cô từ phía sau. Cô đang muốn tránh thoát khỏi anh thì gáy nóng lên, anh đang gục mặt lên phần gáy cô, nhẹ nhàng ma sát. Hơi thở của anh làm cho cả người cô tê dại, trong lòng đã hoảng loạn rồi lại càng hoảng loạn hơn.
Thiên Nhã hít một hơi lạnh. Trời ạ, không nên như vậy chứ! Tên yêu nghiệt Lạc Thần Hi này có thể buông tha cho cô được không? Muốn tránh ra, nhưng rồi cô lại phát hiện ra cả người mình bủn rủn, chẳng có chút sức lực nào.
“Chờ tôi.” Anh từ từ nhắm hai mắt lại, giọng nói êm ái vang lên.
Thiên Nhã sửng sốt, không hiểu lời anh nói là có ý gì. Cảm giác phía sau bị anh dựa vào thật chặt làm mặt cô cứ nóng lên.
Cô thử giãy, muốn tránh ra, nhưng nhớ tới việc đêm hôm đó mới ngộ ra rằng hành động này của mình chẳng khác nào đốt lửa tự thiêu.
Mà cái cứng rắn cao ngất phía sau dường như càng thêm kiêu ngạo. Anh không nhịn được mà hôn nhẹ lên cổ cô một cái, ánh mắt mơ màng.
Cô cứng đờ người, không dám lộn xộn nữa: “Chúng ta, chúng ta không thể làm như vậy.”
Động tác của anh rất dứt khoát. Khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô trong chốc lát rồi rời khỏi. Anh đặt cầm trên đầu cô, chà xát lên mái tóc mượt như tơ.
“Tôi không có chút tình cảm nào với Hạ Vân Cẩm.” Đột nhiên anh nói bằng giọng lạnh lùng.
“Bảy năm trước, đột nhiên cô ta nói cho tôi biết cô ta mang cốt nhục của tôi. Tôi vì Lăng Lăng mới cưới cô ta.” Thấy cô không nói gì, anh tiếp tục nói.
“Sau đó tôi mới biết được đây là cái bẫy mà cô ta thiết kế ra. Cô ta để mình có giọt máu của tôi rồi trở thành vợ tôi. Cả đời này tôi ghét nhất là phản bội và lừa dối, cô ta gạt tôi, nhưng vì Lăng Lăng nên tôi không vạch trần cô ta, dễ dàng tha thứ mà lấy cô ta, nhưng tôi chưa từng yêu cô ta.” Giọng nói của anh tràn ngập sự căm hận và chán ghét. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về một điểm nào đó ở phía trước, dường như đang coi nó là Hạ Vân Cẩm.
“Cái này, nó không liên quan gì tới tôi.” Thiên Nhã mạnh miệng nói. Có điều, trong lòng cô đã hiểu rõ rồi, cô là kẻ thứ ba, phá hủy tình cảm giữa Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm. Nhưng nghe mấy lời như này thì... Ôi, La Thiên Nhã, dù thế nào đi nữa thì mày vẫn là kẻ thứ ba.
“Tôi cho rằng cô ta sẽ là một người mẹ tốt, nhưng không. Ngay cả Lạc Lăng cũng chối bỏ cô ta. Có thể thấy, người mẹ như cô ta thất bại tới nhường nào.” Lạc Lăng phản cảm và chán ghét Hạ Vân Cẩm là chuyện ngoài dự đoán của anh. Khi anh biết người muốn tạt axit Thiên Nhã là do Hạ Vân Cẩm phái tới thì lập tức để Lạc Lăng rời khỏi biệt thự nhà họ Lạc, tạm thời ở trong biệt thự cạnh biển. Không ngờ tên nhóc đó chẳng có biểu hiện gì gọi là không nỡ, thậm chí trong mắt còn ánh lên sự vui sướng. Để một đứa trẻ còn nhỏ tuổi bài xích mẹ mình như thế, khó có thể tưởng tượng được người mẹ này đã làm bao nhiêu chuyện không phải với cậu.
Thiên Nhã nghĩ tới Lạc Lăng thì cảm thấy rất đau lòng. Đứa bé Lạc Lăng thật đáng thương, tuổi còn nhỏ như thế đã bị mẹ đẻ hành hạ.
Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, thốt lên: “Anh còn có Jenny Trình mà.” Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Nhã muốn cắn đứt lưỡi mình luôn, cô đang nói cái gì không biết? Đây rõ ràng là một câu nói có mùi giấm nồng nặc.
Mặt cô nóng tới nỗi có thể đem rán trứng luôn. Thiên Nhã vừa ảo não vừa phiền muộn, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.
Lạc Thần Hi dí sát mặt vào, vẻ mặt lưu manh: “Em ghen?” Cô cảm nhận được rất rõ ràng nhiệt độ trên khuôn mặt anh. Cuối cùng, anh còn đắc ý cười ha ha, tiếng cười vang vọng trên núi thật lâu mới hết.
Thiên Nhã thừa dịp này tránh khỏi anh, chui vào xe.
“Tôi mệt rồi, xuống núi đi.” Cô nhắm mắt giả vờ đi ngủ.
Lạc Thần Hi ngồi vào ghế lái, nhìn gò má cô, hàng lông mi dài đang run rẩy.
Khóe miệng hơi nhếch lên, anh chồm người qua, tặng cho cô một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước: “Lần này thì thôi vậy, để lần sau bù.”
Thiên Nhã thầm trừng mắt với anh vô số lần ở trong lòng. Đại sắc lang! Một tên đại sắc lang không hơn không kém! Sao hết lần này tới lần khác cô lại không kìm được mà động lòng với tên đại sắc lang này chứ? Không lẽ cô điên rồi?
Thiên Nhã hừ lạnh, vừa thẹn vừa giận. Nghĩ tới hình ảnh kích tình với anh, cô ước gì mình tìm được cái hố để chui xuống.
Cả đường đi Thiên Nhã đều giả vờ ngủ. Cuối cùng xe lại vào trung tâm Vân Thành, đến dưới nhà Thiên Nhã.
“Không mời tôi lên nhà ngồi chút à?” Lạc Thần Hi thấy cô chuẩn bị đẩy cửa xe thì nghĩ tới chuyện gì đó, cân nhắc chút rồi hỏi.
Thiên Nhã hoảng sợ, đáp: “Không thể, không được.”
Con ngươi Lạc Thần Hi trầm xuống: “Kha Tử Thích đang ở trên đấy?” Ghét thật, tên kia thật sự đang ở bên trên? Nhớ có một lần anh đưa cô về cũng từng đưa ra gợi ý lên đó uống cà phê, lập tức Thiên Nhã để lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Giống hệt như bây giờ, nhưng lúc đó trông khoa trương hơn.
“Không phải! Giờ này chắc tiểu bảo bối của tôi đang ngủ, anh mà tới nhất định nó sẽ không chịu đi ngủ.” Thiên Nhã thốt lên. Cô thầm cảm thấy vui vẻ vì năng lực ứng biến của mình có tiến bộ. Nhìn đi, cô nói dối mà không còn hoảng loạn nữa rồi, đây có phải là tiến bộ lớn không? Ha ha ha.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Thật không?” Anh đưa mắt nhìn lên vị trí nhà Thiên Nhã, rõ ràng đèn còn đang sáng mà?
Thiên Nhã nói một cách bất đắc dĩ: “Tôi lừa anh làm gì?”
Lạc Thần Hi không vui: “Gạt tôi em sẽ chết đấy.” Giọng nói mang theo sự uy hiếp trần trụi.
Thiên Nhã bị câu nói của anh làm cho rợn tóc gáy: “Tôi đi lên đây.” Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Nhìn theo bóng dáng Thiên Nhã biến mất ở hành lang, Lạc Thần Hi lại ngước mắt lên nhìn ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhà Thiên Nhã. Xem ra hôm nào anh phải tới thăm tâm can bảo bối của Thiên Nhã mới được, dù sao sau này còn phải chung sống hòa bình với nhau nữa. Ở buổi vũ hội lần trước, tên nhóc đó có vẻ rất thích anh. Mở miệng ra gọi anh một tiếng cha vô cùng ngọt ngào.
Nghĩ tới đây, anh nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
…
“Cái gì? Lạc Thần Dương bị người ta đuổi giết, trong lúc vô tình, cậu đã cứu anh ta?” Karen đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi, cái làm cô kinh ngạc không phải nửa câu đầu mà là nửa câu sau.
Tâm trạng Thiên Nhã lại hoàn toàn khác Karen: “Tớ đang suy nghĩ xem đám người kia có phải...” Không thể nào là Tử Thích được! Từ trước tới nay Tử Thích không phải là một người thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
“Cậu đang nghi ngờ anh họ?” Karen nhìn thấu sự nghi ngờ của cô.
“Cậu nói xem có phải không?” Nét mặt Thiên Nhã hiện lên sự không chắc chắn lắm.
“Không phải anh họ đâu, yên tâm đi.” Karen bình tĩnh nói.
“Cậu chắc chứ?” Thiên Nhã nhìn Karen đang xua tay, vẻ mặt chắc chắn.
“Tớ chắc chắn, anh họ là người như thế nào chẳng lẽ cậu không biết?”
Thiên Nhã gật đầu: “Đúng vậy. Từ Thích chưa bao giờ sử dụng vũ lực. Đám người đeo mặt nạ hôm nay trông vô cùng hung ác, dường như bọn họ có thể băm Lạc Thần Dương ra thành từng mảnh vụn.”
Karen vỗ ngực: “Xin cậu đấy, lần sau mà gặp chuyện này nữa thì tự bảo vệ bản thân thật tốt đi. Tìm một chỗ an toàn mà trốn.” Nếu Thiên Nhã mà biết người đứng sau bọn người đeo mặt nạ đó là ai thì không biết cô sẽ có ý kiến gì. Có điều, cô nàng thay Thiên Nhã lau mồ hôi, nếu lần này người đó không phải... thì không biết hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.
Lúc này, chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng Đồ Hoa Kỳ đang nói chuyện điện thoại.
Thiên Nhã liếc nhìn Karen, nói nhỏ một câu: “Cậu đừng nói cho cô ấy biết việc này nhé. Cô ấy chắc chắn sẽ dạy dỗ tới một trân đấy.” Bình thường Đồ Hoa Kỳ hay mắng cô là người quá lương thiện, quá đơn thuần, quá ngây thơ. Lần này cô ấy mà biết chuyện cô xen vào chuyện của người khác, còn suýt nữa thì chết dưới lưỡi dao thì không giáo huấn cô một lượt từ đầu tới cuối mới lạ đó.
Karen làm dấu “ok”: “Tớ về phòng đây.”
Thiên Nhã cười, gật đầu, đi ra mở cửa. Karen và Đồ Hoa Kỳ không hợp nhau, cô biết. Bởi vì biết gần đây Karen đang ở tạm nhà cô nên Đồ Hoa Kỳ hạn chế việc sang đây. Cô ấy không quen nhìn Karen vì lần trước cô nàng lợi dụng Thiên Nhã để theo đuổi Kha Tử Thích.
Truyện convert hay : Quá Hư Thánh Tổ