*
Khuôn mặt Jenny Trình hiện lên vẻ không thể tin được: “Gần đây anh không tới tìm em, hờ hững với em là vì cô ta?”
“Không liên quan gì tới cô ấy cả.” Lạc Thần Hi nhấp một ngụm nhỏ rượu trong ly cocktail. Bỗng, anh nhớ tới nó có một cái tên rất đẹp, gọi là “Say vì người tình“. Dáng vẻ Thiên Nhã lúc đỏ mặt, lúc ngây ngốc hiện lên, khiến anh cong khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Jenny Trình ngây người, rung động.
“Honey.” Cô ta khẽ gọi một tiếng đầy thương yêu.
“Jenny, con làm gì ở đấy thế? Qua đây với mẹ.” Ở bên kia truyền tới tiếng nói của Trình phu nhân. Hai người đồng thời quay đầu lại, trông thấy Trình phu nhân mặc sườn xám màu hoa tử lan đi tới, vừa cười vừa vẫy tay với hai người. Bên cạnh3bà là Thiên Nhã đang đứng với sắc mặt không được tự nhiên lắm.
Lạc Thần Hi cười, sau đó anh liếc nhìn Jenny Trình bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa, rồi đi lên.
“Chủ tịch Lạc, cậu xem cậu không trông nom người phụ nữ của mình gì cả. Suýt chút nữa thì cô ấy đã ngã trong nhà vệ sinh rồi. May là tôi đỡ được cô ấy, nếu không cô ấy đã thành trò cười cho thiên hạ rồi.” Trình phu nhân chế nhạo, hoàn toàn khác so với lần trước, sắc mặt không còn vẻ hung dữ nữa. Có thể trong mắt bà thì đây là bộ mặt làm người khác tin tưởng mình không phải người đầu óc ngu si, là một người phụ nữ dễ đối phó.
“Mẹ!” Jenny Trình nghe xong liền đi tới đỡ lấy cánh tay Trình phu nhân. Tại sao2mẹ lại đỡ người phụ nữ này, để cho cô ngã sấp xuống không phải tốt hơn sao?
Trình phu nhân nhìn thấy trong mắt con gái là sự ghen tỵ và tức giận nhưng không đả động gì mà tiếp tục nói: “Chủ tịch Lạc, nghe nói Lạc phu nhân không phải là một người hiền lành gì. Nếu như là cô ấy, ôi cậu xem cái miệng của tôi này, không quản được rồi. Chủ tịch Lạc là người thế này chẳng lẽ không khống chế được một người phụ nữ?” Nhưng mà hẳn mấy người phụ nữ thì chắc anh không khống chế được đâu.
“Mẹ, mẹ mới ở bên ngoài về nên chắc không biết tình cảm giữa chủ tịch và Hạ phu nhân rồi.”
“Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm1tổn thương cô ấy.” Lạc Thần Hi cắt ngang lời Trình phu nhân, kéo Thiên Nhã tới bên cạnh mình. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Thiên Nhã, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa bá đạo.
Jenny Trình thấy ánh mắt anh nhìn La Thiên Nhã khác hẳn khi anh nhìn người khác, cô ta tức tới mức lục phủ ngũ tạng muốn bốc hỏa. Cô ta vừa định xông lên kéo hai người ra thì Trình phu nhân đã kéo tay cô ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nói: “Chủ tịch Lạc đã là người của người khác rồi, mẹ nhìn ra được. Hai người họ cũng rất để ý đến đối phương. Ni Ni, tối hôm nay con thử tìm xem, mẹ đã phí rất nhiều tâm tư vào chuyện này đấy. Thay con tìm những người đàn ông có điều kiện ưu1tú, muốn nhân dịp sinh nhật tặng cho con cơ hội lựa chọn tốt nhất.”
Trình phu nhân bảo Jenny Trình nhìn xung quanh một chút. Bốn phía ở đây toàn là thiếu gia nhà giàu, bà phải dốc lòng để lựa chọn đấy.
Jenny Trình liếc nhìn toàn cảnh. Quả nhiên, mẹ đã vì cô ta mà bố trí một đại hội kén rể. Nhóm mấy anh chàng đẹp trai này đang nhao nhao nhìn về phía cô ta, thậm chí còn có người trực tiếp liếc mắt đưa tình, có điều cũng có không ít người đàn ông nhìn về phía Thiên Nhã.
Cô ta hừ nhẹ, sau đó nở nụ cười đắc ý, giả vờ làm nũng: “Mẹ, lẽ nào mẹ nghĩ không ai thèm lấy người ta?”
“Trò chuyện gì mà vui vẻ thế, có thể cho người làm cha như tôi nghe với không?” Lúc này, Trình Đạo1Phu đi tới, trên mặt là nụ cười trêu ghẹo. Ông ta liếc nhìn cử chỉ thân mật giữa Lạc Thần Hi và Thiên Nhã, trong mắt hiện lên sự tức giận và đố kỵ, còn Trình phu nhân dù đang tươi cười nhưng vẫn quan sát từng biểu cảm của chồng mình.
Đương nhiên Trình Đạo Phu cảm nhận được phu nhân nhà mình đang quan sát. Ông ta chỉ nhìn lướt qua Lạc Thần Hi và Thiên Nhã một cái, sau đó quay sang nhìn cô con gái xinh đẹp quyến rũ của mình, giọng nói mang theo vẻ cưng chiều.
“Cha, mẹ vội vàng muốn gả con ra ngoài. Cha xem, mẹ nói những người đàn ông đó cho con tùy ý chọn. Nhưng mà có khi người con chọn chưa chắc mẹ đã thích, vậy mẹ chọn thay con đi, con phụ trách gả ra ngoài là được.” Ánh mắt Jenny Trình tựa như vô ý nhìn về phía Lạc Thần Hi, trong lòng không hiểu vì sao thái độ của Lạc Thần Hi đối với mình lại thay đổi lớn như vậy. Ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa mà anh vừa nhìn mẹ cô ta là gì, chẳng lẽ mẹ cô ta gây áp lực gì cho anh rồi?
“Ha ha, bảo bối của cha. Giờ là thời nào rồi chứ? Con thích ai thì gả cho người đó, cha và mẹ không ngăn cản, yên tâm đi.” Trình Đạo Phu vỗ lưng cô ta, an ủi.
Thiên Nhã nhìn hình ảnh này thì cơn buồn nôn lập tức xộc lên. Không có ý gì khác, mà là vì cô nhớ tới tối hôm đó khi đi ăn cơm cùng Trình Đạo Phu, ông ta cũng lấy tay vỗ lưng cô như thế, sau đó còn xoa đi xoa lại ở sau lưng cô một hồi.
Ôi, cô bị sàm sỡ! Giờ cô mới nhớ ra!
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn dáng vẻ Thiên Nhã như ăn phải ếch, hàng lông mày đẹp đẽ cau lại. Cô đang nhớ tới cái gì mà lại có dáng vẻ này? Chẳng lẽ nhớ tới ông ta? Nếu nhớ tới ông ta mà làm cho cô có vẻ mặt như thế này thì anh sẽ thay cô tiêu diệt luôn.
“Honey, em mệt à? Anh đưa em về nhé?” Lạc Thần Hi kéo Thiên Nhã tới gần mình, giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Jenny Trình nhìn động tác và thanh âm dịu dàng của anh thì cảm giác ghen tuông ập tới như sóng biển.
“Nhìn sắc mặt La tiểu thư không tốt lắm. Chủ tịch Lạc đưa La tiểu thư về nghỉ ngơi trước đi. Có điều, tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp, không biết Chủ tịch Lạc và La tiểu thư có đồng ý không?”
Lạc Thần Hi nhếch miệng, hỏi: “Ồ! Không ngại thì nói thẳng đi!”
“Đạo Phu mới mở khu nghỉ dưỡng Phi Ngưng cho tôi, khai trương cách đây không lâu. Tôi muốn mời hai vị tối nay tới đó trải nghiệm phòng tình nhân của chúng tôi. Nơi đó là biệt thự cạnh núi, môi trường rất tốt. Nếu như Chủ tịch Lạc không chê thì về sau đó coi như là phòng nghỉ chuyên dụng của hai người.” Trình phu nhân nói mấy lời ám muội, ngay cả giọng nói và ánh mắt cũng mập mờ.
Bà nhìn Thiên Nhã mấy lần làm cho cô rùng mình. Trình phu nhân này hình như xem cô là vợ bé của Lạc Thần Hi rồi. Nhưng trên thực tế, quan hệ giữa cô và Lạc Thần Hi dây dưa không rõ. Nếu nói là vợ bé thì dường như cũng hơi giống.
Nghĩ tới điều này, khuôn mặt Thiên Nhã tràn ngập vẻ thất bại. La Thiên Nhã, mày nhìn mày đi, thích ai không thích lại hết lần này tới lần khác lại thích người đàn ông đã có vợ - Lạc Thần Hi.
Sắc mặt hai cha con Trình Đạo Phu và Jenny Trình đều thay đổi. Mặt Jenny Trình lúc trắng lúc xanh. Mẹ, sao mẹ có thể hợp tác cho Lạc Thần Hi và người phụ nữ La Thiên Nhã này chứ? Lẽ nào mẹ không nhìn ra con gái mình thích Lạc Thần Hi? Thế mà lại đem La Thiên Nhã giao cho Lạc Thần Hi, đúng là quá đáng!
Trình Đạo Phu thì tức giận. Người phụ nữ xấu xí này đúng là quá độc ác. Vậy mà dám để cho La Thiên Nhã và Lạc Thần Hi như hình với bóng ở trong khu nghỉ dưỡng Phi Ngưng mà ông ta bỏ tiền đầu tư. Đã thế còn làm loại chuyện mà ông ta muốn làm cùng với La Thiên Nhã nhất! Thật sự quá khinh người rồi!
Lạc Thần Hi nở nụ cười mang ý vị sâu xa, nó mang theo nét tà mị làm khuynh đảo chúng sinh.
“Ý tốt của Trình phu nhân tôi đã nhận, có điều tôi và honey của mình chỉ là khách thôi. Còn phòng để nghỉ ấy mà, tôi muốn nơi chúng tôi ở có mùi vị tình yêu một chút.” Nụ cười của anh quá mê hoặc lòng người, quá ám muội. Nói xong, anh còn hôn lên trán Thiên Nhã một cái. Bờ môi lạnh lưu lại dấu ấn lên trán, khiến Thiên Nhã đỏ mặt tới tận mang tai, không biết làm sao.
Thật là, sao cô lại đồng ý đóng vai tình nhân với anh chứ? Cái gì mà làm thế để Trình phu nhân không nghi ngờ cô và Trình Đạo Phu có chuyện không trong sáng? Hừ, cô thấy bây giờ càng bôi càng đen rồi...
“Nơi ở có mùi vị tình yêu? Hừ, để anh chịu thiệt khi nghĩ ra cái này rồi. Hu hu, danh dự của tôi.” Ngồi trong xe Lạc Thần Hi, Thiên Nhã chán nản khóc ròng. Cô lại bị người này chiếm tiện nghi, hơn nữa còn không thể phản bác.
“Danh dự của bản thiếu gia đã sớm bị em lấy rồi.” Khóe miệng Lạc Thần Hi nở nụ cười đắc ý, có vẻ anh đang rất vui.
“Hả?” Thiên Nhã sửng sốt. Gì mà đã sớm đoạt đi? Lẽ nào anh... không phải, không có khả năng, anh không thể biết được chuyện bảy năm trước từng lên giường cùng cô.
“Nói cho em biết, chuyện đầu tiên tôi nhớ lại chính là...” Ánh mắt anh quét khắp người cô, cực kỳ ám muội, mang theo sự khiêu khích thẳng thắn.
“Ôi! Xe kìa!” Thiên Nhã cố ý nói to lảng sang chuyện khác, mặt đỏ tới tận mang tai. Ôi, người này quá xấu xa! May là chuyện anh nhớ ra không phải chuyện bảy năm trước. Có điều, nhớ lại chuyện trước khi anh mất trí nhớ, khụ khụ, trẻ con không được nhìn, trẻ con không được nhìn. Cô không cố ý mà, hu hu, hãy tha thứ cho cô!
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thần Y Cuồng Phi