*
Trên xe Kha Tử Thích.
Cô sỉ nhục cô ấy là đang sỉ nhục tôi. Cho dù tôi có phải liều mạng cũng sẽ không để cô được yên.
Câu nói vừa rồi của anh khiến cho cô rất cảm động. Một dòng nước ấm chảy qua tim cô. Anh mãi mãi là ánh mặt trời dịu dàng, chiếu sáng cuộc sống của cô và La Tiểu Bảo.
Mắt cô ươn ướt, Thiên Nhã hít vào một hơi. Cô muốn nói lời cảm ơn nhưng phát hiện ra mình càng ngày càng khách khí với anh, ngược lại có thể làm anh cảm thấy buồn rầu. Nhưng ngoài nói lời cảm ơn ra, cô có thể làm gì được cho anh? Kha Tử Thích luôn luôn suy nghĩ cho cô, vì cô mà làm những việc cô không thể làm được, còn cô thì sao? Cô là người3thấp cổ bé họng, lại không có tài năng, có thể giúp gì được cho anh?
“Em chỉ cần sống thật tốt là anh yên tâm rồi.” Dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, Kha Tử Thích nhẹ nhàng nói.
Thiên Nhã cười gượng. Xem ra không chỉ có Lạc Thần Hi thả giun trong bụng cô mà còn có Kha Tử Thích không biết đã len lén thả thêm con giun nữa vào lúc nào.
Lẽ nào mọi tâm sự của cô đều hiện lên hết trên mặt? Ôi, cô không thể giấu được bí mật gì mà.
“Mami về rồi. Người ta rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ mami đó.” Vừa về tới nhà, La Tiểu Bảo cứ như thuốc cao dán chặt lên người cô, dùng bất cứ trò đùa nào để chọc cô vui vẻ. Hết hôn rồi lại vuốt ve làm cho2tâm trạng u ám của Thiên Nhã thả lỏng không ít, cô cứ cười không ngừng.
“Bé cưng, mấy ngày nay mami không ở nhà, con có nghe lời chị Karen ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ không?” Thiên Nhã ôm cục bông mềm mại, cảm thấy lòng ấm áp hơn. Nếu như anh biết mình có một người con trai như La Tiểu Bảo, không biết anh sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Không được, La Thiên Nhã, mày đang nghĩ gì thế? Tại sao mày lại có ý nghĩ nguy hiểm này? Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể để Lạc Thần Hi biết được cha ruột của La Tiểu Bảo là anh. Anh chỉ có thể là người dưng.
Nghĩ tới điều này, mũi Thiên Nhã cảm thấy chua xót, mắt ươn ướt. Nếu như anh không phải Chủ tịch Tập1đoàn Lạc Thần, nếu như trong thế giới của anh không có Hạ Vân Cẩm, không có Jenny Trình, không có cả cụ Lạc, nếu như những lời cha cô nói chỉ là một cơn ác mộng, nếu như... Sao cô có thể suy nghĩ một cách ích kỷ như thế chứ? Hơn nữa, dù cô có nghĩ tới hay không thì chuyện này cũng không có khả năng. Mọi thứ trong bóng tối đều đã được định trước, mặc kệ mình có cố gắng như thế nào cũng không thay đổi được.
“Mami, sao mami cứ rầu rĩ không vui thế? Tới đây nào, chúng ta ăn cơm thôi, hôm nay người ta tự mình xuống bếp đấy, làm ngon hơn hơn Karen nhiều.” La Tiểu Bảo nhìn thấy nét đau buồn trên mặt Thiên Nhã, biết cô bởi vì cha mình bị thương mà1lo lắng. Cậu rất đau lòng, nhìn kỹ là thấy hai ngày nay mami Thiên Nhã gầy đi rồi.
Karen ở một bên bày bát đũa, nằm không cũng trúng đạn, trừng mắt: “Quỷ nhỏ, em đừng có đắc ý, với tư chất của bản tiểu thư, chuyện đánh bại em chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
La Tiểu Bảo ngồi trong lòng Thiên Nhã làm mặt quỷ: “Chuyện đó là không có khả năng xảy ra.” Cậu cực kỳ tự tin khi đả kích Karen.
“Thiên Nhã, cậu nhìn con trai cậu đi! Thằng bé đang bắt nạt tớ! Hai ngày nay đầu tớ đã bị nó biến to gấp đôi rồi, cậu mau ăn ngon rồi nghỉ ngơi cho tốt đi, để tớ dạy dỗ thằng quỷ nhỏ này.” Bây giờ Karen đã xác nhận được người trong lòng Thiên Nhã là Lạc Thần Hi. Hơn1nữa La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đều là con trai của cô và Lạc Thần Hi. Đối mặt với sự thật này, cô nàng cảm thấy may mắn, nhưng cũng thấy lo lắng. Dù sao Thiên Nhã cũng đối xử với cô nàng như bạn thân, đương nhiên cô nàng cũng muốn trở thành một người bạn tốt của Thiên Nhã.
Nhưng Thiên Nhã thích ai không thích lại đi thích Lạc Thần Hi, người đã có vợ. Cô nàng nghe qua rồi, người đàn ông này bụng dạ nham hiểm, tàn nhẫn, sâu không lường được. Trước khi kết hôn, phụ nữ vây quanh anh cực kỳ nhiều, tất cả đều là người đẹp nổi tiếng, từ diễn viên cho tới người đẹp bậc nhất.
Sau khi Hạ Vân Cẩm được gả cho anh, cô ta dùng danh người vợ dữ dằn quét sạch những người đang dòm ngó chồng mình. Trừ cái đó ra thì quan hệ trong nhà họ Lạc cũng đặc sắc. Nói chung, nhà giàu như nhà họ Lạc không dễ vào chút nào. Người có tính cách đơn thuần như Thiên Nhã, có khi còn chưa kịp vào đã bị gặm cho đến một mảnh xương cũng chẳng còn.
Thiên Nhã nở nụ cười yếu ớt: “Được, để cậu phải chịu khổ rồi, Karen.”
Karen giả vờ bày ra vẻ mặt không vui: “Nói cái gì đấy? Cậu mà còn khách sáo với tớ như vậy là tớ giận đấy.”
Đêm, hai mẹ con nằm trên giường với nhau, Thiên Nhã khẽ kể truyện cổ tích cho La Tiểu Bảo nghe.
“Mami, mami mệt lắm sao?” La Tiểu Bảo quấn lấy Thiên Nhã bắt cô kể truyện cổ tích là sợ cô nằm một mình sẽ suy nghĩ miên man. Cha đang nằm viện chưa tỉnh lại, mẹ thì mệt nhưng không cách nào ngủ được.
“Mami không mệt, con không ngủ mami mới mệt đấy, mau ngủ đi.” Thiên Nhã hôn lên trán con một cái, dịu dàng nói.
“Mami, con có thể hỏi mami một chuyện không?” La Tiểu Bảo chớp đôi mắt to tròn, dường như không buồn ngủ chút nào.
Thiên Nhã nhéo cái mũi nhỏ của cậu một cái: “Con có phải trẻ con không? Mấy giờ rồi mà vẫn còn muốn hỏi.” Cô nói với giọng cưng chiều.
La Tiểu Bảo lè lưỡi: “Mami, cha của con là người như thế nào?” Nếu bây giờ mami cứ nghĩ tới cha thì cậu sẽ cùng mami nói chuyện về cha. Nói không chừng tâm trạng mami sẽ tốt hơn.
“Cha con à?” Thiên Nhã nhíu mày, trên trán xuất hiện vạch đen. Tên nhóc này, sao tự dưng lại hỏi về cha thế?
“Vâng, cha con, mami nói cho người ta biết chút được không? Cha con có hình dáng như thế nào, làm công việc gì, là người như thế nào ạ? Mami nói cho con biết để con tưởng tượng ra đi.” La Tiểu Bảo làm dáng vẻ như cực kỳ ao ước, khiến cho Thiên Nhã xao động.
Thiên Nhã cảm thấy khó chịu trong lòng. Đúng vậy, cô chưa từng nói cho con trai biết cha mình như thế nào. Trước khi trở về thành phố A, ngay cả cô cũng không biết cha cậu là ai. Rốt cuộc Lạc Thần Hi là người như thế nào, làm công việc gì cô cũng không biết, mọi thứ cô biết về anh chỉ dừng lại ở buổi sáng hôm đó, dáng vẻ đẹp trai khiến người ta hít thở không thông. Còn ấn tượng về anh thì là thô bạo lại khủng bố, làm cho cô phản cảm.
Nhưng sau khi trở về thành phố A, cô gặp lại anh, xui xẻo thế nào mà lại trở thành nhân viên Tập đoàn Lạc Thần, là trợ lý bên cạnh anh. Trong nửa năm ngắn ngủi đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cảm giác cô đối với anh đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
“Mami mau nói đi ạ!” Lòng hiếu kỳ của La Tiểu Bảo đã đạt tới đỉnh điểm.
Thiên Nhã cười bất đắc dĩ: “Cha con à, vóc người rất tuấn tú.”
“Đẹp trai cỡ nào ạ? Có đẹp trai như Tiểu Bảo không?” Đôi mắt cậu nhóc trong veo, tựa như đang vô cùng hứng thú.
“À, hai người đẹp trai giống nhau.” Thiên Nhã hơi do dự, con trai cô thuộc kiểu người vừa đẹp trai vừa đáng yêu, còn Lạc Thần Hi là thuộc kiểu yêu nghiệt lạnh lùng, tạm thời không thể so sánh với nhau.
“Thật sao? Cha có thông minh đáng yêu như Tiểu Bảo không ạ?” La Tiểu Bảo hưng phấn hỏi thêm. Thiên Nhã có ý kiến gì với cha cậu không, cậu rất muốn biết.
“Thông minh thì rất thông minh nhưng đáng yêu chỉ có cục cưng bé bỏng này thôi.” Lạc Thần Hi đáng yêu? Thế thì sư tử hay thú dữ khác phải cực kỳ đáng yêu rồi. Có điều những lúc anh làm nũng cũng mang lại cảm giác dễ thương không nói thành lời.
Thiên Nhã nghĩ lại mấy lần Lạc Thần Hi làm nũng với mình, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, khi nhắc tới Lạc Thần Hi với con trai, hàng lông mày nhíu chặt của cô đã dãn ra không ít.
La Tiểu Bảo thấy Thiên Nhã thả lỏng, trong lòng cũng vì thế mà thoải mái hơn, xem ra chiêu này của cậu đã có tác dụng. Tiếp tục cố gắng, kiên trì không ngừng nào.
“Cha là người như thế nào ạ? Chú Tử Thích và cha, ai tốt hơn ạ?”
Vấn đề này làm khó Thiên Nhã rồi. Nếu nói về người tốt thì Kha Tử Thích tốt hơn rồi, nói đúng ra thì Lạc Thần Hi không phải người tốt gì cả. Anh hay bắt nạt cô, hết lần này tới lần khác...
“Đương nhiên là chú Tử Thích rất tốt, nhưng mami thích cha con hơn.” Thiên Nhã nói, mặt đỏ bừng lên. Cô chưa từng thể hiện tình cảm của mình dành cho Lạc Thần Hi trước mặt con trai, nên thấy hơi xấu hổ.
La Tiểu Bảo kinh ngạc, nhưng vẫn cố gắng phát huy tinh thần của một người phóng viên nhỏ: “Mami đã thích cha rồi sao lại còn thích chú Tử Thích ạ? Ôi, mami, mami lăng nhăng thật đấy.”
Khuôn mặt Thiên Nhã tối sầm lại. Cô rất hối hận, đáng lẽ cô không nên trả lời vấn đề liên quan tới cha cậu. Nhìn đi, cô bị kéo xuống sâu hơn rồi.
“Tên nhóc này, con có phân biệt được quý mến và yêu không?” Cô im lặng một lát rồi nói.
Mắt cậu lóe sáng như bóng đèn 1000W: “Quý mến và yêu khác nhau ở chỗ nào ạ?”
Thiên Nhã thở dài: “Mami quý chú Tử Thích, nhưng với cha con thì là....” là yêu.
Truyện convert hay : Mộ Tiên Sinh Tiểu Kiêu Ngạo