*
Thiên Nhã đẩy cửa vào đúng lúc nhìn thấy Hạ Nhất Y đứng trước gương không biết đang suy nghĩ gì. Gương phản chiếu ánh mắt u ám, thù hằn của cô ta khiến Thiên Nhã hơi kinh hãi.
Hạ Nhất Y ở trong gương nhìn cô một cái rồi lặng lẽ thu ánh mắt lại.
Bởi vì ánh mắt kia lướt qua quá nhanh nên Thiên Nhã cảm thấy đó chỉ là ảo giác. Đúng vậy, là ảo giác.
“Chị Nhất Y.” Thiên Nhã đi tới, gật đầu chào.
Hạ Nhất Y nở nụ cười gượng gạo, lạnh nhạt.
Thiên Nhã không suy nghĩ nhiều. Hạ Nhất Y là một thư ký rất giỏi, luôn hoàn thành xuất sắc công việc, là trợ thủ đắc lực của Lạc Thần Hi, bình thường nói3năng thận trọng, làm việc hết sức chăm chú. Lạc Thần Hi giữ cô ta lại bên cạnh, chứng minh rằng cô ta rất có năng lực. Còn bình thường cô rất hay bị kín đáo phê bình, ai bảo việc cô làm hỏng còn nhiều hơn số việc cô thành công, haiz.
La Thiên Nhã đi về phía buồng vệ sinh, Hạ Nhất Y xoay người.
“A!” Đột nhiên bị vấp chân, Thiên Nhã lảo đảo ngã về phía trước, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, may mắn chống được tay lên bồn rửa tay.
Hạ Nhất Y dừng lại, hơi liếc mắt nhìn Thiên Nhã: “Cẩn thận đi, lần sau không may mắn như thế đâu.” Nói xong câu đó, cô ta đẩy cửa ra ngoài.
Thiên Nhã nhìn cô2ta đóng cửa lại, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Mới nãy có phải Hạ Nhất Y ngáng chân khiến cô ngã không? Cô luôn thấy Hạ Nhất Y có ý đối địch với mình, hoặc cũng có thể là do cô nghĩ nhiều.
Cô lắc đầu, quên đi, cả Tập đoàn Lạc Thần làm gì có ai thật lòng muốn kết bạn với cô? Cô không cần.
Trong phòng làm việc Chủ tịch.
“Chủ tịch, trà chiều của ngài.” Thiên Nhã bưng cà phê và đồ ngọt lên, xoay người muốn đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi đặt tập tài liệu trong tay xuống, nói: “Khoan đã.”
Thiên Nhã xoay người lại, cười hì hì: “Chủ tịch, xin hỏi còn gì cần phân phó?”
Lạc Thần Hi cầm cốc cà phê lên uống một1ngụm nhỏ, hàng lông mày thanh tú hơi cau lại. Anh giơ ngón trỏ ra, ngoắc về phía Thiên Nhã: “Em qua đây.”
Thiên Nhã khó hiểu, nhìn cốc cà phê bị anh đặt xuống, hay là cô cho nhiều đường quá? Cô nghe lời đi tới.
“A...” Cô vừa mới đi tới gần đã bị anh kéo lại, ngồi lên bắp đùi anh.
“Chủ tịch, anh buông ra!” Thiên Nhã thấy tư thế mờ ám của hai người, mặt đỏ tới tận mang tai. Cô cố gắng đứng lên nhưng lại bị anh ôm chặt lấy, không cho động đậy.
Người này! Anh càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng tùy tiện không e ngại gì rồi! Quả nhiên là quỷ háo sắc!
“Người ta vừa giúp em xử lý một tên1bại hoại lợi dụng chức quyền muốn bắt nạt em, em không tính tới việc thưởng cho người ta cái gì sao?” Lạc Thần Hi ôm chặt cô, đặt cằm lên vai, khoang mũi ngập tràn mùi hương thuộc về cô.
Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Anh buông ra trước đã.” Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng chẳng được tích sự gì, ngược lại anh còn ôm chặt hơn.
Anh vùi mặt vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại: “Không muốn.”
Thiên Nhã cảm thấy người mình mềm nhũn, bất lực: “Chủ tịch, đây là nơi làm việc.” Cô nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở, người này có biết xấu hổ không? Anh không biết xấu hổ nhưng cô biết!
Trời ạ! Cô thật sự cảm giác mình như1tiểu tam không biết xấu hổ rồi!
Lạc Thần Hi cười nhẹ: “Hay là chúng ta vào trong?” Ý của anh là đi vào phòng nghỉ trong phòng làm việc, trong đó có đầy đủ tiện nghi, còn có một chiếc giường cỡ lớn rất thoải mái, bình thường đó là nơi anh nghỉ trưa.
Thiên Nhã sầm mặt: “Tôi, tôi không muốn!” Phải cố gắng thoát khỏi anh.
“Nếu em còn lộn xộn, anh sẽ giải quyết tại chỗ.” Anh cảnh cáo.
Thiên Nhã hít sâu một hơi, không dám lộn xộn thật, người này luôn nói được làm được.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Thiên Nhã bất đắc dĩ nói. Cô cứ nhìn chằm chằm cửa lớn, sợ sẽ có người gõ cửa, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy ra khỏi người anh.
Lạc Thần Hi đặt cằm lên vai cô: “Không muốn thế nào cả, tối nay anh đưa em về, anh muốn gặp bảo bối nhỏ nhà em.”
Nghe xong, Thiên Nhã sững người lại, kinh hãi tới mức lắp ba lắp bắp: “Vì, vì sao?” Sao lại muốn gặp La Tiểu Bảo? Lẽ nào anh đã phát hiện ra gì đó?
Lạc Thần Hi thấy sự khác lạ của cô, sầm mặt: “Em không muốn?”
Thiên Nhã ấp úng: “La Tiểu Bảo không thích gặp người lạ.”
“Anh là người lạ?” Nhiệt độ trong phòng đã thay đổi rồi.
Thiên Nhã rùng mình, biết mình nói sai nhưng không biết nên sửa như thế nào: “À, nói như thế nào đây.” Cô cúi đầu đau khổ, không thể để anh gặp được La Tiểu Bảo.
“Em cũng coi anh là người xa lạ?” Giọng anh không vui.
“Không phải, đương nhiên không phải.” Thiên Nhã không biết phải trả lời sao cho đúng, đương nhiên anh không phải người xa lạ.
“Anh là ai?” Anh cố chấp hỏi.
Thiên Nhã do dự: “Anh là... anh là ông chủ của em.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu nhưng đủ để Lạc Thần Hi nghe được rõ ràng.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Cánh tay anh hơi buông lỏng, Thiên Nhã thấy đây là cơ hội để thoát khỏi sự kiềm chế nên lập tức gạt tay anh ra, đứng dậy.
Cơ thể mềm mại ấm áp rời khỏi khiến sắc mặt anh càng nặng nề hơn, anh nhìn theo Thiên Nhã đang lùi dần về chỗ làm việc của mình, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Vào đi.”
Mây đen dày đặc, có lẽ trời muốn mưa rồi. Chỉ mong không phải mưa đá, nếu không cô sẽ chết mất.
Ngồi trước bàn làm việc, Thiên Nhã chống cằm, ngây người nhìn máy tính.
Hôm qua Lạc Thần Hi nói muốn cô dẫn về gặp La Tiểu Bảo đã dọa cô một phen, may mắn là sau đó anh không có hành động gì. Nhưng có thể là do bị cô chọc giận nên hôm qua sau khi rời khỏi phòng làm việc anh mới không thèm ngó ngàng tới cô, không giống như mấy hôm trước, cứ tan làm là ngang ngược kéo cô đi ăn cùng mình.
Anh như thế khiến cô phải thở dài, thấy khó chịu.
Ánh mắt buồn bã của anh cứ hiện lên trong đầu làm cô đau lòng, thật sự muốn nói với anh: Đối với em, anh không phải người xa lạ, cũng không đơn giản là ông chủ, mà là...
Nghĩ tới đây, cô đỡ trán, ôi, La Thiên Nhã, mày đang suy nghĩ cái gì thế? Đừng suy nghĩ nữa, mày không thể suy nghĩ như vậy, đừng!
Cô nhìn về phía cửa phòng làm việc Chủ tịch, anh đâu rồi? Sao chưa tới?
Ánh mắt mang chút mất mát, ngay cả cô cũng không phát hiện ra.
Thiên Nhã không biết là, người đang làm mình xoắn xuýt lúc này đang đứng trước cửa nhà cô.
Anh vươn tay, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhấn chuông.
Ấn chuông cửa ba lần, hình như bên trong không có ai. Anh cười tự giễu, đột nhiên nhớ ra hình như La Tiểu Bảo là học sinh tiểu học rồi, chắc đang ở trên lớp, làm sao có thể ở nhà?
Anh đang định xoay người đi thì cửa bất ngờ mở ra.
La Tiểu Bảo vừa dụi đôi mắt đang nhập nhèm vì buồn ngủ vừa ngáp, giọng nói mang theo chút lười biếng, mở cửa nói: “Chú Tử Thích...”
Nhưng vừa mở to mắt, cậu đã lập tức im bặt khi nhìn thấy Lạc Thần Hi đang kinh ngạc.
Trời! Cha? Sao cha lại tới nhà cậu? Cậu không nằm mơ chứ? Cậu lén cắn lưỡi, đau quá!
Vậy thì, là cha thật thật? Cậu dùng sức chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai của cha hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Lăng Lăng?” Lạc Thần Hi khó hiểu.
La Tiểu Bảo thầm kêu khổ, thu lại sự hoảng loạn trên khuôn mặt vừa lóe lên, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc: “Cha!” Đây là hoảng sợ chứ làm gì có vui mừng. Tuy cậu mong một nhà sớm đoàn tụ nhưng bây giờ chưa phải lúc mà, chuyện này quá đột ngột.
“Sao con lại ở đây?” Sự nghi ngờ của Lạc Thần Hi càng rõ hơn.
La Tiểu Bảo gãi đầu: “Cha, người ta, hôm nay người ta không muốn đến trường nên trốn học. Nhưng không có chỗ để về nên lén chạy tới nhà Tiểu Bảo ngủ một giấc.” Cậu liếc nhìn mình đang mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu, vội vàng nghĩ cách viện cớ.
Lạc Thần Hi nghiêm mặt: “Trốn học? Tên nhóc này, con to gan lắm rồi, còn dám trốn học?”
La Tiểu Bảo giả bộ đáng thương: “Cha không nên nghĩ thế, người ta chỉ trốn một lần thôi.”
Lạc Thần Hi thấy con trai giả bộ đáng thương, tuy bên ngoài vẫn nghiêm mặt nhưng trong lòng đã mềm nhũn. Tên nhóc này, anh làm cha chẳng lẽ lại không biết cậu tích cực tới trường như thế nào? Trốn học một lần mới là lạ!
Có điều, con trai trời sinh đã thông minh tuyệt đỉnh, không đi học vẫn có thành tích tốt hơn học sinh đi học, trốn học cũng có thầy cô giáo giấu giếm cho.
“Được rồi, tạm tha cho con lần này, lần sau còn thế nữa cha sẽ đánh vào mông con.” Lạc Thần Hi cảnh cáo cậu.
La Tiểu Bảo cười hì hì như được đại xá: “Cha, vào ngồi đi.”
Lạc Thần Hi ngồi xuống ghế sofa, ưu nhã vắt tréo hai chân, nhìn con trai mình thành thạo pha cà phê bằng máy pha cà phê nhà Thiên Nhã, dường như còn thân thuộc với ngôi nhà này hơn sức tưởng tượng của anh.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Tu La Trở Về