*
“À, tôi còn có chút chuyện phải làm nên đi trước, hai anh không cần đưa tôi, tôi làm xong sẽ về công ty.” Nói xong cô rời khỏi chốn thị phi, không hề quay đầu lại, như kiến bò trên chảo muốn nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Xảy ra chuyện kỳ quặc này khiến Thiên Nhã càng không muốn đối mặt với Lạc Thần Hi nữa, cô cũng đã chuẩn bị cho việc bị công ty sa thải, không ngờ vài ngày sau, cổ phiếu xuống dốc không phanh của công ty lại đột nhiên đi lên nhanh chóng, thậm chí còn cao hơn cả trước đây, mà kẻ đầu têu thói xấu của việc này cũng bị Lạc Thần Hi tóm được, nói đến cũng nhờ một bưu kiện nặc danh, bên trong là dữ liệu máy tính2cung cấp manh mối quan trọng không biết có được bằng cách nào, mới khiến cho tên thủ phạm thật sự bị tra ra nhanh hơn.
Mà kẻ đầu sỏ lại là Kiki.
Kiki có quan hệ thân thích với Lạc Thần Hi, cha mẹ của Kiki khóc lóc nói giúp không ít, Lạc Thần Hi mới miễn cưỡng đồng ý không báo cảnh sát, chỉ là đã sa thải cô ta, hơn nữa cũng không để cô ta kiếm cơm tại thành phố A nữa.
Thế là Thiên Nhã giữ được bát cơm, cũng lấy lại sự trong sạch, công việc của Kiki cũng do cô tiếp nhận. “Ma mi Thiên Nhã, nhìn mẹ vui vẻ như này, có phải đã xảy ra chuyện tốt gì không?” Vừa về đến nhà, cậu bé đã sà đến quấn lấy Thiên Nhã làm nũng.8“Ồ, Tiểu Bảo nhà chúng ta thật là thần kì, hôm nay ma mi được giải oan, cuối cùng đã thoát khỏi tội danh “nghi phạm” rồi, hơn nữa công ty của mẹ con thoát khỏi nguy hiểm, kiếm được một khoản tiền lớn, good, ăn mừng nào.” Hai mẹ con vui vẻ đập tay.
La Tiểu Bảo không hề bất ngờ chút nào đối với “tin vui” này, bởi vì thư nặc danh là được gửi từ cao thủ hacker Lạc Lăng, thị trường chứng khoán tăng vọt là do cậu thao túng, trong tay cậu còn có các công ty lớn lớn nhỏ nhỏ nữa, đều được quản lý qua internet, đương nhiên mấy việc này cậu đều giấu Thiên Nhã. “Lăng Lăng, công việc giải cứu của chúng ta thành công rồi, hôm nay Thiên Nhã về nhà6rất vui, còn làm gà sốt coca mà người ta thích ăn nhất.” Nói xong hai cậu bé mua hoa nhau mấy cái thông qua điện thoại. “Vậy thì tốt, tiếp theo em nên chỉnh đốn người phụ nữ độc ác kia rồi.” Lạc Lăng hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đã điều tra ra là Hạ Vân Cẩm sai khiến Kiki, thù cũ và thù mới, Lạc Lăng không thể nhịn tiếp được nữa, quyết định sử dụng xã hội đen để giáo huấn Hạ Vân Cẩm.
Nhưng La Tiểu Bảo lại cắt ngang ý định đánh người này của cậu, cuộc phản kích toàn diện đã sắp bắt đầu rồi.
Hôm nay La Thiên Nhã mua cả đống nguyên liệu trong siêu thị, Đồ Hoa Kỳ và La Tiểu Bảo đang ở nhà đợi cô, lúc chờ3xe buýt cô nhận được cuộc gọi của Kha Tử Thích.
Thiên Nhã vừa nói chuyện điện thoại vừa chờ xe buýt, hoàn toàn không ý thức được mối nguy hiểm đang từng bước hướng về mình.
Sau lưng đột nhiên có vài tên cao to lực lưỡng, phút chốc đã bắt lấy cô, kéo vào trong một góc nhỏ gần đó.
Thiên Nhã sợ hãi đến mức đồ ăn và điện thoại trong tay đều rơi xuống, miệng cô bị người mặc đồ đen dùng tay bịt chặt, ngã xuống đất một cách thô bạo. “Thiên Nhã? Thiên Nhã?” Chiếc điện thoại trên mặt đất truyền đến tiếng gọi lo lắng ở đầu dây bên kia, một tên mặc đồ đen đã giẫm vỡ điện thoại chỉ bằng một cú đạp.
“A.” Đau chết cô rồi.
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Trái5tim của Thiên Nhã phút chốc trầm xuống, như rơi vào vực thẳm, cô bò dậy lùi về hướng góc tường phía sau. Những tên mặc đồ đen từng bước áp sáp với ánh mắt hung hăng, cho đến khi dồn Thiên Nhã vào đường cùng, từng người bọn chúng giơ nắm đấm như nồi đất sắp hỏi thăm lên người cô.
Toàn thân Thiên Nhã run cầm cập, sợ hãi quay mặt đi nhắm mắt lại, trời ơi, vị chúa cứu thế nào hãy đến cứu cô? Cô không thể chết, cô chết rồi La Tiểu Bảo phải làm sao? Sau này cô không thể gặp lại nó nữa, hu hu hu.
“Dừng tay!” Quả nhiên chúa cứu thế đã đến, giọng nói quen thuộc này vậy mà lại là Lạc Thần Hi. “Mày là ai? Đừng lo chuyện bao đồng.” Người mặc đồ đen quay sang hung hăng cảnh cáo Lạc Thần Hi. “Ông đây mà mày cũng không nhận ra, chắc là chán sống rồi.” Hai tay Lạc Thần Hi đút vào túi quần, nói một cách “trâng tráo”, khoé môi cong lên một nụ cười tà mị, lộ ra ánh mắt khinh thường với bọn mặc đồ đen, khi nhìn thấy La Thiên Nhã bị dọa đến cuộn người đáng thương bên góc tường, đáy mắt của anh tối sầm, thoáng chốc trở nên hung ác tàn nhẫn. “Người chán sống là mày đấy! Lên!” Bọn đồ đen ngay lập tức giơ nắm đấm lên. “Được, hôm nay tao lấy mạng bọn mày.” Lạc Thần Hi vung nắm đấm vào mặt của tên đồ đen lao đến đầu tiên, thân thủ vô cùng cường tráng, chỉ tốn một chút sức lực vậy mà có thể đánh tên đồ đen nằm bò.
Bọn áo đen tìm kiếm và móc ra vài con dao nhỏ từ trong quần áo, liều mạng đâm về phía Lạc Thần Hi, điều này khiến Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng Lạc Thần Hi lại mặt không biến sắc mà đá văng dao của bọn chủng, động tác nhanh nhạy mạnh mẽ, còn ngầu hơn cả khi ngôi sao hollywood đánh nhau trong phim, bọn đồ đen bị đánh đến mức mặt sưng máu chảy, kéo nhau bỏ chạy.
Lạc Thần Hi tiêu sái phủi phủi tay, vươn ra muốn dìu Thiên Nhã: “Đứng dậy đi, sợ nhũn người rồi à?” “Mặt... mặt của anh.” Thiên Nhã nói trong run rẩy, dư âm của cơn sợ hãi vẫn chưa hết, vẻ mặt lo lắng, bên trái gương mặt của anh bị dao nhỏ làm xước, hơi rướm máu.
Lạc Thần Hi theo phản xạ sờ thử lên mặt trái hơi đau nhói của mình, lúc này Thiên Nhã trông cực kỳ nhếch nhác, khuôn mặt như trứng ngỗng trắng ngần bị dọa đến trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp phảng phất hơi nước, dáng vẻ đáng thương, chân mày anh tuấn của anh nhíu lại, chờ sau khi anh tóm được đám người này tuyệt đối không để bọn chúng được sống dễ dàng.
“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích xuất hiện sau lưng của Lạc Thần Hi, hai người cùng nhìn về gương mặt lo lắng của anh, chưa đợi Thiên Nhã kịp phản ứng, anh đã lao đến ôm chặt Thiên Nhã, ôm đến mức cô sắp không thở nổi. “Dọa chết anh rồi, lúc nãy anh tưởng không thể nhìn thấy em nữa.” Kha Tử Thích như vừa nhận được báu vật, trong giọng điệu mang theo sự đau xót và yêu thương vô tận.
Tâm trạng vốn dĩ bị dọa sợ của Thiên Nhã được vỗ về bởi cái ôm ấm áp của Kha Tử Thích, cô ôm lấy anh, nhỏ giọng nức nở, cảm thấy anh như người thân vậy, mang đến cho cổ sự an ủi. Lạc Thần Hi bị làm lơ một bên cả người cứng đờ, ngọn lửa không tên kia lại bùng lên nơi lồng ngực, đang định phát cáu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như hoa lệ đẫm mưa của Thiên Nhã, anh lập tức đi về hướng xe của mình. Thiên Nhã nhìn bóng lưng tự ý rời khỏi của anh, không biết vì sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng, trái tim cô trầm xuống, sự chán ghét dành cho anh không sót lại dù là một chút, lại còn hơi đau lòng.
“Cha ơi, cha đã mua đồ người ta cần chưa?” Cậu bé ở nhà đợi cha về, thấy gương mặt anh u ám, còn bị thương, cậu biết Lạc Thần Hi đã đảm nhiệm xong vai hộ hoa sứ giả, nhưng tại sao trông cha lại như chiến sĩ bại trận thế này? “Cha quên rồi, mai cha mua cho con nhé.” Lạc Thần Hi buồn bực ngồi lên sofa, tâm trạng không biết vì nguyên nhân gì mà cực kỳ tệ hại. “Cha ơi cha ơi, sao mặt của cha bị thương vậy?” Lạc Lăng chạy ton ton đến, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lúc này vẻ mặt Hạ Vân Cẩm không giấu nổi giận dữ, cô ta từ trên lầu đi xuống, kìm nén sự không thoải mái, giọng điệu châm biếm: “Ôi, ai dám làm bị thương Chủ tịch Lạc của chúng ta thế kia.” Mây đen trên mặt Lạc Thần Hi càng âm u hơn, anh bỏ lại con trai và Hạ Vân Cẩm lên phòng sách. Hạ Vân Cẩm ở sau lưng hận đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng ngờ rằng mưu kể của bản thân đi ngược với mong đợi, cô ta lại muốn trút giận vào người Lạc Lăng.
“Đều tại thằng nhóc thối tha con, nếu không phải con bảo cha đi xa mua đồ cho con, cha đã không bị thương!” Nói xong cô ta liền muốn bắt cậu bé để đánh vào mông. Sau khi Lạc Lăng làm mặt quỷ với cô ta thì chuồn đi, cậu cố ý đấy thì làm sao? Cậu nghe trộm điện thoại của Hạ Vân Cẩm biết tin người phụ nữ độc ác này lại có thể dùng bạo lực hăm dọa Thiên Nhã rời khỏi tập đoàn Lạc Thần, nên cậu tương kế tựu kế để cha “trùng hợp” xuất hiện ở nơi đó.
Mưa bão hoành hành cả ngày ở thành phố A cuối cùng đã dừng lại, trời quang mưa tạnh, ánh nắng tươi đẹp. Nhưng mây đen trên mặt của người nào đó vẫn chưa chịu biến mất, rải rác mịt mù, làm các nhân viên nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám chọc anh. Các đồng nghiệp ưa buôn chuyện nhìn thấy gương mặt đẹp trai bị thương của chủ tịch, quả thật bùng nổ, tiếp đó sôi nổi suy đoán rốt cuộc là ai dám động thổ trên đầu thái tuế. Thiên Nhã là người hiểu rõ tình hình đồng thời là nhân vật chính không nói một lời, vùi đầu làm việc, chờ đợi cơ hội. “Chủ tịch, tối qua rất cảm ơn anh, tôi thật sự không biết nên báo đáp anh thế nào.” Lúc hai người ngồi ở ghế sau của xe, Thiên Nhã cuối cùng đã chờ được cơ hội này. Tối nay Lạc Thần Hi dự tiệc, đưa Thiên Nhã ra ngoài để tham dự tiệc xã giao với khách hàng, lời cảm ơn này đã được cố kìm nén trong lòng cả ngày rồi. Tối qua lúc anh rời đi, cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến cô luôn cảm thấy nếu không nhanh chóng nói ra sẽ thấy khó chịu, cô cố gắng muốn làm rõ giữa mình và Lạc Thần Hi ngoài là sếp và cấp dưới ra thì không có bất kỳ quan hệ gì.
Anh nhếch môi cười giễu, sau đó quay mặt sang để lộ nụ cười lưu manh, ánh mắt quan sát người cô từ trên xuống dưới, nói đầy trêu chọc: “Cô có thể dùng gì để báo đáp tôi?”
Thiên Nhã bị vẻ mặt đột nhiên trở nên lưu manh của anh dọa ngây người, phản xạ có điều kiện lùi về sau: “Anh muốn thể nào?” Nhìn thấy phản ứng chỉ sợ không tránh kịp của cô, ánh mắt anh càng thiếu đứng đắn: “Chị bằng...” Anh sáp lại gần, dường như lại muốn làm lại hành động lúc trước. “Chi bằng cái gì!?” Trái tim La Thiên Nhã lệch nửa nhịp, lập tức lùi về phía mép ghế, tên này lại định làm trò gì? “Lát nữa cô sẽ biết.” Ánh mắt đen tối của Lạc Thần Hi lại xuất hiện rồi, Thiên Nhã nuốt nước bọt, ý thức nguy hiểm tăng lên đến tám phần.
“Đi về hướng đường Đông Môn.” Anh ngồi thẳng người, dặn dò tài xế.
Thiên Nhã nắm chặt tay, cực kỳ giống chú cừu con sắp nhận hình phạt, nhưng lại không tìm ra lý do để thoát thân, chỉ đành miễn cưỡng xem anh cần “báo đáp” gì. Trong một cửa hàng cao cấp xa hoa nằm trên đường Đông Môn phồn vinh nhất của thành phố A. “Mặc nó vào.” Lạc Thần Hi thuận tay ném một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt cho La Thiên Nhã, còn mình thì ngồi ở ghế khách VIP bắt đầu đọc tạp chí. Thiên Nhã chẳng hiểu gì cả, cầm nhãn của váy lên xem, con người thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Lẽ nào chiếc váy này nạm kim cương sao? Giá của nó bằng phí sinh hoạt mấy tháng của cô và La Tiểu Bảo đấy. “À... chiếc váy này không hợp với tôi cho lắm.” Mặt cô lộ vẻ khó xử, mặc cái này vào cô sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi, mỗi lần Kha Tử Thích muốn tặng cô quần áo đắt tiền cô đều dứt khoát từ chối.
“Nếu như không muốn bị đuổi việc ngay bây giờ...” Anh còn chưa dứt câu, Thiên Nhã đã chạy ngay vào phòng thay đồ không còn thấy bóng dáng. Khoé môi của người nào đó cong lên một nụ cười đắc ý, vấn đề bát cơm thật sự là vấn đề gay gắt mấy nghìn năm nay.
“Khụ khụ, Chủ tịch, tôi thay xong rồi.” Thiên Nhã lí nhí nhắc nhở. Lạc Thần Hi bị tạp chí che mất một nửa khuôn mặt ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt sượt qua nét ngỡ ngàng không thể che đậy, nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhỏ giọng bàn tán về cô gái xinh đẹp này. Chiếc váy màu vàng nhạt ngắn đến đầu gối làm lộ rõ dáng vẻ yêu kiều thướt tha của cô, làn da mỏng manh bị phủ bởi mái tóc đẹp ở hai bên vai càng trở nên trắng nõn, gương mặt chưa trang điểm toát lên nét sự tao nhã không thể nói thành lời, cộng với vẻ hơi thẹn thùng vì mất tự nhiên, lại khiến anh gần như không thể rời mắt...
Lạc Thần Hi cảm nhận được bộ phận nào đó bên dưới cơ thể có chút căng đau... Đột nhiên, anh rất muốn cô!
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Trở Về Vị Trí Cũ