*
“Chủ tịch? Anh không sao chứ?” Thấy Lạc Thần Hi ngây người cầm cốc cà phê, Hạ Nhất Y nhỏ giọng hỏi.
Nhìn chất lỏng màu nâu trong cốc, trong đầu anh hiện lên nụ cười của La Thiên Nhã, còn có cả dáng vẻ dứt khoát của cô ngày đó.
Anh phiền não đặt cốc cà phê lên bàn: “Ai pha cốc cà phê này thế? Bảo cô ta pha lại lần nữa đi.” Hạ Nhất Y cúi đầu: “Chủ tịch, là tôi pha cà phê.
Nếu Chủ tịch không thích thì giờ tôi đi pha lại lần nữa.” Lạc Thần Hi nhìn cô ta: “Cô pha?” Hạ Nhất Y gật đầu, đáp: “Vâng.” Lạc Thần Hi nhếch môi: “Quên đi.” “Chủ tịch, anh đang nghĩ tới La3Thiên Nhã ạ?” Hạ Nhất Y lo sợ hỏi.
“Nếu cô ấy có thể nghĩ được như cô thì tốt biết bao.” Lạc Thần Hi lẩm bẩm.
Hạ Nhất Y nhìn anh, muốn nói lại thôi: “Chủ tịch, thật ra...”
“Hả?”
“Anh thật sự nghĩ rằng La Thiên Nhã rời khỏi anh là do có nỗi khổ khó nói sao? Nhỡ đâu cô ấy đang ở bên người khác, vui vẻ qua ngày thì sao?” Cô ta lấy hết can đảm nói ra những lời này.
Quả nhiên, ánh mắt Lạc Thần Hi nhìn cô ta trở nên lạnh lẽo.
Cô ta cười nhạt, nụ cười ẩn giấu sự thể lương mà người khác nhìn không ra: “Nếu là tôi, tôi sẽ không làm vậy dù có nỗi khổ2gì đi chăng nữa.
Có lẽ là do tôi ích kỷ, không được vĩ đại như La Thiên Nhã.” Lạc Thần Hi chăm chú nhìn cô ta, tựa như rất hứng thú với câu nói đó: “Thể cô sẽ làm thế nào?” Hạ Nhất Y hít sâu một hơi: “Dù thế nào thì tôi cũng sẽ ở lại bên cạnh người thân của mình, cùng tiến cùng lùi với anh ấy.
Nếu đã yêu đối phương thì không nên giữ bí mật.
Gặp phải vấn đề khó khăn, cùng chia sẻ với mọi người không phải tốt hơn sao? Tự mình chịu đựng không phải là cũng vì người khác sao? Làm vậy đã từng nghĩ tới cảm nhận của đối phương chưa? Nhỡ đâu đối phương không cần3cô ấy phải giấu diếm và trả giá, tình nguyện cùng cô ấy đối mặt với mọi thứ thì sao? Có thể cùng nhau đối mặt sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Lạc Thần Hi nghe vậy, bắt đầu đăm chiêu, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Y cũng trở nên khác thường.
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Có vẻ gần đây thư ký Hạ rất rảnh rỗi nhỉ? Còn có thời gian quan tâm tới chuyện tình cảm của ông chủ nữa.” Hạ Nhất Y lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, Chủ tịch.
Là do tôi lo lắng cho anh thôi.” Lạc Thần Hi mấp máy môi, ngước mắt lên chăm chú nhìn cô ta, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hạ Nhất Y9ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lạc Thần Hi.
Cô ta ngẩn ngơ, trên mặt hơi nóng: “Chủ tịch, trên mặt tôi có dính gì sao?” Lạc Thần Hi xua tay, hỏi: “Cô là phụ nữ, cô có biết vì sao một người phụ nữ lại rời khỏi một người đàn ông không? Là do có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới rời khỏi người đàn ông mình yêu thương và hai đứa con trai mình thương yêu nhất?” Trong lòng Hạ Nhất Y dấy lên nỗi thất vọng.
Hóa ra, Chủ tịch nghiêm túc nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng như thể là do đang nghĩ tới La Thiên Nhã, chẳng liên quan gì tới cô ta cả.
Hạ Nhất Y nhìn3anh, muốn nói lại thôi: “Chủ tịch, thật ra...”
“Hả?”
“Anh thật sự nghĩ rằng La Thiên Nhã rời khỏi anh là do có nỗi khổ khó nói sao? Nhỡ đâu cô ấy đang ở bên người khác, vui vẻ qua ngày thì sao?” Cô ta lấy hết can đảm nói ra những lời này.
Quả nhiên, ánh mắt Lạc Thần Hi nhìn cô ta trở nên lạnh lẽo.
Nó làm cho trái tim Hạ Nhất Y cũng nguội lạnh theo.
Có phải là do cô ta quá vội vàng không? Cô ta không nên nói mấy lời này.
Ánh mắt anh xẹt qua cảm xúc tức giận, cay đắng, đau khổ.
Anh lạnh lùng gằn từng chữ: “Tôi không tin.” Tuy ngày đó La Thiên Nhã rất dứt khoát nhưng trực giác nói cho anh biết cô đang diễn kịch, cố ý nói vậy để anh tức giận.
Ngày đó, đúng là anh rất tức giận, cảm nhận được sâu sắc cảm giác bị phản bội.
Nhưng sau đó, anh nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy La Thiên Nhã không phải người như vậy.
Hơn nữa, sự việc quá kỳ quái, trong chuyện này chắc chắn có khúc mắc nào đó anh không biết.
Biết La Thiên Nhã đang ở chỗ Kha Tử Thích, anh cảm thấy yên tâm hơn chút nhưng vẫn hết sức lo lắng.
Tình yêu là thế đấy, khiến người ta lo được lo mất.
Anh đã trải qua không ít sóng gió, khí thế không giống người thường nhưng khi đứng trước tình yêu anh lại không khác gì một cậu trai nhỏ, sợ mất cô, sợ cái mình nhìn thấy, nghe được là sự thật.
Một người muốn gió được gió muốn mua được mưa như Chủ tịch Lạc Thần Hi, không ngờ lại lạc lối tới tận mức này.
Đúng là quá nực cười! Mọi chuyện đều có sơ hở, anh nhất định sẽ tra ra manh mối, làm dịu đi nỗi khổ tâm của La Thiên Nhã, để cô quay về bên cạnh anh lần nữa.
“Chủ tịch thật sự rất yêu La Thiên Nhã.” Hạ Nhật Y cố nén đố kỵ và oán hận trong lòng, nói.
“Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nói.
Hạ Nhất Y miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng, Chủ tịch.”
Quay về phòng của thư ký, Hạ Nhất Y dùng tay ôm ngực như muốn ngăn lại cơn bực tức trong người.
Chủ tịch, không lẽ trong mắt anh chỉ có một mình La Thiên Nhã? Tại sao không thể là em? Tại sao? Em theo anh đã nhiều năm, lẽ nào không thể đổi lại được một ánh mắt thâm tình, một động tác dịu dàng của anh?
La Thiên Nhã cầm điện thoại di động lên, nhìn số liên lạc duy nhất trong danh bạ.
Do dự một hồi, cô quyết định gọi.
Điện thoại tút vài cái, cuộc gọi được nhận.
“Cụ Lạc, là tôi.” La Thiên Nhã nói.
“Ồ, làm sao? Không chờ được nữa rồi? Cô đang sốt ruột muốn rời khỏi thành phố A, rời khỏi người đàn ông và hai đứa con mình yêu thương nhất hay là sợ bản thân không khống chế được, từ bỏ cha mình mà lựa chọn bọn họ?” Đầu bên kia, cụ Lạc nói với giọng châm chọc.
La Thiên Nhã mấp máy môi.
Lời cụ Lạc nói như một con dao găm, nặng nề cắm thẳng vào tim cô.
Đúng vậy! Bắt cô đưa ra lựa chọn giữa hai bên là chuyện rất khó khăn, nhưng đã lựa chọn rồi, cô sẽ không hối hận.
Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ không có cô vẫn có thể sống tốt nhưng cha chỉ có mình cô thôi.
Cô không thể thấy chết mà không cứu được, càng không thể ngồi yên nhìn bi kịch xảy ra.
“Cụ Lạc cần gì phải nói thế ạ? Không phải tôi đã nói lựa chọn của mình cho cụ biết rồi sao? Nếu tôi muốn đổi ý thì vào lúc Thần tìm được tôi, tôi đã không chạy hay vào ngày đó, khi anh ấy tới đây tìm tôi, tôi cũng sẽ không dùng lời nói tàn nhẫn đó để chọc giận anh ấy.
Tôi càng không trơ mắt nhìn Lăng Lăng bị thương.” Nói tới đây, La Thiên Nhã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đau lắm, thật sự rất đau.
Dường như cụ Lạc chưa hài lòng, hừ lạnh: “Lời này của cô giống như đang oán trách tôi nhỉ? Cô đang oán trách tôi chia rẽ mấy người à? Đừng quên, tất cả những chuyện này là do cô tự tìm đến.
Tôi đã sớm nói với cô rồi, nhà họ Lạc tuyệt đối không chấp nhận cô, đời này cô đừng hòng được bước chân vào cửa lớn nhà họ Lạc.
Tôi không truy cứu chuyện năm đó cô đã dùng thủ đoạn gì để mang thai con Thần, làm cách nào để có cơ hội gia nhập Tập đoàn Lạc Thần, làm đầu óc Thần mê muội nữa.
Nhưng nếu cô muốn tốt cho nó thì trước khi đi cần làm thêm một chuyện nữa.”
La Thiên Nhã hỏi: “Chuyện gì?” “Làm cho nó mất hết hi vọng.
Cả hai bảo bối nhỏ nữa, người chúng yêu nhất là cô.
Chỉ khi làm bọn họ mất hết hi vọng, cô rời khỏi đây mới tốt cho tất cả mọi người.” Mất hết hi vọng? Để cho Lạc Thần Hi hoàn toàn tuyệt vọng, liệu có khiến anh ấy sống tốt hơn không? Năm đó, nếu cô không vào nhầm phòng Lạc Thần Hi thì những đau khổ này sẽ không xảy ra nhỉ? Nhưng cô không hối hận.
Nếu không có sai lầm đêm đó thì sao cô có được La Tiểu Bảo và Lạc Lăng? Hai bảo bối nhỏ là thành tựu đáng kiêu ngạo nhất trong cuộc đời cô.
Cô không muốn giải thích thêm cho cụ Lạc.
Nói năm đó là do đầu óc choáng váng nên vào nhầm phòng, ai tin được? Ngay cả cô còn khó lòng có thể tin được nữa là.
Nếu không phải là do bản thân cô gặp phải thì cô cũng không tin trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến vậy.
Sau đêm đó, sáu năm sau cô quay về thành phố A, gặp lại Lạc Thần Hi, cha ruột của con trai cô.
Cô cứ trốn rồi lại tránh, lúc đầu còn tưởng có thể che giấu được thân thể của La Tiểu Bảo cả đời, nhưng không ngờ những chuyện sau đó lại vượt ngoài trí tưởng tượng của cô.
Lạc Lăng vậy mà cũng là con ruột của cô, là do Hạ Vân Cẩm trộm thằng bé khỏi phòng sinh, đây là chuyện dù nằm mơ cô cũng không nghĩ tới.
Tất cả đều là do số phận sắp xếp? Không đúng, dù bi kịch là do số phận sắp xếp, cô cũng không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra.
Bọn họ là người cô yêu nhất, cô không mạo hiểm được, càng không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ bị thương.
Phải dập tắt tất cả trước khi nó kịp xảy ra.
La Thiên Nhã ôm tâm sự nặng nề đứng trước ao cá chép nhỏ trong vườn, vừa cho cá ăn vừa suy nghĩ đến lời của cụ Lạc.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, cô đoán người tới là Kha Tử Thích.
Vì không muốn để anh lo lắng nên La Thiên Nhã cố gắng nở nụ cười xán lạn nhất: “Tử Thích, anh về rồi.” Vừa nghiêng đầu, nụ cười bên môi cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lạc Thần Hi đứng cách cô không xa, tim đập thình thịch khi thấy cô quay đầu lại, cố cười tươi nhưng lại trông cực kỳ buồn bã.
Tâm trạng vất vả lắm mới điều chỉnh được lại rơi thẳng xuống.
Tử Thích, anh về rồi.
Anh về rồi?
Truyện convert hay : Nữ Thần Tới Cửa Hào Tế ( Lại Danh: Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể, Vai Chính: Triệu Húc )