*
“Thả tôi xuống! Lạc Thần Hi! Mau thả tôi xuống!” La Thiên Nhã hô to, đôi bàn tay trắng nõn cứ đánh lung tung loạn xạ nhưng Lạc Thần Hi ngay cả chân mày cũng không buồn nhíu.
Sắc mặt anh nặng nề, toàn thân tỏa ra hơi thở làm người khác sợ hãi.
Thẳng tay nhét cô vào xe, nhân lúc cô bị đau tới nhe răng trợn mắt, không kịp phản ứng, anh khóa luôn cửa xe lại.
Anh nhấn chân ga, xe vọt ra ngoài.
“Dừng xe! Anh muốn đưa tôi đi đâu?” La Thiên Nhã điên cuồng hét lớn.
Lạc Thần Hi coi như không nghe thấy, tăng tốc.
La Thiên Nhã cắn răng tháo giày cao gót ra, nhắm ngay cửa sổ xe: “Anh không3dừng đúng không? Được, tôi sẽ đập vỡ cửa kính xe rồi nhảy ra ngoài.” “Nếu em đập vỡ được thì đập đi.” Lạc Thần Hi cười lạnh lùng.
La Thiên Nhã cắn răng, ra sức dùng giày cao gót đập vào cửa kính.
Đáng tiếc, dù đã dùng hết sức bình sinh nhưng cửa sổ vẫn vững như vàng, kiên cố tới mức đập thể nào cũng không nứt.
Cô vứt cả giày cao gót đi, chỉ biết bám lấy tay nắm cửa.
“Anh điên rồi.” La Thiên Nhã chưa hoàn hồn lại, mắng to.
“Đúng thế, anh điên rồi! Bị em ép tới mức điên rồi!” Lạc Thần Hi mím môi tiếp tục vượt xe, lần này là vượt qua xe vận tải có kích thước rất lớn.
Được2rồi.
Nếu sự việc đã phát triển tới nước này, lý do thoái thác của cô nên nói ra rồi.
Lẫn trong tiếng đập cửa sổ, Lạc Thần Hi thấy xe Kha Tử Thích đuổi theo sát phía sau.
Anh nhếch môi nở nụ cười tà mị.
Theo đuổi à, để xem anh có bản lĩnh đuổi theo tôi không đã.
Anh liên tục vượt qua mấy chiếc xe, hết rẽ trái lại quẹo phải, đi như tên bắn.
Xe anh cứ bất thình lình bẻ lái làm La Thiên Nhã hoảng sợ la lên, nào nhớ tới việc đập cửa nữa.
“Anh điên rồi.” La Thiên Nhã chưa hoàn hồn lại, mắng to.
“Đúng thế, anh điên rồi! Bị em ép tới mức điên rồi!” Lạc Thần Hi mím môi tiếp tục3vượt xe, lần này là vượt qua xe vận tải có kích thước rất lớn.
Được rồi.
Nếu sự việc đã phát triển tới nước này, lý do thoái thác của cô nên nói ra rồi.
“Dừng xe! Tôi sẽ nói rõ với anh, nguyên nhân thật sự khiến tôi rời đi.”
Lạc Thần Hi không nhúc nhích, đạp chân ga mạnh hơn nữa.
“Dừng xe lại! Xin anh!” La Thiên Nhã lạnh lùng nói.
Ngoại trừ giọng điệu cầu xin, không còn một chút cảm tình nào nữa.
Lạc Thần Hi thắng gấp một cái, xe dừng ở ven đường cao tốc.
Mắt nhìn vào khoảng không phía trước, bầu không khí giữa hai người im lặng đến đáng sợ.
“Anh có biết vì sao tôi sinh ra hai bảo bối nhỏ không?” La9Thiên Nhã dùng giọng điệu mà bản thân nghĩ là bình tĩnh nhất để nói.
Lạc Thần Hi không trả lời.
“Điều này cũng không phải do trùng hợp.
Bảy năm trước, là tôi trăm phương ngàn kế tiếp cận anh.
Buổi tối hôm ấy, tôi biết anh ở đó nên đã nghĩ biện pháp vào phòng anh.
Vì phòng tối nên anh cứ tưởng tôi là người khác...” Đôi tay đặt trên vô lăng dùng thêm sức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
La Thiên Nhã hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
Đây đều là những lời cụ Lạc biên tập sẵn, khi cô dùng giọng mình để nói ra rất thuận lợi, tính chân thật cao.
“Hai tháng sau, tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình mang thai.
Tôi rất vui,3muốn mang con ra để chiếm được một khoản từ chỗ của anh nhưng anh lại gặp tai nạn giao thông.
Khi đó, đúng lúc cha tôi mất tích nên vì tìm cha, muốn xác định xem cha có an toàn không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chạy tới thành phố B.
Không ngờ tôi không gặp được cha nhưng gặp được Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích là người tốt, anh ấy giúp tôi rất nhiều.
Dần dà, tôi ỉ lại vào anh ấy hơn, cũng hiểu là ở bên cạnh anh ấy rất tốt.
Vì vậy, tôi ở lại thành phố B sáu năm.” Anh cúi đầu, nắm chặt tay lại, đầu ngón tay bị bấu chặt.
Dường như anh đã bị đả kích nặng nề từ những gì cô nói.
“Thể tại sao em lại về đây? Vì sao?” Giọng nói lạnh bằng như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào tim.
La Thiên Nhã cười như không cười, cố gắng duy trì vẻ mặt lẫn giọng điệu của mình cho giống một kẻ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích nhưng cuối cùng thì thất bại.
Đó là cảm giác căm hận vì không chiếm được: “Đáng tiếc, khi tôi tìm được điểm tựa vững chắc mà an toàn, khiến cho cha con tôi không còn bị quẩn trong cảnh nghèo khó nữa thì cha mẹ Tử Thích không đồng ý.
Bọn họ nhìn thấu được lòng dạ của tôi, cực lực phản đối tôi và Tử Thích.
Bỗng một ngày, tôi thấy anh trên tờ báo tài chính và kinh tế, một doanh nhân trẻ tuổi thành công nhất Châu Á, là người thừa kế, Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần.
Giấc mơ được gả vào nhà giàu của tôi lại một lần nữa bùng lên mãnh liệt.
La Tiểu Bảo không phải là con trai anh sao? Sao tôi phải giả vờ như không màng gì cả, chấp nhận ánh nhìn của cha mẹ Kha Tử Thích?” Bác trai, bác gái, con lợi dụng hai người để nói dối rồi.
Con xin lỗi, con không còn cách nào khác cả.
Để cho sự việc hoang đường này đáng tin hơn, cô chỉ có thể làm vậy.
“Vì vậy, tôi đưa La Tiểu Bảo quay về đây.
Vừa hay, lúc đó Kha Tử Thích cũng phải tới thành phố A xử lý việc ở chi nhánh nên chúng tôi cùng nhau quay về.
Sau khi về đây...” “Đủ rồi.” Anh lạnh lùng cắt ngang.
La Thiên Nhã cảm thấy không đủ, nói tiếp: “Sau khi về, tôi nghĩ đủ mọi cách để vào Tập đoàn Lạc Thần.
À đúng rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải ở công ty mà là trong buổi tiệc.
Anh biết chuyện đó không? Đó không phải ngẫu nhiên, là tôi cố ý đấy! Tôi cố ý để cho anh nhìn thấy rồi giả vờ hoảng sợ chạy mất, như vậy là đủ để anh chú ý tới tôi rồi.
Mà tôi làm thế cũng để thử thăm dò xem anh còn nhớ người phụ nữ đã trải qua tình một đêm với anh không...” “Tôi nói là đủ rồi!” Lạc Thần Hi hét lớn, nặng nề nên một đấm vào vô lăng.
Anh dùng sức rất lớn, đủ để làm tay mình chảy máu.
Toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh như băng.
Ngọn lửa giận dữ cháy hừng hực bị nén xuống nhưng dường như nó đang muốn phá không gian xe, xông ra ngoài, ép cho người ta không thở nổi.
La Thiên Nhã nhìn từng giọt máu nhỏ xuống ở khe hở tay lái, lấy lại bình tĩnh, nói nốt: “Không ngờ, giải quyết anh dễ dàng hơn những gì tôi tưởng tượng.
Lạt mềm buộc chặt, lấp lửng nói dối áp dụng trên người anh cực kỳ hiệu quả.
Nhưng tôi không ngờ, ngày tôi chuẩn bị chạm vào được chiếc ghế phu nhân chủ tịch thì bị cụ Lạc nhìn thấu mưu kế.
Cụ ấy cảnh cáo tôi, bảo tôi hãy lựa chọn tự động rời đi, nếu không, cụ ấy sẽ nói hết những hành động của tôi ra.
Vì muốn để lại cho anh và hai bảo bối nhỏ ấn tượng tốt, tôi chỉ viết qua loa một lá thư rồi bỏ đi.”
Lạc Thần Hi tức tới mức toàn thân phát run, cắn chặt mối tới mức cảm nhận được mùi tanh tanh trong miệng.
“Lúc đầu tôi còn nghĩ đứng trên núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Không ngờ anh lại dây dưa không dứt, điều đó làm tôi rất chán ghét, thấy phiền phức.
Tôi thật sự không chịu nổi.”
“Chát.”
Vừa dứt lời, La Thiên Nhã cảm nhận được sự bỏng rát ở trên mặt.
Lạc Thần Hi tát cô một cái thật mạnh.
Mạnh tới nỗi làm La Thiên Nhã suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Có điều, đau đớn trên mặt làm sao bì được với nỗi đau trong tim.
“Đừng nói gì nữa, cô đi đi, tôi biết đủ rồi.” Giọng nói của anh không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
La Thiên Nhã cười.
Nếu lúc này Lạc Thần Hi quay sang nhìn cô, có thể thấy nụ cười của cô còn khó coi hơn khóc: “Được rồi.
Hi vọng anh không trách hai bảo bối nhỏ, chúng nó là...” “Cút ra ngoài!” Anh gằn từng chữ.
La Thiên Nhã gật đầu, tim đau đến chết lặng.
Giờ cô chẳng cảm nhận được đau đớn nữa, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lạc Thần Hi, chúng ta cứ kết thúc như vậy đi! Quãng đời sau này, nếu em không thể quên anh, em sẽ tiếp tục hận anh.
Bởi vì anh là hung thủ hại chết mẹ em, ngoài cái đó ra, anh chả là cái gì cả.
Cô cắn răng, dứt khoát xoay người mở cửa xe, đi ra ngoài.
La Thiên Nhã vừa mới xuống xe đã nghe thấy tiếng Lạc Thần Hi nhấn chân ga, rời đi.
Từ nay về sau, cô và anh sẽ đi trên những con đường khác nhau, mãi mãi không thể nhìn thấy đối phương.
Có lẽ, đến lúc ấy, bản thân cả hai sẽ thấy hạnh phúc hơn.
Kha Tử Thích đi lên đỡ cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc, một bên má còn sưng đỏ.
Anh ta đánh em? Anh không thể thốt lên được câu này bởi vì nó như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô.
La Thiên Nhã cúi đầu không nói câu nào.
Cô không khóc nổi nữa, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật sâu, không nhìn thấy sẽ không đau nữa.
Kha Tử Thích kéo cô vào lòng, vỗ lưng an ủi: “Qua rồi, mọi thứ đều qua rồi.” “Không đâu, bây giờ mọi thứ mới bắt đầu.” Những năm tháng sau này, trong trí nhớ của cô chỉ toàn là nỗi đau.
“Qua rồi, mọi thứ sẽ biến mất.” “Em muốn ngủ một giấc.“.
Kha Tử Thích đỡ cô lên xe, hạ cửa kính xe xuống: “Em ngủ đi, anh sẽ lái xe thật chậm.” La Thiên Nhã nhắm mắt, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khoé mi.
Khóc đi.
Nếu em muốn khóc, hãy khóc thoả thích.
Trước mặt anh, em không cần phải giả vờ kiên cường.
Tại quán rượu Thiên Thượng Nhân Gian.
Người Hạ Vân Cẩm đợi cả tối đã tới.
Cô ta biết, tối nay anh sẽ tới vì người phụ nữ kia quá tuyệt tình.
Chắc chắn anh đã bị tổn thương rất nặng, vậy nên, cô ta ra sân.
Lạc Thần Hi điên cuồng uống rượu một mình, cứ hết ly này lại đến ly khác.
Tối nay, rượu và cô ta sẽ là nhân vật chính, La Thiên Nhã chỉ đóng vai một nhân vật râu ria, không đáng nhắc tới.
“Thần, đừng uống nữa.” Hạ Vân Cẩm ngồi xuống trước mặt anh, ngăn ly rượu chuẩn bị đổ vào trong miệng.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên