*
Thiên Nhã, rốt cuộc cậu có bao nhiều bí mật giấu trong lòng?” Một bên là người thân, một bên là người mình thương yêu nhất, chắc là trái tim Thiên Nhã bị giày vò nhiều lắm.
La Thiên Nhã không gạt nổi nữa, đành nói tường tận chuyện mình bị cha “bắt cóc” cho Đồ Hoa Kỳ biết.
Đồ Hoa Kỳ không tiêu hóa nổi những gì nghe được, lắc đầu liên tục.
“Thiên Nhã, ông trời thật biết cách trêu đùa cậu.
“Lăng Lăng, em đang giận mami à?” Lạc Lăng tiếp tục nghịch quân cờ của mình: “Không, em đang trách bản thân mình.” “Trách bản thân?”
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Cái tên này quá to gan, vào thời điểm này mà cũng dám tới đây gặp tôi.
Cho cậu ta vào đi.” “Ai da,3đại thiếu gia, lâu rồi không gặp.
Xem ra tinh thần anh khá tốt.” Lạc Thần Dương vừa ngồi xuống đã bắt đầu sáp tới.
Cậu chủ hắc đạo trang bị kỹ càng như này, cho dù là thần tiên cũng chưa chắc đã nhận được ra anh ta thế nào chứ đừng nói tới việc có tinh thần hay không.
Không ngờ, người như cậu lại có bí mật.” Trước kia, Thiên Nhã làm chuyện gì cũng mơ màng, cực kỳ đơn thuần những chân tướng tàn khốc này đã hành hạ cô đau khổ tới nhường nào? Trời thật biết trêu ngươi, khiến cô có hai bảo bối nhỏ với Lạc Thần Hi, còn yêu luôn người đàn ông này.
La Thiên Nhã cười khổ: “Đúng vậy, tớ là một người cất giấu rất nhiều bí mật.”2Hai người ngước lên nhìn bầu trời, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
La Tiểu Bảo đưa tay chống đầu, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, thở dài.
Lạc Lăng chăm chú nhìn bàn cờ của hai người.
Cậu thua, đi lệch một nước cờ đã không cứu được cả bàn cờ.
Cái nhìn chăm chú này tựa như đang nghiên cứu lại như đang nghiền ngẫm cái gì đó.
“Lăng Lăng, em nói xem.
Mami Thiên Nhã, ặc, mami có nhớ chúng ta không?” Tay cầm quân cờ của Lạc Lăng khựng lại, cậu không lên tiếng.
“Lăng Lăng, chúng ta có nên đi tìm mami Thiên Nhã không? Anh tin là chỉ cần chúng ta tới tìm mami Thiên Nhã, chắc chắn mami sẽ mềm lòng, theo chúng ta trở về.” “Đừng3ngu ngốc nữa, mami không về đâu.” Lạc Lăng lạnh lùng nói.
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Cái tên này quá to gan, vào thời điểm này mà cũng dám tới đây gặp tôi.
Cho cậu ta vào đi.” “Ai da, đại thiếu gia, lâu rồi không gặp.
Xem ra tinh thần anh khá tốt.” Lạc Thần Dương vừa ngồi xuống đã bắt đầu sáp tới.
Cậu chủ hắc đạo trang bị kỹ càng như này, cho dù là thần tiên cũng chưa chắc đã nhận được ra anh ta thế nào chứ đừng nói tới việc có tinh thần hay không.
Cậu chủ hắc đạo cười như không cười: “Phó Chủ tịch Lạc, đã lâu không gặp, trí thông minh của cậu hình như chẳng tiến bộ chút nào.” Lạc Thần Dương ho khan: “Sao giờ tôi mới biết9cậu chủ hắc đạo là vua độc miệng nhỉ?” “Nói thẳng đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” “Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn cậu chủ hắc đạo giúp tôi một chuyện.” “Tới tìm tôi hỗ trợ, chắc chắn không phải chuyện quang minh chính đại gì, nhưng lại dám tới thẳng đây tìm tôi.
Lẽ nào cậu không biết anh trai cậu đang phái người đi theo dõi cậu?” Cậu chủ hắc đạo lạnh lùng nói, trong giọng điệu
mang theo hàm ý cảnh cáo.
“Yên tâm đi, năng lực chống lại việc theo dõi của tôi không phải mạnh bình thường.
Tôi đâu có phong cách giống như cậu chủ hắc đạo.
Sợ bóng sợ gió.” “Đây là kỹ năng phòng bị cơ bản.
Phó Chủ tịch Lạc, nếu cậu chưa hiểu rõ thì học tập đàng3hoàng đi.
Thân là thành viên của Storm, lẽ nào chút chuyện ấy cũng không hiểu?” Lạc Thần Dương nhún vai, không tán thành ý kiến này: “Đúng thế, tôi nên học tập.
Nhưng tôi thấy hơi lạ, gần đây cậu chủ hắc đạo bận cái gì thế? Anh là cấp trên của tôi, không lẽ không có công việc gì để giao cho tôi? Mục tiêu của anh không phải là tóm được Lạc Thần Hi sao? Tại sao lại chậm chạp không hành động? Thật ra, tiểu nhân cho rằng, hoạt động ở khu Vân Thành là một cơ hội ra tay rất tốt.” Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Sao nào? Cậu nóng lòng muốn ngồi lên ghế chủ tịch? Chàng thanh niên này, sốt ruột cũng không thể ăn hết miếng đậu hũ nóng ngay đâu.” “Không phải tôi sốt ruột.
Hiện giờ anh trai tôi đã hành động, tôi nghĩ anh cũng đã biết chuyện cha tôi, Lạc Dương Hiên quay về Tập đoàn Lạc Thần.
Sóng gió ập tới, chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên, anh không cảm thấy đây là một cơ hội tốt à?” “Vậy cậu đoán xem tôi sẽ ủng hộ ai ngồi lên vị trí chủ tịch? Cha cậu hay là cậu?” Cậu chủ hắc đạo nói thẳng.
“Anh nghĩ thế nào? Cha tôi không phải thành viên của Storm, nâng đỡ ông ấy ngồi lên vị trí chủ tịch, không có lợi cho các anh đâu.” “Đây không phải vấn đề quan trọng.
Storm luôn hoan nghênh những người có năng lực gia nhập.” “Lấy tính cách của cha tôi mà nói, tôi nghĩ ông ấy không có khả năng bán mạng cho các anh.” “Dựa vào tính cách của cậu, hình như cũng không cam tâm tình nguyện bán mạng cho chúng tôi.” Lạc Thần Dương quan sát anh ta, cười nhạt: “Đúng thế, làm gì có ai tình nguyện bị kiềm chế cả đời.
Tôi cũng đâu thể làm gì.” “Không muốn Lạc Dương Hiên ngồi lên vị trí chủ tịch là do cậu không hi vọng ông ấy bị quấn vào chuyện này? Không hi vọng "Storm" để mắt tới ông ấy?” Cậu chủ hắc đạo liếc nhìn anh ta, hỏi.
Lạc Thần Dương cong môi: “Cậu chủ hắc đạo hiểu rõ là được.” Cậu chủ hắc đạo nâng tay lên, vỗ vài cái: “Thật là một đứa con có hiểu.
Nhưng Storm không thể chứa một thành viên như vậy.” Anh ta dùng ánh mắt nguy hiểm mà lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương, khiến toàn thân người ta phát lạnh.
Lạc Thần Dương cười như không cười: “Nếu cậu chủ hắc đạo cảm thấy đây là tất cả động cơ của tôi thì không cần làm thành viên của Storm" nữa.” Anh ta chế giễu ngược lại.
Cậu chủ hắc đạo thu hồi lại ánh mắt lạnh lẽo, thay bằng một ánh mắt tình cảm, cười: “Được, trò chơi như này mới thú vị.
Nhưng nếu tôi ủng hộ cậu thì chẳng khắc nào đang địch lại Lạc Dương Hiên và lưỡi dao chưa già, cụ Lạc.
Hai người này hình như không dễ đối phó.” Lạc Thần Dương cười ha ha: “Hôm nay cậu chủ hắc đạo làm sao thế? Sao nói chuyện như phụ nữ vậy? Nhà tôi có hai ông già không dễ đối phó nhưng ngay cả cha tôi anh cũng dám tính kế cơ mà, lẽ nào giờ anh mới sợ bọn họ?”
“Không phải cậu muốn mượn tay tôi diệt hết kẻ địch, làm cho chúng tôi tổn thương lẫn nhau rồi ngồi đó làm ngư ông đắc lợi chứ?” Cậu chủ hắc đạo thăm dò anh ta.
Lạc Thần Dương gần như cười ầm lên: “Cậu chủ hắc đạo, hôm nay anh bị làm sao thế? Đầu bị cửa kẹp? Lạc Thần Dương tôi dù có lòng nhưng chẳng có gan đầu.
Chẳng lẽ tôi không sợ làm mấy người tổn thương lẫn nhau, sau đó bị...” Anh ta dùng tay làm động tác cắt ngang cổ.
Truyện convert hay : Tới Cửa Cuồng Tế