*
Em suy nghĩ lại đi, nếu em cứ như vậy mà rời khỏi, hai bảo bối nhỏ sẽ nghĩ thế nào? Nếu chúng không có tin tức của em, chắc chắn sẽ oán hận.” “Nhưng em có thể làm gì đây? Tử Thích, lẽ nào em phải nói cho chúng biết sự thật? Để cho chúng biết được cha mình là hung thủ hại chết bà ngoại?”
“Bây giờ em khẳng định vậy là quá sớm, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Lạc Thần Hi là...” Anh nuốt câu tiếp theo xuống.
“Nếu không phải thật, sao cho em lại chắc chắn như vậy? Tử Thích, em rất muốn tin anh ấy nhưng người cha đang rời xa quê hương, thậm chí là thay đổi dung mạo để trốn chui trốn lủi trên thế3giới này đã nói với rằng em không được yêu Lạc Thần Hi.
Vừa gặp mặt, chuyện đầu tiên cha nhắc tới là chuyện đó.
Trước kia là em bất hiếu, không tin lời cha nói là thật.
Em không nghe lời cha, không kìm được lòng mình...”yêu Lạc Thần Hi.
Giờ tới lượt cụ Lạc nói cho cô biết đây là sự thật.
Lại có thêm một người làm chứng nữa trên thế giới này.
Lạc Thần Hi của trước kia ra tay độc ác, lạnh lùng đen tối.
Rất có thể khi còn trẻ, vì muốn củng cố địa vị của mình, phát triển thể lực, anh bất đắc dĩ phải đi làm tổn thương một số người.
Cô không thể tha thứ cho anh nếu anh thật sự làm chuyện đó.
Huống hồ, người anh hại còn là2mẹ cô.
Lạc Thần Hi, em không muốn tin, nhưng mà bây giờ em có thể làm gì? Dù thế nào thì em cũng muốn gặp cha hỏi đầu đuôi sự việc.
“Em đi hỏi thẳng Lạc Thần Hi đi.
Chân tướng của sự việc.” Kha Tử Thích nói.
“Không.” La Thiên Nhã lập tức từ chối, nghĩ cũng không buồn nghĩ.
“Em sợ nghe được sự thật không muốn nghe hay là có nguyên nhân khác?” Kha Tử Thích ép cô nhìn thẳng vào suy nghĩ của bản thân.
La Thiên Nhã cúi đầu, không nói gì.
“Rõ ràng là em vẫn còn yêu anh ta.
“Không.” La Thiên Nhã lập tức từ chối, nghĩ cũng không buồn nghĩ.
“Em sợ nghe được sự thật không muốn nghe hay là có nguyên nhân khác?” Kha Tử Thích ép cô nhìn thẳng vào3suy nghĩ của bản thân.
La Thiên Nhã cúi đầu, không nói gì.
“Rõ ràng là em vẫn còn yêu anh ta.
Cứ như vậy mà rời khỏi, em cam tâm sao?” “Tử Thích, đừng nói nữa được không?” La Thiên Nhã yếu ớt kêu lên.
Kha Tử Thích thở dài: “Được rồi.
Thiên Nhã, anh xin lỗi, là anh không quan tâm tới cảm nhận của em.” Lòng anh rất rối loạn, không biết nên giữ cô lại hay để cô đi.
Nhưng, hình như đây không phải việc anh có thể chọn.
Vào phòng, cô xem đoạn video được cụ Lạc gửi tới điện thoại mà lệ rơi đầy mặt.
Cô gọi điện tới cho cụ Lạc: “Đây là đâu? Cha tôi đang ở đâu?” “Sao nào? Thấy cha mình còn sống, có phải cô rất vui không? Cô chưa thỏa9mãn hả?” Đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của cụ Lạc.
“Tôi hỏi cụ, ông ấy đang ở đâu?” Cảnh trong video giống như một căn biệt thự, cha đang ngồi một mình bên trong uống rượu.
“Đừng gấp, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô tới bên cạnh ông ta.
Chỉ là, bên cạnh cô có quá nhiều chướng ngại.
Thần, Kha Tử Thích và cả những thể lực khác nữa.
Hình như bọn họ không muốn cô rời khỏi đây.
Có lẽ ngay cả tôi cũng không cách nào đưa cô ra được.” “Không đâu.
Kha Tử Thích đã đồng ý với tôi, tôn trọng quyết định của tôi rồi.
Còn Lạc Thần Hi, không phải anh ấy đã chết tâm rồi sao?” Cụ Lạc cười nhạt: “Tôi mong là Thần có thể chết tâm thật.
Nhưng vẫn còn một3thể lực khổng lồ đang điều tra chuyện này.” “Tôi không hiểu lời cụ lắm.” “Bây giờ mà đưa cô ra nước ngoài, để cho cha con hai người đoàn tụ, khả năng chuyện này bị lộ ra rất cao.
Kiên trì đợi thêm một thời gian nữa đi, tôi sẽ để cho cha con hai người gặp nhau.”
Cúp điện thoại, cụ Lạc cười như không cười.
Thời cơ chưa tới đâu.
La Thiên Nhã, đối với tôi, bây giờ cô vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cô tiếp tục sống cuộc sống giày vò ấy thêm một thời gian nữa đi.
Người cha kia của cô cũng vậy, tạm sống thể đã.
“Ông chủ, đã điều tra ra đám người kia, hình như là người của bang Thiên Thần do cậu chủ hắc đạo đứng đầu.” Cấp dưới mặc âu phục màu đen đứng nghiêm chỉnh báo cáo.
Khóe miệng cụ Lạc hơi nhếch lên, ánh mắt ranh mãnh: “Cậu chủ hắc đạo? Mọi việc càng ngày càng trở nên thú vị.” Trong hội đường của bang Thiên Thần.
“Cậu chủ, hình như chúng ta đánh rắn động cỏ rồi.” Giọng nói lạnh lùng khàn khàn của cậu chủ hắc đạo vang lên, mang theo sự tức giận: “Không phải tôi đã nói phải hành động cẩn thận, tuyệt đối không được để lộ ra tung tích à?” Ngũ gia cúi đầu: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi.” Cậu chủ hắc đạo xua tay, nói: “Quên đi, sớm muộn gì cũng đứng ở hai phe đối lập nhau.
Lần này cũng là một cơ hội tốt.” Ngũ gia thầm thở phào nhẹ nhõm, tán thành: “Đúng thế, là thời cơ tốt.” “Anh mau nghĩ cách để tôi gặp Lạc Thần Hi.
Cuộc đàm phán bí mật này, không thể để cho bất kỳ ai biết.” Cậu chủ hắc đạo dặn dò.
“Rõ, cậu chủ.” Trong phòng tiếp khách tại khách sạn Thì Chung.
Lạc Thần Hi đẩy cửa vào, bên trong có cậu chủ hắc đạo ngồi đợi sẵn.
“Cậu chủ hắc đạo, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Anh đi vào, mở miệng nói trước, trên mặt nở nụ cười mang ý vị sâu xa.
Cậu chủ hắc đạo làm động tác mời: “Chủ tịch Lạc, đã lâu không gặp.
Gần đây anh khỏe chứ?” Lạc Thần Hi cười: “Cậu chủ chưa thấy tin tức trên báo à?” “Tin được đưa lên báo, trước giờ tôi không tin.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được tôi mới tin.” Lạc Thần Hi nhếch môi: “Ổ, không ngờ cậu chủ hắc đạo không chỉ có năng lực phi thường mà còn rất biết cách đối nhân xử thế, sống có nguyên tắc.”
“Nói đến khí phách, sao tôi bằng Chủ tịch Lạc được.” “Thật không? Trước đó là ai nhốt tôi trong phòng tối, khóa cửa lại? Cậu chủ hắc đạo biết nói đùa thật đấy.” Cậu chủ hắc đạo cười, nghe không ra được có phải đang mỉa mai không: “Tôi nghĩ Chủ tịch Lạc sẽ rất cảm ơn tôi.” Ánh mắt anh ta trông cực kỳ mờ ám.
Ám chỉ của cậu chủ hắc đạo là nhắc tới La Thiên Nhã chứ không phải ai khác.
Ngay cả cười lấy lệ Lạc Thần Hi cũng không cười nổi nữa.
Trong đầu anh xuất hiện khuôn mặt cô.
“Tử Thích, Tử Thích...” Trong giấc mơ, cô gọi tên Kha Tử Thích.
Rốt cuộc là anh dựa vào đâu mà chắc chắn rằng trong lòng cô không có Kha Tử Thích? Xem ra, lời cô nói không phải không đúng.
Kha Tử Thích.
Cô thật sự đã thích Kha Tử Thích.
Anh thầm cười trong lòng, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, lạnh lẽo.
“Sự việc luôn thay đổi theo cách mà chúng ta không lường được.
Không ngờ, khoảng thời gian này của Lạc Thần Hi trôi qua còn đặc sắc hơn phim ảnh.” Cậu chủ hắc đạo châm chọc.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn anh ta, cười như không cười: “Tôi không ngờ người nổi danh như cậu chủ hắc đạo lại có hứng thú tới chuyện xấu của tôi đấy.
Nhìn từ hành động của anh, hình như không đơn giản chỉ là hứng thú.” “Ồ? Xem ra không có chuyện gì có thể qua mắt được Chủ tịch Lạc.” “Chuyện của Triệu Đạo Minh là anh làm?” Lạc Thần Hi nhíu mày, hỏi.
Cậu chủ hắc đạo cười: “Ác giả ác báo thôi.
Hôm nay bản thiếu gia không vạch trần thì ngày mai cũng sẽ có người khác vạch trần ông ta.
Nói không chừng, người đó còn là Chủ tịch Lạc đấy.” Lạc Thần Hi quan sát anh ta: “Ai ai cũng biết Triệu Đạo Minh là một người cực kỳ cẩn thận, làm việc sạch sẽ tới độ ngay cả một giọt nước cũng không lọt, là một con cáo già.
Chính vì thế, ông ta mới ngồi được lên ghế thị trường.
Lần này, để có được manh mối của ông ta trong tay, hẳn là anh tốn không ít sức nhỉ.
Nói nghe thử xem, tại sao anh lại giúp tôi? Cậu chủ hắc đạo, hành động nào của anh cũng khiến người khác lần không ra anh đang suy nghĩ gì.
Tôi thật sự không hiểu vì sao lần này anh lại giúp tôi?” Cậu chủ hắc đạo nhìn anh, ánh mắt hiện rõ ý cười: “Lẽ nào Chủ tịch Lạc không muốn có người giúp mình? Không cần ra tay, mọi việc vẫn được giải quyết không phải rất tốt sao?” Lạc Thần Hi cười lấy lệ, nói một cách phách lối: “Chỉ sợ tôi không chịu nổi sự giúp đỡ của cậu chủ hắc đạo.
Hơn nữa, từ trước tới nay tôi không thích người khác không đâu lại nhảy ra giúp mình.
Thật ra, không phải là tôi không có giải quyết việc này, nên không cần cậu chủ hắc đạo phải để tâm.” Cậu chủ hắc đạo cười gằn: “Thật sao? Chủ tịch Lạc, anh không nhận ra mình đang ở trong tình cảnh nào à?” “Hả? Tôi đang ở trong tình cảnh gì? Lẽ nào cậu chủ hắc đạo còn biết rõ hơn tôi?” Lạc Thần Hi nhướng mày, hỏi anh ta với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Đôi mắt ấy không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, làm người ta đoán không ra.
“Chủ tịch Lạc là một người thông minh.
Không chỉ thành phố A mà khắp nơi, đâu đâu cũng có người của cậu.
Giờ tôi muốn mở rộng thể lực bang Thiên Thần nên cần sự giúp đỡ của Chủ tịch Lạc.
Không biết Chủ tịch Lạc có đồng ý hợp tác với tôi không?” Lạc Thần Hi cười.
Cuối cùng thì con cáo già này cũng nói ra mục đích thật sự của mình.
Nhưng hình như anh ta vẫn còn nguyên nhân chưa nói ra? “Chỉ thế thôi?” Anh hỏi lại.
“Không thì sao? Chủ tịch Lạc tưởng mục đích của tôi là gì?” Cậu chủ hắc đạo hỏi ngược lại một cách châm biếm.
Lạc Thần Hi quan sát anh ta một lúc sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác, dừng trên cánh tay gầy gò.
“Hình như chưa ai được thấy dáng vẻ của cậu chủ hắc đạo? Không biết tôi có được vinh hạnh đấy không?” Lạc Thần Hi chuyển đề tài, nói một câu nửa đùa nửa thật.
Cậu chủ hắc đạo bật cười: “Lẽ nào anh nảy sinh hứng thú với ngoại hình của tôi?” “Đúng, thử hỏi trên giang hồ này có ai không muốn thấy dáng vẻ của một nhân vật truyền kỳ như cậu chủ hắc đạo? Một cậu chủ hắc đạo xuất quỷ nhập thân, không rõ tung tích, khi xuất hiện luôn chùm áo khoác dài màu đen, rốt cuộc là có ngoại hình như thế nào? Vấn đề này rất gây tò mò cho người khác.” Cậu chủ hắc đạo gõ nhẹ mấy ngón tay gầy gò lên bàn: “Nếu Chủ tịch Lạc có hứng thú, bản thiếu gia có thể cho anh một cơ hội.
Có điều, cái giá phải trả rất cao, tôi không dám nói.”
Truyện convert hay : Tu La Thần Đế