Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

chương 341: tình yêu duy nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*

Vậy nên, ZF rất vui lòng chống đỡ cho hoạt động công ích này.

Dù sao người ta cũng là người được đề cao trong thành phố, làm từ thiện nh3iều khiển cho ngay cả thành phố này cũng trở nên cao thượng hơn.

Buổi từ thiện là nơi tụ họp của các thương nhân, nhân vật nổi tiếng, m2inh tinh.

Có thể nói, buổi lễ long trọng này có sự góp mặt của Lạc Thần Hi và Dương Tử đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Buổi từ thiện đã bắt đầu, vật đấu giá đầu tiên là một sợi dây chuyền kim cương của nhà thiết kế nổi tiếng Evan.

Trên thế giới chỉ có duy nhất một cái, nó có tên gọi là “Tình yêu duy nhất“.

Sợi dây chuyền này gắn với một câu chuyện xưa.

Nghe nói, ấy là một câu chuyện tình yêu cực kỳ đẹp đẽ.

Một cô thiếu nữ xinh đẹp như hoa mắc bệnh nan y, trong mấy tháng cuối cùng của cuộc đời, cô ấy đã tìm được cho mình một tình yêu chân thành.

Lạc T5hần Hi vốn là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố A.

Ngày trước, trong mắt mọi người anh là một vị Chủ tịch mặt lạnh, nào ai ngờ anh 4còn là một người đàn ông si tình, đáng thương, đi cầu hôn còn bị từ chối.

Hình tượng “vương tử thất tình” càng làm cho chị em phụ nữ ng0ưỡng mộ, yêu quý.

Thế nên, vừa mới vào sân khấu không bao lâu, anh đã bị vây quanh bởi một dàn ong bướm.

“Chủ tịch Lạc, tôi tên là Hậu Sở Nhi.

Rất hân hạnh được làm quen với anh.” Một cô gái ăn mặc lộng lẫy, dáng người thướt tha, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp chủ động vươn tay ra, chào hỏi Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi nở nụ cười đẹp mắt: “Sở Nhi, Sở Nhi, cái tên thật dễ nghe.

Rất hân hạnh được quen biết cô.” Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ta.

Sức hấp dẫn của Dương Tử cũng không hề thua kém, mấy nữ minh tinh tuyến hai trong giới giải trí đang vây quanh anh ta.

Toàn bộ quá trình Lạc Thần Hi đều mỉm cười.

Trên thế giới chỉ có duy nhất một cái, nó có tên gọi là “Tình yêu duy nhất“.

Sợi dây chuyền này gắn với một câu chuyện xưa.

Nghe nói, ấy là một câu chuyện tình yêu cực kỳ đẹp đẽ.

Một cô thiếu nữ xinh đẹp như hoa mắc bệnh nan y, trong mấy tháng cuối cùng của cuộc đời, cô ấy đã tìm được cho mình một tình yêu chân thành.

Nam chính trong câu chuyện xưa không thèm để ý tới sự phản đối của người thân, dứt khoát muốn nên duyên vợ chồng với người con gái mình yêu.

Sợi dây chuyền đó đã chứng kiến hôn lễ của bọn họ, bệnh tình của nữ chính cũng khá hơn.

Mãi đến ba năm sau, hai người có một đứa con, nữ chính mỉm cười từ giã cuộc đời trong lòng nam chính.

Có đôi khi, con người cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.

Nhất là khi đang ở trong hoàn cảnh không may.

Có điều, khi sinh mệnh đi tới cuối con đường, chúng ta mới biết, dù là một ngày, một đêm, một giờ hay thậm chí chỉ một giây thôi cũng đều có thể khiến mình hạnh phúc, vui vẻ, ấy là thứ đáng quý trọng.

Huống hồ, mình còn có thể trải qua giây phút ấy bên cạnh người mình yêu.

Sợi dây chuyền với câu chuyện vừa đẹp vừa man mác buồn đã thu hút được rất nhiều người.

Liên tục có người mua tăng giá và cái khiến cho mọi người bàn luận nhiều hơn là Lạc Thần Hi cũng ra giá.

Với cái giá hai chục triệu, Lạc Thần Hi đã có được sợi dây chuyện với ý nghĩa vô cùng to lớn.

“Đồ đẹp đương nhiên phải xứng với người đẹp.

Viên kim cương với ý nghĩa lớn này, tôi xin tặng nó cho Hậu tiểu thư.” Lạc Thần Hi đứng ở trên sân khấu, mỉm cười nói.

Dưới sân khấu, Hậu Sở Nhi che miệng, biểu cảm gương mặt lộ rõ vẻ cảm động.

Cô ta cứ tưởng mình đang nằm mơ chứ, được Chủ tịch Lạc nổi tiếng tăng vòng cổ chỉ sau một lần gặp mặt, nói chuyện đôi câu, thể là gần như toàn bộ người thành phố A có mặt ở đây đều tới lấy lòng cô ta.

Trên sân khấu, Lạc Thần Hi và Hậu Sở Nhi được yêu cầu chụp chung một bức ảnh.

Lạc Thần Hi hào phóng ôm lấy eo cô ta, còn thân thiết hơn là tự mình đeo cho cô ta chiếc vòng cổ kim cương có giá trị hàng chục triệu.

“Thần, cậu đang diễn cái gì thế?” Sau khi xuống sân khấu, Dương Tử ghé sát vào tai anh, thấp giọng hỏi.

Anh ta thấy rất kỳ quái, mặc dù Hậu Sở Nhi là một người con gái khi được nhưng không thể làm Lạc Thần Hi điên cuồng tỏ tình như vậy được.

Mà hai người họ mới kết bạn với nhau chưa tới nửa tiếng.

“Sao nào? Lẽ nào cậu không thấy sợi dây chuyền đó xứng với cô ấy?”

“Only love, cực kỳ có ý nghĩa.

Nhưng muốn tặng cũng không phải tặng cho cô ấy mới đúng.” Dương Tử nói.

“Tôi thích tặng ai thì tặng người đó, muốn cho ai thì cho.” Dương Tử lắc đầu, cười: “Được rồi, chân trời nào mà không có cỏ thơm.

Thần, cậu có thể nghĩ được như thế là rất tốt.” Anh ta vỗ bả vai Lạc Thần Hi.

“Tiếp theo tới lượt cậu biểu diễn đấy.” “Ôi, tôi chỉ sợ danh tiếng mình không đủ, không đánh bại được Thần.” “Sợ cái gì, tôi đây là đang lâm trận đầu giúp cậu.” Ngày hôm sau, báo chí đưa tin về hoạt động công ích tối qua với tiêu đề “Lạc Thần Hi tặng dây chuyền “tình yêu duy nhất” cho Hậu Sở Nhi, Dương Tử trở thành nhà từ thiện lớn nhất của buổi tiệc.” Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.

Dương Tử cầm báo lên, cười nói: “Thần, dạ tiệc từ thiện tối qua cứ như do nhà cậu mở ấy nhỉ.” Lạc Thần Hi nhếch miệng: “Thế hả? Phải là nhà cậu mở mới đúng chứ? Cậu đừng quên mình là nhà từ thiện lớn nhất.” Dương Tử ôm ngực, giả vờ đau lòng: “Đúng thế, tôi đã nhổ ra một búng máu lớn.

Nhưng cậu nhìn xem, bọn tôi bỏ ra một lượng máu lớn như thể cũng không địch lại nổi danh tiếng của cậu.

Cậu có người đẹp bầu bạn bên cạnh đương nhiên sẽ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán rồi.” Lạc Thần Hi ném bút về phía anh ta: “Lời này cậu đừng có để mấy tay phóng viên nghe được.

Nếu không, so với việc làm chuyện xấu, người ta càng chán ghét cậu hơn vì đã từ thiện một cách giả nhân giả nghĩa.” Dương Tử kêu oan: “Dùng cụm từ giả nhân giả nghĩa này có phải hơi nặng không? Tuy tôi có chút xíu gọi là muốn lợi dụng buổi từ thiện này nhưng mục đích chủ yếu của tôi vẫn là trợ giúp người khác, cống hiến cho xã hội mà.” Lạc Thần Hi cười: “Được rồi được rồi, có ai không biết Dương Tử cậu là một nhà từ thiện lớn đâu.

Một thanh niên nhiệt tình trong việc làm công ích như này, nói cậu giả nhân giả nghĩa mấy ai tin.” Dương Tử cười nói: “Nhìn đi, vừa đấm vừa xoa.

Thần, cậu hai mặt quá đấy.” Trán Lạc Thần Hi xuất hiện vạch đen: “Xin cậu đấy, đừng dùng loạn thành ngữ nữa có được không? Tôi hai mặt với cậu lúc nào hả?” Dương Tử cười ha ha: “Cậu không được ghét bỏ tiếng Trung của tôi.

Tôi có thể nói được tới trình độ này là giỏi lắm rồi đấy.” Lạc Thần Hi nhắc nhở anh ta: “Đừng quên cậu cũng là người Trung Quốc.

Trước khi mười hai tuổi cậu cũng lớn lên ở đây.” “Đó là đương nhiên.

Tôi là một người Trung Quốc.

Cha tôi đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả, không đâu lại di dân sang bên Mỹ, còn nhận tôi về nữa chứ.” “Cha cậu là một người rất đáng gờm.

Vững gót chân ở nước Mỹ, đưa Tập đoàn SGB lên làm doanh nghiệp đứng số một số hai ở đây.” “Đúng vậy, ông ấy rất đáng gờm.

Càng hay hơn là ông ấy tìm cho tôi được một bà mẹ kế mưu mẹo.” Dương Tử tự giễu.

“Nghe lời của cậu hình như là đang trách ông ấy?” “Tôi không trách ông ấy, là tôi trách bản thân mình chưa đủ lớn mạnh mà thôi.

Lập trường của mỗi người khác nhau.

Trong mắt người phụ nữ kia, bà ta cảm thấy Tập đoàn SGB là tâm huyết của mình và cha tôi, nó nên thuộc về bà ta.

Nhưng tôi lại nghĩ Tập đoàn SGB là tâm huyết của cha tôi, nó phải do tôi kế thừa mới đúng.” “Lập trường? Theo như lời câu nói thì không có ai sai cả?” “Ranh giới giữa sai và đúng rất mờ nhạt, nhất là trong thời đại của chúng ta, trong thế giới này.” “Vậy cậu nói xem, người chú Lạc Dương Hiên của tôi có sai không?” Lạc Thần Hi nhướng mày, hỏi anh ta.

Dương Tử cười nói: “Sai hay đúng tôi không dám bình luận nhưng hành vi của ông ta hình như đã vượt quá giới hạn.” “Ông ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, làm những việc không tiện phơi bày ra ánh sáng, đó không phải là vì tham vọng sao? Cậu tưởng một Tập đoàn Lạc Thần này có thể thỏa mãn được ông ta? Một khi ông ta đã ngồi lên vị trí này, ông ta còn có thể làm ra những chuyện quá đáng hơn, thậm chí là lợi dụng Tập đoàn Lạc Thần để làm một số hoạt động của ông ta.

Cậu thấy ông ta có lỗi không?” “Ừm, thể thì ông ta sai hoàn toàn.” “Vì vậy, Dương Tử, cậu không cần phải đứng trên lập trường kẻ địch để suy nghĩ cho bọn họ.

Cậu chỉ cần biết trước biết sau, trăm trận trăm thắng là được rồi.” “Biết trước biết sau, trăm trận trăm thắng.

Thần, cậu nói xem, chúng ta đều hiểu đối phương, nếu chúng ta muốn đầu với nhau thì ai sẽ thắng?” Lạc Thần Hi nở nụ cười không rõ có ý gì: “Cậu đoán xem?” “Biết trước biết sau, trăm trận trăm thắng.

Nghĩ thôi là biết đấu nhau rất kịch liệt rồi.” “Thế nên trong tay luôn phải có một quân bài chưa lật.” Lạc Thần Hi giả vờ thần bí nói.

“Chậc, Thần, cậu chưa thể hiện hết thực lực của mình?” “Như nhau cả thôi.” “Quả nhiên Lạc Thần Hi là danh bất hư truyền.” “Dương Tử, cậu cũng không kém.” Hai người nói vài câu nửa đùa nửa thật trêu ghẹo nhau rồi cùng cười.

Trong căn hộ, Hạ Vân Cẩm hung hăng ném tờ báo xuống đất: “Sao có thể xảy ra chuyện này? Thân thật quá đáng! Người phụ nữ kia là ai? Dựa vào cái gì mà cô ta có được sự quý trọng của Thần? “Tình yêu duy nhất? Hừ, sao Thần có thể tùy tiện cùng người phụ nữ khác làm chuyện xấu như thế?” Hạ Nhất Y khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô gọi tôi qua đây là để ngồi nghe cô càu nhàu?” “càu nhàu cái gì? Lẽ nào cô không thấy cái này? Cô đứng bên cạnh Thần làm gì đấy hả? Từ lúc nào bên cạnh anh ấy xuất hiện người phụ nữ này? Cô thế mà lại không biết!” Hạ Vân Cẩm tức giận nói.

Hạ Nhất Y cười mỉa mai: “Không phải cô đã nói rồi sao? Bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh, không có việc gì thì không cần gặp mặt.” “Cô!” Hạ Vân Cẩm bị lời của cô ta chọc tức.

Hạ Vận Cẩm nén lại cơn tức trong người, nói: “Chúng ta đúng là đối thủ cạnh tranh với nhau nhưng giữa chúng ta lại xuất hiện thêm một nhân vật nguy hiểm.

Cô không cảm thấy là mình phải đi tìm hiểu sao?” Hạ Nhất Y khoanh tay, liếc nhìn Hậu Sở Nhi cười hạnh phúc, thẹn thùng trên mặt báo, lạnh lùng nói: “Đây chẳng qua là một người phụ nữ Chủ tịch tiện tay vớ được thôi.” “Cái gì? Thuận tay vớ được?” Sắc mặt Hạ Vân Cẩm lúc trắng lúc xanh.

Quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó lấn át.

Hạ Nhật Y, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ thu hồi phần đất” này, sau đó sẽ thu thập cả cái người không biết xấu hổ, không biết sống chết là cô.

“Mỗi ngày cô đều đứng bên cạnh Thần, chuyện của anh ấy cô hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Tôi thì sao? Tôi dùng đủ mọi cách cũng không thể được đứng bên cạnh anh ấy.

Bây giờ, anh ấy ngay cả nửa câu cũng không muốn nói chuyện với tôi, tôi...”

Truyện convert hay : Vô Địch Luyện Dược Sư

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio