*
“Đứng lại.” Anh định thần, gọi cô.
“Hả?” Thiên Nhã quay người lại, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh có dấu hiệu mệt mỏi, chẳng hiểu sao thấy buồn trong lòng.
Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã, nói: “Ra ngoài dạo với tôi.”
Thiên Nhã không từ chối, tuy cô không rõ nhiều chuyện đằng sau cơn bão tố này, nhưng anh bày mưu nghĩ kế mãi mà cũng không thông, chắc là một chuyện rất nghiêm trọng.
Lạc Thần Hi lái xe thảnh thơi hóng gió. Thiên Nhà ngồi cạnh anh, cảm giác như vẻ ảm đạm khi nãy của anh đã vơi hết. “Chủ tịch, anh không sợ sao?” Nếu như đại hội cổ đông lần này thông qua nghị quyết bãi miễn anh, anh sẽ không còn là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần nữa. Lạc Thần Hi cong môi nở nụ cười tà2mị tự tin: “Sợ ư? Trong từ điển của tôi chưa từng có từ này.” Thể lúc nãy anh...” “Đó là tình tiết vở kịch cần phải như vậy, biết chứ?” Anh để lộ biểu cảm sâu xa, một vẻ bí hiểm mà với chỉ số thông minh của mình, Thiên Nhã mãi mãi cũng không thể hiểu nổi. “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Nhìn nét mặt nắm bắt mọi thứ của anh, Thiên Nhã đã yên tâm không ít, bắt đầu quan tâm hướng đi của mình. “À, đưa cổ mở mang tầm mắt màn kịch quy mô một chút.” Lạc Thần Hi cố tình nói một cách thần bí. Thiên Nhã nhíu mày, lại có một loại dự cảm không lành.
“Anh lại muốn làm gì?” “Để cô quay về làm nữ chính.” Thiên Nhã mặc một bộ lễ phục giá trị liên thành,8khoác tay anh, bước vào nơi ở lâu đời xa hoa của nhà họ Lạc mà chỉ có một cảm giác: rất muốn nhấc chân lên bỏ chạy ngay. Trong vườn hoa rộng lớn nằm sau chỗ ở lâu đời nhà họ Lạc khách khứa rất đông, Hạ Vân Cẩm đi theo bên cạnh cụ Lạc, nói cười với các vị khách mời, dáng vẻ hệt như cháu dâu mẫu mực nhà họ Lạc. Lạc Thần Hi kéo Thiên Nhã vừa xuất hiện đã khiến mọi người ngỡ ngàng vì nét xinh đẹp, trai tài gái sắc đi đến trước mặt cụ Lạc và Hạ Vân Cẩm. Lại biểu cảm giác bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm này, Thiên Nhã chống đỡ những cái nhìn chăm chú khiến cô thấy như bị giày vò, đến bây giờ vẫn không hiểu anh để cố ăn9mặc thế này rồi đưa cô đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Ánh mắt thù hằn và đố kỵ hận không thể lột da cổ của Hạ Vân Cẩm, cùng với ánh mắt kỳ lạ của những người đang có mặt, khiến cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, toàn thân lạnh toát, vì sao cô lại cảm giác như bản thân đã tham dự một buổi yến tiệc tại Hồng Môn”. (*) Yến tiệc tại Hồng Môn; hay còn gọi là Hồng Môn Yến, buổi tiệc nổi tiếng nhất nhì lịch sử Trung Hoa, diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần.
Cụ Lạc nhìn chằm chằm Thiên Nhã đang lúng túng bằng ánh mắt sâu hút, mặt lộ vẻ không vui. Thiên Nhã thầm rùng mình một cái,2biết vị trưởng lão chống gậy nhưng toàn thân tỏa ra một loại khí thế làm người khác sợ hãi này hoàn toàn không phải một nhân vật bình thường.
“Xem ra chó canh cửa nhà họ Lạc làm việc chưa tròn bổn phận, sao lại thả người phụ nữ này vào đây chứ.” Hạ Vân Cẩm không nén nổi cơn giận, lên tiếng trước. Tiếp đó cô ta còn định nói thêm, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lạc Thần Hi dọa đến không dám mở miệng nữa. “Ông nội, đây chính là vợ chưa cưới của cháu.” Lạc Thần Hi ôm lấy chiếc eo mảnh của Thiên Nhã, tuyên bố trước mặt tất cả những người ở đó, khiến cô vợ hợp pháp Hạ Vân Cẩm lập tức mất hết mặt mũi. Hạ Vân Cẩm túc đến căng đỏ cả mặt, cắn răng vung2tay giận đùng đùng rời khỏi buổi tiệc. Cụ Lạc liếc nhìn anh, sau đó giương khoé môi nở một nụ cười âm u lạnh lẽo, chuyển ánh mắt lên người Thiên Nhã. “Nếu đã như vậy, nhà họ Lạc chào mừng cô, cô gái.” Cụ bước qua đó, vỗ vai của Thiên Nhã, bàn tay lớn lạnh giá dọa Thiên Nhã sợ đến mức chợt rụt vai. Cụ Lạc thu bàn tay lúng túng lại, trên mặt trước sau đều mang nụ cười sâu xa khó dò. “Ha ha ha, không ngờ nhà họ Lạc chúng ta còn xuất hiện một anh hùng cần phụ nữ không cần sự nghiệp, thật đáng chúc mừng.” Bác cả của Lạc Thần Hi - Lạc Dương Hiên nói một cách chế giễu, trong mắt ông ta, lần đọ sức này bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. “Cháu trai ngoan của chú, cháu vẫn còn trẻ, cứ để các chú các bác giúp cháu quản lý Tập đoàn Lạc Thần thật tốt, đừng mãi một mình gánh vác trọng trách này.” Lạc Dương Phong, chú của Lạc Thần Hi vỗ vai của anh, tốt bụng” nói. Lạc Thần Hi cong khoé môi, thoáng cười mỉa: “Các chú bác già cũng quá nhọc lòng với Tập đoàn Lạc Thần rồi, cháu ấy à, trái lại muốn học tập mọi người một chút, phải xem mọi người có bản lĩnh đó hay không rồi.” Các ông chú và bác trai bị lời của anh chọc tức đến mặt mày tối sầm. Cụ Lạc ho khan hai tiếng, nói: “Được rồi, tối nay không ai muốn xem kịch hay của các chú, các chú muốn cắn xé lẫn nhau thì tìm chỗ khác.” Các ông chú và bác trai lúc này mới chịu dừng, từng người đi xã giao với khách mời. Cụ Lạc lại quan sát Thiên Nhã lần nữa, sau đó quay người hòa vào nhóm khách mời.
Thiên Nhã kéo Lạc Thần Hi đến một góc của vườn hoa: “Anh làm gì thế? Tôi trở thành vợ chưa cưới của anh khi nào.” Lạc Thần Hi cầm Champagne trong tay, nở nụ cười đen tối quen thuộc: “Thế nào? Cảm giác làm vợ chưa cưới của tôi?” Thiên Nhã lườm anh một cái: “Không có cảm giác gì cả!” “Thật ư?” Anh nhìn cô, hỏi tiếp. “Có cảm giác! Cảm giác rất dọa người!” Thiên Nhã không vui đáp. “Nhưng làm thế nào đây, tôi muốn để cố làm vợ chưa cưới của tôi.” Lạc Thần Hi nghịch ly rượu trong tay, nói một cách lưu manh. “Không thể được! Anh điên rồi sao?” ***, sớm biết như thể cô đã không đến rồi! Đã bảo là tiệc Hồng Môn mà. “Vì sao không thể?” Lạc Thần Hi đặt ly lên chiếc bàn tròn, sáp lại gần hỏi cô, ánh mắt cấu dẫn linh hồn người khác dán chặt vào cô không buông. Thiên Nhã bị anh nhìn đến nỗi hơi chột dạ, cúi đầu, lí nhí đáp: “Anh có vợ.” “Không phải tôi đã tuyên bố sắp ly hôn sao?” Anh càng sáp lại gần hơn, đưa tay ôm chiếc eo mảnh của cô. Thiên Nhã giật mình, giường tròn đôi mắt hạnh. “Tôi không muốn làm người thứ ba!” Cô phản xạ có điều kiện nói. Vẻ mặt Lạc Thần Hi như đã hiểu: “Ồ, có nghĩa là, thật ra cô đã phải lòng tôi rồi, nhưng bởi vì tôi có vợ, nên cô không thể làm người thứ ba?” Mặt Thiên Nhã chợt nóng bừng, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bị ánh mắt của anh làm cho mê muội rồi, mới dẫn đến nói sai: “Không, tôi không phải có ý đó.” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại giữ chặt cô không dám buông. “Vậy cô có ý gì?” Lạc Thần Hi thẳng thừng áp mặt mình lên mặt cô, hai người chạm mũi nhau, anh hỏi cô. Hơi thở của anh như một luồng ma lực ép cô sắp phát điên, cảm giác lòng rối như tơ vò lại xuất hiện rồi, trái tim bé nhỏ của cô đập loạn nhịp, lúng túng tránh né ánh mắt chăm chú của anh. “Thật ra trong lòng em có tốt không?” Anh nhìn chằm chằm cô, bỗng hỏi một cách thâm tình.
Thiến Nhã ngẩn ra nhìn thẳng vào mắt anh, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi... tôi...”
Giây tiếp theo anh đã chặn môi cô lại, dịu dàng mút lấy sự ngọt ngào của cô. Lần này Thiên Nhã hoàn toàn sa vào sự dịu dàng đột ngột này của anh, trong đầu cô là một khoảng trống rỗng, thế giới dường như chỉ còn lại cô và anh.
Cho tới khi hôn đến mụ mị, anh mới buông cô ra.
Ánh đèn đủ màu phản chiếu trong mắt cô, phát sáng lấp lánh làm cô trông rung động lòng người.
Đôi mắt cô ướt đẫm, bởi sự không cách nào chống cự của mình, bởi sự dao động của mình, bởi sự bối rối của mình, và... bởi con tim của mình.
Anh vươn năm ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, lau đi giọt nước nơi khoé mắt cho cô. “Đồ ngốc, sao lại khóc.” Anh nói bằng giọng dịu dàng hiếm thấy. “Tôi không biết, tôi rất rối bời.” Cô cúi đầu, đỏ mặt nóng tại luống cuống.
“ở đây lạnh, chúng ta vào nhà ngồi.” Lạc Thần Hi dìu cô vào trong phòng khách, choàng áo khoác lên người của cô, để cô ngồi nghỉ ngơi một lát. Thiên Nhã sờ áo khoác trên vai mình, đầy mùi hương của anh, một loại cảm giác như không có thật xâm chiếm trong lòng. Anh của tối nay rất đặc biệt, đặc biệt dịu dàng, đặc biệt... thiểu chân thật. Còn cô của tối nay thì sao? Lý trí và giới hạn đều đã chạy đi đâu cả rồi? Vì sao không từ chối nụ hôn của anh? Bắt đầu từ lúc nào cô đã không còn kháng cự sự xâm phạm và ôm ấp của anh nữa? A! La Thiên Nhã, đây là dấu hiệu sắp yêu ác ma của mày sao? “Thật ra trong lòng em có tốt không?” Lời của anh vang vọng bên tai cô.
Chính câu nói này khiến tim cô đập thình thịch và chẳng thể nào thoát khỏi, khiến cô buông bỏ hết mọi phòng bị, hoàn toàn bị anh làm cho choáng váng đầu óc, cánh cửa con tim đã thất thủ rồi sao?
Trong phòng sách, cụ Lạc chống gậy thông qua cửa sổ sát đất bằng thủy tinh phản quang nhìn các khách mời tới lui trong vườn hoa sau nhà, như cười như không nói: “Xem ra ông vẫn là đánh giá thấp cháu rồi.” Sau lưng, Lạc Thần Hi nở nụ cười châm biếm, đáp: “Có bậc cha chú xảo quyệt như mọi người làm gương, cháu có thể làm một tên ngốc ngây thơ vô tư sao?” Cụ Lạc quay người lại, liếc nhìn anh: “Đây chính là một trong những thứ mà thân là người nhà họ Lạc phải gánh vác, nếu cháu đã muốn đội mão vua, thì phải thích ứng với sức nặng của nó.” “Cho nên cháu luôn tuân thủ quy tắc sinh tồn của người nhà họ Lạc.” Anh thoáng nhìn các chú và bác trai có vẻ mặt đắc ý ngoài cửa sổ, cười lạnh nói tiếp: “Họ tưởng cháu là một con cừu đội lốt sói, nên mới không biết tự lượng sức mình muốn ăn cháu, nhưng họ đã quên một điều, mười năm trước, họ đã bại trước cháu rồi.”
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm người sáng lập Tập đoàn Lạc Thần ở trước mặt. Thời ông ta còn làm kinh doanh, quy mô của Tập đoàn Lạc Thần vô cùng lớn, sau này bởi vì trúng gió, ông ta không còn sức lực tiếp tục quản lý tập đoàn nên giao cho bác trai Lạc Dương Hiến của anh, chính vì Lạc Dương Hiến hủy hoại cơ nghiệp trong chốc lát mà cụ Lạc gầy dựng nên cha của anh Lạc Dương Kiện tiếp nhận, mới giúp Tập đoàn Lạc Thần hồi sinh. Năm đó sau khi cha của anh qua đời, cụ Lạc đúng thật có giúp anh đánh bại nhóm chú bác như sói đói hổ dữ này, giúp anh bảo vệ tâm huyết từ trước đến nay của cha, nhưng mà, ông ta lại là một người máu lạnh, một người vì sự nghiệp và gia thể mà không từ thủ đoạn, một người đã từng coi anh là cái đinh trong mắt.
“Vậy có phải ông nên vỗ tay cho vở kịch hay tối nay của cháu?” Cụ Lạc nói một cách sâu xa.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Không sao, cháu đúng thật đang diễn kịch, sao cháu có thể thích một trợ lý nhỏ bé, nực cười là, người phụ nữ đó lại có thể tin là thật.” Đôi mắt anh lộ ra sự lạnh lẽo. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang, sau đó là âm thanh dồn dập của giày cao gót. Lạc Thần Hi đi ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy, đáy mắt thoáng u ám. “Là người phụ nữ không biết lượng sức kia?” Cụ Lạc hỏi. Lạc Thần Hi ngầm thừa nhận.
Cụ Lạc cười lạnh, trong mắt mang vẻ khinh thường: “Để cô ta nhanh chóng tỉnh mộng hào môn, đối với cô ta mà nói có lẽ cũng là một chuyện tốt.”
Thiên Nhã bước đi trên đôi cao gót, chạy ra khỏi nơi ở rộng lớn như cung điện xa hoa mà lạnh lẽo này. Nước mắt tuôn rơi như mưa, thì ra đây chính là cảm giác rơi từ tầng mây xuống vực thẳm, cô thật sự là tự làm tự chịu.
Sao có thể rung động trước anh? Sao có thể tin vào lời anh nói? Sao có thể chứ!
Thiên Nhã giận dỗi vứt bỏ giày cao gót trên chân, ra sức xé bỏ lễ phục dạ hội đắt tiền trên người. Sau lưng cô có một nguồn sáng chiếu đến, giọng của anh truyền ra từ trong xe: “Em đã xé đủ chưa?” Thiên Nhã cố tình quay mặt đi nơi khác, không muốn nhìn thấy anh nữa.
“Lên xe.” Anh lạnh lùng nói.
Truyện convert hay : Đỉnh Cấp Thần Hào