*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ói xong thì thấy đau tim, ông ta bước vài bước về sau dựa vào tường.
Nhưng đội cảnh sát ở trong phòng nhìn thấy nụ cười lạnh lùng bất cần đời của Nhiếp Nhiên cùng với vẻ tức giận sắp ngã gục xuống đất của Phó Cục trưởng Lý thì lén lút nhìn nhau.
Cô gái này thật là dũng cảm!
Thật xứng đôi với Đội trưởng Lệ!
“Chú Lý, chú Lý!” Dư Xảo Xảo nhìn Phó Cục trưởng Lý đứng bên cạnh đang dần khuỵu xuống, hét lớn lên.
Nhiếp Nhiên lướt mắt nhìn qua sắc mặt của Phó Cục trưởng Lý, lạnh lùng nói: “Yên tâm, ông ta chỉ bị tức giận thôi, tạm thời chưa chết được đâu.”
“Cô!” Dư Xảo Xảo trợn mắt nhìn cô.
Nhìn Phó3Cục trưởng Lý vì tức giận mình mà không thốt lên lời, Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, “Nhưng mà Phó Cục trưởng Lý này, nếu nhiệm vụ có thất bại cũng không phải là do lỗi của tôi đâu đấy, mà là lỗi của các người! Đến lúc ấy đừng có đổ tội lên người tôi, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
Nói xong, cô tung chân đá văng cửa, khiến mọi người trong phòng giật thót tim.
Còn Phó Cục trưởng Lý lại tức đến nỗi ngất lịm đi ngay tại đây.
“Chú Lý! Chú Lý!” Dư Xảo Xảo nhìn ông ta ngã gục dưới đất, sợ đến nỗi khóc như mưa nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Lệ Xuyên Lâm, anh gọi xe cấp cứu nhanh1lên!”
Lệ Xuyên Lâm kiểm tra mạch của Phó Cục trưởng Lý, sau đó nói với cảnh sát bên cạnh: “Gọi xe cứu thương.”
Sau đó, anh ta liền đi luôn.
Dư Xảo Xảo nhìn anh ta cứ thế mà đi, cô ta choáng váng đến quên cả khóc.
Thế là xong ư? Một mạng người mà anh ta chỉ nói qua loa thế, không buồn quan tâm ư?
Lệ Xuyên Lâm chạy ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp Nhiếp Nhiên. Anh ta chặn trước mặt cô, nói một cách cứng rắn: “Cô đừng tức giận.”
Hôm nay anh ta coi như là được mở mang tầm mắt, hiểu được vì sao Phương Lượng lại giấu giếm chuyện cô bị trục xuất, cũng hiểu vì sao sau khi chuyện lộ ra,9Phương Lượng lại đến cầu xin tha thứ.
Chính là vì lửa giận của cô gái này, nếu không phải hôm nay mình kiềm chế cô lại, có khi Phó Cục trưởng Lý sẽ chết vì tức luôn mất.
Nhìn Nhiếp Nhiên cúi đầu không nói, Lệ Xuyên Lâm cho rằng là vì cô quá tức giận, cũng không nói gì đứng bên cạnh cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên nén lại không phải là vì quá tức giận mà là vì cô đang nghĩ đến phương án B.
“Lệ Xuyên Lâm, trong vòng ba ngày anh cố gắng ăn trộm USB cho tôi, nếu không tôi chỉ còn cách vào văn phòng của Lưu Chấn một lần nữa thôi.”
Giọng của cô trầm xuống và lạnh băng, không còn vẻ lanh3lợi như lúc nãy nữa.
“Cô... không tức giận?” Lệ Xuyên Lâm hoài nghi hỏi lại.
Tốc độ trở mặt này không phải là hơi nhanh sao.
“Tức giận gì chứ, việc thì đang gấp! Nếu sau ba ngày anh không lấy được thì tôi lại đi vào văn phòng lần nữa.”
Sự tức giận của cô đều tan biến rồi, có cái gì đáng tức giận đâu, cô phải dành thời gian nghĩ việc quan trọng.