*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hông phải tức giận thật đấy chứ? Chỉ là một đôi chân tàn tật thôi mà, cũng đâu có tri giác gì, cho dù có đỏ thì cũng đâu có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu chứ? Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh yên lặng suy nghĩ
Chẳng được bao lâu, A Hổ cũng từ ngoài khoang máy bay tiến vào, cầm một hộp giấy trong tay, cung kính đứng bên cạnh Hoắc Hoành nói: “Nhị thiếu, đây là giày mà quản lý cửa hàng vội đưa tới đây.”
Hoắc Hoành không ngẩng đầu lên, chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng, lại tiếp tục lật xem tài liệu trong tay
A Hổ nhất thời hiểu rõ, xoay người đứng bên cạnh Nhiếp Nhiên, chia cái hộp giấy ra3một cách khó khăn, “Cô Diệp, đây là giày của cô, mời cô nhanh đi vào.” “Tôi...” Nhiếp Nhiên nhíu mày nhìn đôi giày cao gót siêu cao cấp trong hộp, không đưa tay ra nhận
Thấy Nhiếp Nhiên không nhận, mặt A Hổ sầm xuống, cố ý đè thấp giọng nói: “Chẳng lẽ cô Diệp còn định không đi giày nữa sao? Định ăn mặc như thể tới dự tiệc tối để giúp Nhị thiếu dọa người khác à?” Nhiếp Nhiên hơi vặn vẹo cổ chân mình theo bản năng, mày càng nhăn hơn, cuối cùng lắc đầu từ chối: “Không phải, trước giờ tôi chưa từng đi giày cao như thế này, tôi sợ tới lúc đó sơ ý bị ngã, vậy mới..
thật sự giúp ngài1Hoắc dọa người mất.”
A Hổ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn cái váy cô đang mặc, lại nhìn làn váy dài phía sau, nhưng phía trước chỉ ngắn tới đùi.
Nếu cô Diệp không sợ lộ hàng, vậy cô có thể sơ ý ngã một cái thử xem.”
Nói xong liền đặt luôn đôi giày đó lên đùi Nhiếp Nhiên
Đôi mắt nhu hòa của Nhiếp Nhiên lập tức híp lại.
Chết tiệt, nếu không phải đang nằm vùng thì cô đã sớm tát cho người này đến mức cha mẹ anh ta cũng không nhận ra rồi.
Đúng là một thằng ranh chán sống, dám tỏ thái độ với cô nữa cơ đấy.
Chờ kết thúc hành động nằm vùng này rồi, cô nhất định sẽ tìm cơ hội bắt cóc6anh ta vào trong ngõ tối không người, trùm giỏ tre rồi đánh cho một trận mới được! Đúng lúc cô đang thầm oán trong lòng, Hoắc Hoành ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng lại đột nhiên hỏi: “Chân của cô bị làm sao thế?”
Thì ra hành động nho nhỏ vừa rồi của Nhiếp Nhiên không thoát khỏi ánh mắt quan sát của anh
Cho dù Nhiếp Nhiên là sát thủ hay quân nhân, trong những điều kiện vô cùng khắc nghiệt, vết thương nhỏ như thế này đều coi như không tồn tại, cho nên cô liền đáp theo bản năng: “À, không sao đâu.” Nhưng nói ra miệng rồi, cô lại thấy hối hận
Sao lại nói là không sao chứ, phải nói là cực kỳ4nghiêm trọng mới đúng, nói thế rồi có khi sẽ không phải đi dự cái tiệc quỷ quái gì đó nữa! Đúng lúc cô đang ảo não vì mình quá nhanh nhảu, đột nhiên từ dưới mắt cá chân truyền tới cảm giác ấm áp, ngay lập tức từ đùi tới mũi chân đều cứng đờ, suýt chút nữa tung chân lên đá theo bản năng.
“Do lúc trước bị vấp trong văn phòng à?” Nhiếp Nhiên mạnh mẽ hoàn hồn, vừa vặn đối mặt với Hoắc Hoành, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, Âu phục màu trắng của anh như được dát thêm một lớp vàng mỏng manh óng ánh.