Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 198: nhất định sẽ hoàn thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ám Tinh kiên định nói: “Thái hậu yên tâm. Ám Tinh nhất định vì Thái hậu xông pha biển lửa quyết không từ nan! Mặc kệ Thái hậu muốn Ám Tinh chấp hành nhiệm vụ gì, Ám Tinh dù chết cũng không từ!”

Thái hậu nói: “Lấy võ công của ngươi tự nhiên không vấn đề gì. Chỉ là... Thế giới bên ngoài quá hung hiểm, ai gia sợ ngươi suy nghĩ không chu toàn, thất bại trở về!”

Ám Tinh nói: “Nô tỳ nhất định cẩn thận, toàn lực hoàn thành nhiệm vụ Thái hậu đã giao, nhưng... Tất cả do Thái hậu làm chủ!”

Thái hậu khẽ thở dài, nói: “Nghe ý của ngươi, xem ra tâm ý muốn xuất cung của ngươi rất kiên quyết, có phải không? Ngươi yên tâm, có thể trực tiếp nói cho ai gia cách nghĩ trong lòng của ngươi, như vậy ai gia mới có thể quyết định có nên cho ngươi xuất cung hay không.”

Ám Tinh gật gật đầu, nói: “Vâng! Thái hậu! Nô tỳ rất muốn xuất cung! Xin Thái hậu thành toàn!

Thái hậu trầm mặc một hồi, từ từ mở miệng: “Được! Ngươi đã muốn xuất cung như vậy, ai gia nếu còn bác bỏ lời thỉnh cầu của ngươi, trong lòng ngươi sẽ sinh bất mãn đối với ai gia!”

Ám Tinh nói: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ mãi mãi hầu hạ Thái hậu, bất kể ở trong cung hay ngoài cung, nô tỳ đều là người của Thái hậu! Chết cũng là ma của Thái hậu!”

Thái hậu khẽ cười lạnh, cười: “Nếu ngươi đã trung tâm như vậy, ai gia càng không thể coi nhẹ suy nghĩ của ngươi! Được rồi! Đừng nói ai gia không cho ngươi cơ hội!”

Ám Tinh nói: “Xin Thái hậu thành toàn!”

Thái hậu nói: “Ai gia sẽ không đồng ý ngươi xuất cung, nhưng, cũng sẽ không phản đối ngươi xuất cung! Sư tỷ của ngươi thường ở ngoài cung, ngươi tự nhiên cũng muốn xuất cung, điểm này ai gia có thể hiểu! Chỉ cần ngươi có thể chứng minh cho ai gia thấy ngươi có năng lực xuất cung chấp hành nhiệm vụ, ai gia cho ngươi xuất cung hai năm, hai năm sau, ngươi hồi cung, như nào?”

“Đa tạ Thái hậu! Nô tỳ có chết cũng không quên ân điển của Thái hậu!”

“Đừng nói cảm ơn sớm như vậy! Ai gia đã nói, ngươi muốn có được cơ hội này, trước phải chứng minh năng lực của bản thân đã!”

“Chứng minh như nào?”

“Bên ngoài cung hung hiểm, hơn nữa lòng người khó dò! Ngươi từ bé đã lớn lên trong cung, luôn ở bên cạnh ai gia, võ công lại cao, chỉ chưa từng tiếp xúc với chuyện gì nguy hiểm!”

“Ý của Thái hậu là...?”

“Ai gia muốn ngươi đi chấp hành một nhiệm vụ! Nếu ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ! Vậy ai gia sẽ chính thức hạ chỉ để cho ngươi xuất cung!”

“Nhiệm vụ gì? Ám Tinh nhất định sẽ hoàn thành!”

“Ngươi có quyết tâm như vậy sao?”

“Vâng! Thái hậu cứ phân phó!”

“Được! Có câu này của ngươi, ai gia liền yên tâm! Nhiệm vụ cuối cùng của ngươi chính là đi giết một người! Ai gia cho ngươi thời gian ba ngày, giết chết người đó!”

“Không biết người Thái hậu muốn giết là ai? Nô tỳ đi làm ngay!”

“Trác Vương phi!”

“Hả? Thái... Thái hậu người nói là ai?”

Thân thể của Ám Tinh bỗng lạnh toát.

Thái hậu cười lạnh nhắc lại từng từ một: “Trác Vương phi! Trác Vương phi!”

Ám Tinh sợ: “Thái hậu... Người... Người tại sao muốn nô tỳ đi giết Trác Vương phi.”

Thái hậu nói: “Ngươi không nguyện ý?”

Ám Tinh nói: “Không! Nô tỳ không phải không nguyện ý, chỉ là... Chỉ là không hiểu tại sao phải giết Trác Vương phi thôi!”

Thái hậu nạt: “To gan! Lẽ nào ai gì làm chuyện gì, còn cần phải báo cáo với ngươi sao?”

Ám Tinh vội đáp: “Nô tỳ không dám!”

Thái hậu ngữ khí hòa hoãn lại một chút: “Ám Tinh! Ai gia không con không cái, quả thực ai gia luôn coi ngươi như con gái. Ai gia không phải muốn mắng ngươi, chỉ là, trước đây ai gia để ngươi làm việc, ngươi trước nay không hỏi nguyên nhân, cũng sẽ không chất vấn và hoài nghi quyết định của ai gia!”

Ám Tinh nói: “Nô tỳ đáng chết! Xin Thái hậu trách phạt!”

Thái hậu giả vờ thương tâm nói: “Ai gia chỉ rất đau lòng, bây giờ giữa ngươi và ai gia, không có tin tưởng như trước kia nữa rồi! Từ lúc... Từ lúc vị Trác Vương phi đó vào cung!”

Ám Tinh sợ hãi nói: “Thái hậu bớt giận! Nô tỳ tuyệt đối không dám đối với Thái hậu có bất kỳ dị tâm nào! Nô tỳ cũng không dám chết vấn và hoài nghi quyết định của Thái hậu! Chỉ là... Chỉ là... Nô tỳ biết Trác Vương phi đang vì Thái hậu nghiên cứu bí dược dưỡng dung nhan, bây giờ phương thuốc còn đang nghiên cứu, Thái hậu cứ như vậy giết Trác Vương phi, không phải thành tựu trước đây cứ thể hủy đi hay sao?”

Thái hậu cười lạnh nói: “Bí dược dưỡng nhan chưa xong? Ngươi tưởng ai gia dễ bị lừa vậy sao? Mấy ngày trước, Thanh Nhã Các bán ra bao nhiêu mỹ phẩm, ngân lượng thu vào sợ ràng đã trên một triệu lượng rồi? Ả rõ ràng đã điều chế ra, nguyện ý cầm đi bán lấy tiền, căn bản không có lòng làm việc cho ai gia!”

Ám Tinh nói: “Có lẽ... Có lẽ Trác Vương phi chỉ là muốn kiếm chút ngân lượng, vì để mua dược liệu trân quý cho Thái hậu!”

Sắc mặt Thái hậu âm trầm nói: “Ngươi tin sao? Ngươi tin mồm lèo lèo của nữ nhân kia sao? Ả có thể nói chết thành sống, hơn nữa ả nói ra mấy lời hoang đường này, gì mà bài trừ độc tố, gì mà thanh tẩy tế bào mạch máu linh tinh chứ... Quả thật là lý do hoang đường! Lại rất kỳ lạ là, khiến người hác không thể phản bác những lời lẽ kia! Đây là một yêu nữ! Giữ ả lại trong cung sẽ thành đại họa!”

Ám Tinh cảm giác cơ thể của Thái hậu tán ra một cỗ hàn khí.

Cô ta theo Thái hậu nhiều năm như vậy, hiểu ra tính tình của Thái hậu.

Bà ta thật sự động sát tâm đối với Trác Vương phi rồi!

Thái hậu nát: “Giết Trác Vương phi! Ngươi có thể xuất cung! Nếu không, ngươi phải yên phận ở lại trong cung, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện xuất cung nữa!”

Ám Tinh nói: “Thái hậu, như thế này, như thế không công bằng.”

Thái hậu nói: “Có gì không công bằng? Rất công bằng! Ngươi muốn có được một số thứ, thì phải bỏ ra một vài thứ!”

Ám Tinh sắc mặt khó coi, nói: “Thái hậu... Thái hậu, người có thể kêu Ám Tinh đi giết người khác, Ám Tinh bảo đảm...”

Thái hậu cắt ngang: “Hừ! Giết người còn có thể trả giá sao?”

Ám Tinh im lặng không dám nói gì...

Trong lòng tính toán cẩn thận...

Có muốn xuất cung không?

Chuyện này thật là khó lựa chọn.

Không xuất cung nàng ta sẽ hối tiếc cả đời.

Thế nhưng, xuất cung thì phải giết Trác Vương phi... Bản thân... bản thân nàng ta cũng không biết tại sao khi nghe thấy phải giết Trác Vương phi trong lòng nàng ta sản sinh ra một loại kháng cự, không xuống tay được.

Thái hậu thấy nàng ta do dự, trong lòng cũng không vui.

Vừa rồi lão ma ma nói rất đúng.

Nếu như Ám Tinh đi giết Trác Vương phi, nàng ta nhất định sẽ chống lại mệnh lệnh.

Ám Tinh này... Trong lòn đã nảy sinh ý định phản bội rồi!

Thái hậu nạt: “Ám Tinh! Ngươi quả thật khiến ai gia rất thất vọng! Lẽ nào ở trong lòng ngươi, ai gia và sư tỷ của ngươi không bằng một Trác Vương phi?”

Ám Tinh hoảng hốt nói: “Không! Không phải như vậy! Thái hậu, nô tỳ tuyệt đối không dám làm vậy với Thái hậu, chỉ là... Chỉ là... Trác Vương phi đối Thái hậu người vẫn còn giá trị lợi dụng mà...”

Như Ý âm thầm nghĩ: “Thật sự là đồ ngốc! Bà ta cố ý thăm dò cô, cô lại nói mấy lời này, không phải là lấy đá đập chân mình sao?”

Thái hậu quả nhiên càng tức giận: “Hừ! Ả đối với ai gia có giá trị lợi dụng không, không đến lượt ngươi quản! Ai gia nếu muốn ngươi giết ả, ngươi chỉ cần tuân lệnh là được rồi! Các cái khác, ngươi không cần quản nhiều.”

Ám Tinh khó nói: “Thái hậu...”

Thái hậu sắc lạnh nói: “Những lời khác cũng không cần nói nữa, ngươi chỉ cần nói cho ai gia, ngươi rốt cuộc có đi giết Trác Vương phi không?”

Ám Tinh lưỡng lự một lâu, nói: “Thái hậu... Nô tỳ... Tha thứ cho nô tỳ không thể làm theo!”

“Phản đồ!”

Thái hậu càng lúc càng tức giận, lớn tiếng nạt: “Người đâu!”

Một ma ma bên cạnh đứng ra: “Nô tỳ nghe Thái hậu sai bảo!”

Thái hậu chỉ vào Ám Tinh: “Đem tiện tỳ này xuống nhốt lại! Để ả suy nghĩ ba ngày, không cho phép ăn cơm!”

“Vâng! Thái hậu!”

Lão ma ma vui mừng lôi Ám Tinh xuống!

Thái hậu khó lắm mới lấy lại bình ổn tâm trạng, nói: “Phản đồ! Phản đồ! Quả nhiên là phản đồ! Nếu như ai gia không phải coi trọng tỷ tỷ của tiện tỳ đó, ai gia nhất định trấn chỉnh ả một chút!”

Ma ma ở bên cạnh nói: “Thái hậu bớt giận, cẩn thận cấp hỏa công tâm, vì loại tiện tỳ không biết tốt xấu này, không đáng khiến Phượng thể của Thái hậu tổn hại!”

Thái hậu nói: “Hừ! Nếu như ai gia không phải cần lợi dụng Ám Băng vì ai gia làm việc, sao có thể bỏ qua dễ dàng cho tiện tỳ Ám Tinh này được? Bồi dưỡng ả mười mấy năm, đến thời khắc mấu chốt lại vì một Trác Vương phi mà kháng lại ý chỉ của ai gia, quả thật tức chết ai gia!”

Ma ma nói: “Thái hậu. Có cần giết Ám Tinh, trừ bỏ sự tức giận của Thái hậu?”

Thái hậu hơi giật mình: “Giết ả?”

Ma ma khẽ cười: “Dù sao giữ lại ả cũng không có tác dụng. Ả nếu đã kháng lại ý chỉ của Thái hậu, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Giết ả đi!”

Thái hậu nói: “Làm sao ăn nói với Ám Băng đây?”

Ma ma nói: “Cứ nói đã phái Ám Tinh xuất cung chấp hành nhiệm vụ!”

Như Ý trong lòng kinh ngạc.

Lão bà Thái hậu này cũng mấy lão mu mu lại độc ác như vậy sao?

Sợ rằng lần này Ám Tinh xong thật rồi.

Bình thường mấy ma ma này đều đố kị Ám Tinh có được sự sủng ái của Thái hậu.

Thế nhưng, lần này túm được cơ hội, mấy lão ma ma này chắc chắn sẽ nhân cơ hội chỉnh chết nàng ta.

Chíp chíp...

Bỗng nhiên, một con chuột bò từ xà nhà qua, thấy Như Ý trên xà nhà, liền rớt xuống.

“Ai?”

Đột nhiên, Thái hậu quát lớn, hướng mắt lên trên xà nhà!

“Hỏng rồi! Bị lộ rồi!”

Như Ý giật mình!

“To gan! Lại dám xông vào Thục Ninh cung!”

Thái hậu xuất một chưởng, đánh trượt, trông thì là một chưởng rất bình thường, quả thật rất hung mãnh.

Cái lão bà Thái hậu này, thì ra võ công không yếu, thật sự là một lão bà thâm bất khả trắc!

Như Ý bị một con chuột làm hỏng chuyện, nấp không được nữa, rất điềm nhiên nhảy từ xà nhà xuống...

“Là ngươi?”

Thái hậu hơi giật mình kinh ngạc.

“Bắt thích khách! Người đâu mau đến! Bắt thích khách!”

Lão ma ma đứng sau Thái hậu bắt đầu hoảng loạn hô lớn.

Thái hậu lạnh giongj: “Đừng gọi nữa. Thích khách là Trác Vương phi của chúng ta.”

Mấy lão ma ma nhìn rõ thích khách từ xà nhà nhảy xuống quả nhiên là Như Ý, lúc này mới trấn định một chút.

Như Ý cười ha ha: “Nhiều lão bà tụ tập ở nơi này như vậy, thật sự là náo nhiệt nha! Có thể một yến hội cho người già rồi đấy.”

Thái hậu thấy Như Ý cả thân mặc trang phục của thích khách, lạnh giọng: “Trác Vương phi ăn mặc thành như này, trốn trên xà nhà trong tẩm cung của ai gia, là có mưu đồ gì?”

Như Ý nói: “Không có việc gì. Chỉ là ra ngoài thư giãn thôi.”

Thái hậu cười lạnh: “Giải sầu mà lại đến Thục Ninh cung sao, hơn nữa còn chạy hẳn lên xà nhà? Mấy lời của ngươi nói không thấy vô lý à?”

Như Ý cười cười: “Quả thật là như vậy! Ban đầu, thần thiếp thật sự chỉ muốn ra ngoài đi giải khuây, nhưng không ngờ, kết quả đi rồi lại đi thì đến phu cận Thục Ninh cung. Có thể trong lòng thần thiếp nhớ nhung Thái hậu, mấy ngày chưa đến thỉnh an Thái hậu, vì trong lòng nhớ mong, mới không biết đến Thục Ninh cung từ bao giờ.”

Thái hậu nói: “Vậy ngươi sao có thể chạy lên xà nhà?”

Ánh mắt Như Ý đảo đảo, lanh lợi đáp: “Nếu có trách thì phải trách con chuột đó! Thần thiếp đến Thục Ninh cung, vốn muốn cầu kiến Thái hậu, kết quả, để thần thiếp phát hiện trong Thục Ninh cung có chuột! Há có lý đó, thật sự là vô lý mà! Tẩm cung của Thái hậu, sao có thể có chuột chứ? Con chuột to gan, quả thật trong tôn trọng Thái hậu mà. Thần thiếp phải dạy dỗ con chuột đáng chết này một trận...”

Thái hậu cười tà ác: “Nói như vậy, Trác Vương phi chính là ở trên xà nhà bắt chuột hả?”

Như Ý đáp: “Đúng! Đúng thế! Chính là như vậy.”

Thái hậu nói: “Việc này quả thực làm khó Trác Vương phi rồi! Trác Vương phi đang mang long thai, thái tử tương lai, vậy mà còn cần Trác Vương phi đích thân trèo lên xà nhà bắt chuột, quả thực là ai gia thất trách, không có quản giáo tốt bọn nô tài, để chuột vào đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio