Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 267: sâu đáng thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Thúy rõ ràng buông tay Như Ý, vội vàng tìm quần áo cho cô.

Lúc lại xuất hiện ở khuê phòng của Tiểu Nhã, Như Ý nhìn khuôn mặt vì cổ độc mà trắng bệch, đau lòng, ngắt tâm hoa của Đạm Miên thảo xuống, sau đó giã nát.

Cô nhẹ nhàng để lộ ngực Tiểu Nhã, nhìn thứ nổi lên như con trùng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt Đạm Miên thảo trên tay lên chỗ đó.

"A, đau, đau chết mất, ta không muốn sống nữa!" Vừa đặt Đạm Miên thảo xuống, con trùng đó đã cố sức giãy dụa ở vị trí ngực Tiểu Nhã, lại giống như bị cái gì trói buộc.

Nhưng quá trình như vậy là rất đau đớn, Như Ý biết, nhưng cô không có cách nào khác, cô nắm chặt tay Tiểu Nhã muốn truyền sức mạnh cho cô ấy, nói khẽ bên tai cô ấy cái gì đó, Như Ý chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt sự đau khổ của cô ấy.

Nhị phu nhân nhìn thấy Như Ý cầm Đạm Miên thảo ra, trong lòng kinh ngạc, bà ta nhanh chóng che giấu sắc mặt mình, nhìn chằm chằm động tác trên tay Như Ý.

"Nương, Tiểu Nhã đau, đau quá, a!" Tiểu Nhã lại truyền đạt sự đau đớn như xé rách lần nữa.

Nhị phu nhân đẩy người Như Ý: "Cô rốt cuộc làm gì nó?" Ánh mắt nhị phu nhân nhìn Như Ý tràn đầy địch ý.

Như Ý chịu đựng sự không thích hợp trong cơ thể gượng dậy, không nói gì cả, chỉ đi đến kéo tay Tiểu Nhã lần nữa: "Tiểu Nhã, cô lợi hại nhất, cô từng nói muốn học thật nhiều thật nhiều, bảo vệ mẹ cô!"

Lời Như Ý nhanh chóng đạt được tác dụng rất lớn, Tiểu Nhã từ từ bình tĩnh lại.

Như Ý nhìn thấy chỗ phần ngực có Đạm Miên thảo từ từ yên ổn lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Nhã từ từ bình tĩnh lại, hơi thở từ trong mũi cũng trở nên ổn định.

hị phu nhân nhìn thấy sự thay đổi của Tiểu Nhã, lúc này mới bình tĩnh tâm trạng của mình, ánh mắt nhìn về phía Như Ý cũng không còn địch ý nhiều như vậy.

Đối với Như Ý mà nói, nhị phu nhân như thế nào thực sự không liên quan tới cô, cô chỉ là không muốn để một sinh mệnh đáng yêu như Tiểu Nhã biến mất như vậy, thậm chí người làm tổn thương cô ấy, Như Ý cũng sẽ không để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Như Ý lại trở nên yên lặng an tĩnh, cô cứu con gái của nhị phu nhân, nha đầu trong viện của nhị phu nhân bắt đầu trở nên khách sáo với cô, mà đại phu nhân luôn đối xử với cô không tệ, người trong viện của đại phu nhân cũng bắt đầu nịnh bợ cô.

Nhưng trừ Tiểu Thúy, Như Ý chỉ chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh, sau đó im lặng ghi nhớ.

Cô yên tĩnh lại nhưng vẫn quen ngắm hạch đào đến ngây ngẩn, còn có phía bắc không có cách nào nhìn thấy, chính là yên yên tĩnh tĩnh nhìn như vậy.

Chính lúc cô đang ngẩn người thì đôi tay nhỏ bé từ phía sau bịt mắt cô.

Như Ý nhanh nhạy tỉnh táo lại, nhưng cô lại quen với cuộc sống như vậy, một cô bé đáng yêu thường đến giúp cô giải sầu cũng không tệ.

"Tỷ tỷ lại không đoán muội là ai?" Tiểu Nhã bĩu môi nhìn Như Ý, biểu cảm đó giống như ai thiếu nợ cô ấy.

"Tiểu Nhã, nếu muội có chút trò mới, tỷ tỷ nhất định sẽ đoán không ra!" Như Ý cười cười, cúi đầu nhìn phong thư đó.

Tiểu Nhã dường như cũng rất hiểu cá tính của Như Ý, cũng không đùa giỡn, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Như Ý.

"Ai!"

"Ai!"

Cách một lúc, Tiểu Nhã lại thở dài.

Như Ý cuối cùng không nhịn được, cô biết trẻ con không yên tĩnh được, thở dài thế này, nhất định có chuyện phiền lòng.

"Sao vậy?" Như Ý đặt phong thư nghiên cứu hồi lâu cũng không tìm thấy tin tức dư thừa nào xuống, ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhã.

"A?" Tiểu Nhã không nghĩ tới Như Ý sẽ bỏ việc của mình xuống đế ý đến con sâu dáng thương này.

"Như Ý tỷ tỷ, tỷ có từng lừa người khác chưa?" Khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Nhã nhìn Như Ý, nhưng Như Ý vẫn từ đó nhìn thấy được ít gì đó, đó là thương cảm sao? Tại sao một đứa bé nhỏ như vậy cũng có thương cảm.

"Cũng xem như từng lừa rồi, nô tỳ không nhớ!" Trí nhớ của Như Ý chỉ có hiện tại, trừ lần trước lừa người muốn trèo cao kia, cô cũng không biết mình có tính là lừa không, chỉ là cô trước nay chưa từng nghĩ muốn tổn thương bất kỳ một người vô tội nào.

"Nếu người tỷ tin tưởng nhất lừa tỷ, tỷ sẽ như thế nào?" Tiểu Nhã tiếp tục hỏi.

Như Ý đột nhiên cảm thấy Tiểu Nhã nhỏ như vậy lại làm cô đau lòng, tại sao một đứa bé thơ ngây như vậy lúc này lại trở nên thương cảm sâu sắc như vậy.

"Ngoan, không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ muội thấy tốt là được!" Như Ý ôm Tiểu Nhã vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, mà vấn đề này cô không thể cho Tiểu Nhã một đáp án, vì cô cũng không biết nếu một người, một người mình tin tưởng nhất lừa, cô sẽ phản ứng như thế nào, buồn là đương nhiên, thậm chí xử lý thế nào, cô thật sự không biết.

Nếu có lựa chọn, Như Ý sẽ không im lặng như vậy, cô sẽ hỏi rõ tất cả lo lắng của Tiểu Nhã hôm đó, có lẽ sẽ không có chuyện xảy ra.

Cách mấy hôm ngày Tiểu Nhã đến tìm Như Ý, Tiểu Nhã xảy ra chuyện.

"Như Ý, cô còn bận rộn làm gì? Xảy ra chuyện lớn rồi!" Tiểu Thúy đột nhiên từ bên ngoài xông vào.

"Xì!" Như Ý không nghĩ tới một người bình tĩnh như mình lại vì một câu nói của Tiểu Thúy mà tổn thương, thế này thật sự không giống cô, trừ khi có chuyện gì làm cô hoảng loạn, nếu không thì sẽ không.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tiểu Thúy, hy vọng có được đáp án nhanh nhất.

"Tứ tiểu thư đã đi rồi!"

Tứ tiểu thư đã đi rồi, sáu chữ lại như sét đánh hoàn toàn vào Như Ý.

Cô không ngừng lại, trực tiếp xông ra ngoài.

"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, con tỉnh lại đi, đừng dọa nương!" Nhị phu nhân lúc này ôm thi thể của Tiểu Nhã quỳ trên đất, tiếng khóc đau đớn cõi lòng.

Tất cả nhà hoàn quỳ ở đó, có người giống như yên lặng nhìn nhị phu nhân ôm thi thể Tiểu Nhã, người bàng quan lạnh lùng như vậy.

Có người thật sự đau lòng, họ lại nhìn thấy một sinh mệnh biến mất ngay trước mặt, có người sững sờ, sợ hãi, đều đoán Vệ phủ này có phải có quỷ không.

"Tiểu Nhã, đừng ngủ được không, đừng ngủ, nương không thể không có con!" Nhị phu nhân thân thể mềm oặt vẫn không chịu buông thân thể Tiểu Nhã.

Như Ý cứ từ xa nhìn thi thể Tiểu Nhã như vậy, không có vết máu, không có vết thương, giống như vui vẻ chết.

"Tránh ra tránh ra!"

Vệ quốc công, Vệ quốc công biến mất rất lâu cuối cũng đã xuất hiện, chỉ là xuất hiện quá trễ.

Vệ quốc công nhìn nhị phu nhân ôm Tiểu Nhã, trong mắt lóe lên sự ưu thương, nhẹ nhàng đi đến ôm nhị phu nhân.

Nhị phu nhân giống như mất đi toàn bộ sức lực, giây phút Vệ quốc công xuất hiện, thân thể mềm yếu trong lòng Vệ quốc công.

"Lão gia, người nhất định không thể bỏ qua cho hung thủ sát hại Tiểu Nhã, Tiểu Nhã còn trẻ như vậy!" Nhị phu nhân khóc trong lòng Vệ quốc công.

"Được được được, Nhã Tư, đừng đau lòng, Tiểu Nhã không mong nhìn thấy nàng như vậy!" Vệ quốc công ở ngoài lâu năm, ông cũng không hiểu an ủi một người phụ nữ mất đi con gái như thế nào, một người là phu nhân của ông, một người là con gái đã mất, ông cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Tiểu Nhã, nó còn nhỏ như vậy, đây là thứ nó nắm trong tay khi chết!" Nhị phu nhân lấy thứ Tiểu Nhã cẩm từ trong tay ra, đó là một cái khăn.

"Cái này? Yên tâm, ta sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho Tiểu Nhã!"

Vệ quốc công liếc ánh mắt sang bên cạnh, đưa khăn trong tay sang, quản gia biết ý dẫn tất cả mọi người lui xuống.

Như Ý vẫn còn xa xa nhìn như vậy, không nói gì cả, rõ ràng mất đi con gái nên thương tâm, nhưng vì sao cô thấy nước mắt trong mắt của nhị phu nhân không chân thật, tiếng khóc cũng như vậy, thế nào cũng cảm thấy không kiên nhẫn.

Cô nhớ lại câu nói lúc đầu của Tiểu Nhã "nếu người mình tin tưởng nhất lừa mình thì sao?", người tin tưởng nhất đó là ai?

"Muội muội, nén đau buồn!" Đại phu nhân đi tới, cũng quỳ xuống kéo tay nhị phu nhân.

"Chát!" Một cái tát đẩy bàn tay đang đặt trên tay mình, nhị phu nhân ngước mắt nhìn đại phu nhân tràn đầy căm hận: "Không cần bà giả vờ giả vịt, cái chết của Tiểu Nhã do bà làm, bà làm!" Nhị phu nhân càng nói, đột nhiên trở nên kích động, trực tiếp đánh về phía đại phu nhân.

"Chính là bà, là bà hại chết Tiểu Nhã, bà đi chết đi!" Nhị phu nhân lao về phía đại phu nhân, bóp chặt cổ đại phu nhân.

"A, muội muội, muội...đừng..." Đại phu nhân cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, ngày càng khó khăn, khó đến mức hoàn toàn không có cách nào hít thở.

Vệ quốc công thấy đại phu nhân như vậy, mới ra tay kéo nhị phu nhân đang kích động ra, ánh mắt nhìn đại phu nhân lại lạnh như băng: "Nàng đi xuống trước đi, chuyện này bản hầu phải ra rõ ràng, ngay cả con gái bản hầu cũng dám hãm hại!"

Nói xong, Vệ quốc công lại cẩn thận bảo vệ Nhị phu nhân rời đi.

Đại phu nhân nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vệ quốc công hướng về phía mình, cơ thể run rẩy.

Lập tức cười khổ, đây chính là người đàn ông bà yêu sâu nặng.

Tiểu Nhã đi rồi, đi quá đột ngột, không có chút manh mối nào.

Như Ý nghĩ manh mối duy nhất để tra chính là câu nói vài ngày trước khi mất của Tiểu Nhã, nhị phu nhân trở thành người đầu tiên cô muốn điều tra.

Cũng từ hôm đó, cái chết của Tiểu Nhã như một tầng mây đen bao phủ Vệ phủ, tất cả mọi người cũng bắt đầu lo sợ bất an.

"Như Ý, thật đáng sợ, gần đây, khi tôi đi gác đêm luôn cảm thấy có cái gì đi theo tôi!" Tiểu Thúy đi đến nhỏ giọng nói.

Như Ý kỳ quái nhìn Tiểu Thúy một cái: "Có phải bình thường cô làm việc xấu quá nhiều không?"

Câu nói đùa tùy ý của Như Ý lại làm toàn thân Tiểu Thúy run rẩy.

Chỉ là Như Ý cúi đầu nên cũng không để ý thấy.

"Sao có thể, cô có nghe nói gần đây đại phu nhân bị bệnh rồi!" Lời nói tùy ý của Tiểu Thúy làm Như Ý ngẩng đầu.

"Đại phu nhân bệnh rồi?" Như Ý cuối cùng nhớ tới cơ thể tiêu điều của đại phu nhân mà cô nhìn thấy lần cùng trong viện ngày hôm đó, trong đôi mắt toàn là thương cảm.

"Chúng ta đi xem thử đi!"

Vào viện của đại phu nhân, ở đây không có nha hoàn nào, chỉ có sự suy tàn, suy tàn đến mức không có sức sống.

"Đại phu nhân, nô tỳ đến thăm người!" Như Ý vào phòng, chỉ nhìn thấy cơ thể nằm trên giường của đại phu nhân, sớm đã không còn dáng vẻ lần đầu tiên cô nhìn thấy.

"Ngồi đi!" Đại phu nhân cười khổ, không nói gì cả, chỉ là lướt mắt nhìn sang, ra hiệu Như Ý tùy ý.

"Đại phu nhân, người không phải bà hại, bà cần gì hành hạ mình như vậy?" Như Ý nhẹ đắp chăn cho đại phu nhân, bình tĩnh mở miệng.

"Ha ha, tất cả mọi người đều cho là ta, chỉ là không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì nói không phải ta?" Đại phu nhân giống như nghe thấy chuyện nực cười, cười gượng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio