Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 298: bái kiến các vị gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nô tỳ bái kiến các vị gia!” Như Ý vẫn rất bình tĩnh hành lễ với mấy người đang ngồi, cái hành lễ này cũng chiếm được hảo cảm của mọi người, tối thiểu cô không phải là một người cao ngạo không coi ai ra gì!

Mặc dù nhìn thấy là một tiểu nha đầu, cũng có người có chút bất mãn, nhưng do Vệ quốc công tự mình đề cử, bọn họ còn phải thể hiện sự tôn trọng với Vệ quốc công, huống hồ bọn họ rất hiếu kì một nha đầu như vậy thì có năng lực gì.

Vệ quốc công thấy mọi người cũng coi như chấp nhận sự xuất hiện của Như Ý, lập tức thảo luận việc chính.

“Bây giờ cứ lấy chuyện lần trước mà ta nói để Như Ý đưa ra mưu kế đi, mọi người có thể nghe một chút sự sắp xếp của cô ấy, như vậy cũng có thể biết rốt cuộc cô ấy có đáng giá được bản hầu nhìn trúng hay không!” Khi Vệ quốc công nói đến một câu cuối cùng, lời nói cứng một chút, trong giọng điệu nói là “bản hầu”, mà không phải là “ta”.

Mọi người vừa nghe thấy giọng điệu đó của Vệ quốc công, thở mạnh cũng không dám, chờ đợi những lời của Như Ý.

Trong lòng Như Ý vui vẻ, Vệ quốc công coi như bắt đầu tin cậy mình rồi, xem ra ông ta rất gấp gáp muốn cứu vớt lại tất cả việc làm ăn, cũng rất biết nghĩ.

Như Ý mặt ngoài rất khiêm tốn, nhưng lại không có nửa điểm sợ hãi, lại có vẻ bình tĩnh thong dong, thậm chí còn có một loại khí tràng khiến cho mọi người không hiểu sao đều nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Như Ý cũng không vòng vo, trực tiếp nói lại một lần phương án lần trước, cô rất vừa lòng khi thấy mọi người giật mình rồi đều dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô.

“Nếu, còn có đề nghị nào tốt hơn, hy vọng các vị tiền bối nói ra, chúng ta cùng nhau dùng hết sức mình vì lão gia làm việc!” Cuối cùng Như Ý nói một câu kết thúc hoàn mỹ, sau đó rất tự tin nhìn về phía những người có mặt ở đây.

Cô tự tin, những người ở đây đa số đều đồng ý với cô, hơn nữa không chỉ tán thành, mà còn có sự bội phục.

Vệ quốc công nhìn vào biểu hiện của Như Ý, cũng lộ ra vẻ tán thưởng: “Mọi người còn có dị nghị nào không...” Lúc Vệ quốc công nói lời này, ánh mắt đảo qua một chỗ, người nọ rất nhanh hiểu ý rồi gật đầu.

Như Ý đương nhiên không bỏ qua sự trao đổi của hai người lúc đó, cô cũng không nghĩ có thể đơn giản như vậy đã làm cho Vệ quốc công đồng ý cho cô gia nhập bọn họ, dù sao chuyện lần trước đã khiến cho Vệ quốc công đề cao cảnh giác, hơn nữa Vệ quốc công cũng là một người cẩn thận, có thể giới thiệu cô trước mặt nhiều người như vậy, đã nói rằng Vệ quốc công đã bắt đầu xem xét việc trọng dụng Như Ý.

Quả nhiên, một nam tử đứng lên, gật đầu với Như Ý, sau đó mở miệng: “Như Ý cô nương nói rất hay, nhưng dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên, tính mạo hiểm rất cao, nếu như vậy hay là Như Ý cô nương thực hiện thử một lần trước để cho mọi người học hỏi!”

Người nọ nói chuyện có vẻ tôn trọng như vậy, nhưng mọi người ở đây đều biết đây coi như là đang làm khó Như Ý, nhưng cũng thấy điều này hợp lý, bọn họ cũng có ý tưởng này, chỉ không nói ra mà thôi.

Như Ý nhẹ nhàng mỉm cười, quét mắt nhìn mọi người, mắt sáng như đuốc, rất chân thành nói: “Nô tỳ hiểu được ý của mọi người, tuy rằng nô tỳ bất tài, nhưng cũng biết gánh vác hậu quả, cho dù tốt hay xấu, toàn bộ sẽ do nô tỳ phụ trách, nếu thành, còn mong các vị tán thành nô tỳ, như vậy nô tỳ cũng cảm thấy một chút cố gắng ấy là đáng giá!” Nói xong, Như Ý cúi đầu với mọi người, kiên định mà hữu lực.

Vệ quốc công kịp thời chen vào, rất trịnh trọng nói: “Lời của Như Ý, mọi người đều hiểu được, như vậy tiếp theo sẽ chờ kết quả mà Như Ý cho chúng ta!”

Một câu lệnh, mọi người tan cuộc, Như Ý cũng coi như đã hoàn thành một lần khảo nghiệm.

“Đa tạ sự tín nhiệm của lão gia!” Như Ý không phải kẻ ngốc, chuyện này do Vệ quốc công định đoạt, kéo cô tới đây cũng chỉ coi như tiến vào trong trận, còn không đủ để thổi phồng, dù sao việc này phải để cho mọi người tin phục, mới có thể giúp cô thực hiện bước kế hoạch tiếp theo.

Như Ý đi ra khỏi thư phòng, Đại phu nhân rất quen thuộc đi tới, có vẻ rất nhiệt tình.

Như Ý theo bản năng bảo trì một khoảng cách cùng Đại phu nhân, chuyện tối hôm qua cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng Như Ý lại không muốn hỏi trực tiếp Đại phu nhân.

“Thế nào rồi? Lão gia không làm khó ngươi chứ!” Cái loại thân mật này Đại phu nhân, vượt qua cả thân phận chủ tớ, càng giống như nói chuyện việc nhà giữa hai tỷ muội.

“Đa tạ Đại phu nhân lo lắng, lão gia chẳng những không làm khó nô tỳ, ngược lại còn khen nô tỳ trước mặt các vị, khiến nô tỳ có chút thụ sủng nhược kinh!” Như Ý đứng bên cạnh Đại phu nhân, bộ dáng rất cao hứng, nụ cười lộ ra với Đại phu nhân cũng mang theo một loại dịu dàng, nhưng đây cũng chỉ là Như Ý đang che dấu trong lòng, che dấu một phần hoài nghi.

Đại phu nhân vừa nghe Như Ý nói như vậy, cũng tươi cười, kéo tay Như Ý nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi có thể quay lại viếng mộ cho Ngưu thúc, thuận tiện nói việc này cho ông ấy, phỏng chừng ông ấy sẽ rất cao hứng!” Đại phu nhân kéo tay Như Ý, giống như rất tùy ý mà nói ra, nhìn thấy phía xa xa, chỗ kia vừa lúc là chỗ Ngưu thúc hạ táng.

Như Ý đầu tiên là sửng sốt, lại nhớ ra lúc nãy mình về gấp, chuyện đấy cũng chưa làm xong, ngẫm lại trực tiếp đi viếng mộ xong rồi đi xin lỗi dì Ngưu vì lúc nãy đột ngột rời đi.

“Vậy nô tỳ cáo lui!” Sau khi Như Ý hành lễ xong, xoay người quay lại chỗ mà mình vừa mới từ đó trở về.

Đại phu nhân nhìn bóng lưng của Như Ý, rốt cục lộ ra nụ cười thoải mái, giống như thấy được nấm mọc sau mưa, trong mắt hàm chứa hy vọng.

Lại đi tới phần mộ của Ngưu thúc, Như Ý luôn cảm thấy chỗ này có chút quỷ dị, nhưng lại không tìm thấy lý do.

Như Ý đốt tiền giấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, nhìn bụi giấy ngày càng bay cao, trên mặt lộ ra ý cười: “Ngưu thúc, thúc ở phía dưới cũng phải thật khỏe mạnh...”

Như Ý đột nhiên cảm thấy mình không biết nói gì nữa, trở nên có chút cứng nhắc, từ trước đến nay cô không giỏi biểu đạt và nói những lời này.

Đem tất cả những thứ mang đến ra, nên đốt thì đốt, nên bày thì bày.

Chạm vào những dòng chữ trên tấm bia, lại phát hiện trên tay có chút đen đen, chuyện này là sao? Như Ý cẩn thận quan sát, mới phát giác thứ này hình như vừa mới viết lên.

Bàn tay chạm vào lớp đất dưới bụi giấy, cũng là đất mới được đào lên, chuyện này có nghĩa phần mộ này mới được đào sao? Như Ý không rõ, chuyện này là sao? Vì sao dì Ngưu muốn gạt mình, chuyện của Ngưu thúc dường như không giống những gì dì Ngưu nói, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?

Như Ý nghĩ đến đây, cô lập tức đứng dậy, muốn đến nhà của dì Ngưu để hỏi.

Nhưng ngay lúc cô còn chưa đến nhà của dì Ngưu, đã bị hai người mặc đồ đen cản lại.

“Cô nương, chủ tử cho mời ngươi một chuyến!” Một người nói thì khách khí, nhưng động tác lại không có chút do dự, trực tiếp tấn công Như Ý.

Như Ý cau mày, ánh mắt trở nên rét lạnh, cô có võ công, người biết được không nhiều, hai người kia lại là chuyện gì?

Như Ý tùy tiện tránh né mấy chiêu, nhanh chóng chạy về hướng căn nhà dì Ngưu cách đó không xa.

Hai người mặc đồ đen kia thấy Như Ý muốn trốn, nhanh chóng đuổi theo cô.

Vì vậy, trình diễn màn ngươi truy ta đuổi.

Mắt thấy sắp đến nhà của dì Ngưu, bên cạnh còn vài người của mấy nhà quen thuộc.

Như Ý vốn muốn để cho dì Ngưu ngăn cản một chút, nhưng không ngờ dì Ngưu lại không ở nhà.

Như Ý nhìn thấy người còn ở phía xa, phi thân một cái tiến vào trong nhà dì Ngưu, cô biết một chỗ rất khó phát hiện, đây là lúc trước vô tình đi theo Ngưu thúc làm việc, Ngưu thúc đặt mấy thứ đồ, Như Ý nhìn thấy, bởi vì lúc trước Như Ý nói không tốt, nên ông cũng làm bộ như không biết, cái gì cũng không hỏi, sau này cũng không có nhiều cơ hội nhìn lại, hôm nay xem ra lại có một chút công dụng.

“Hử? Người đâu?”

Như Ý ở bên trong, có thể nghe rõ động tĩnh người lục tung tìm kiếm ở bên ngoài, nhưng đây là một chỗ bí mật, Như Ý tự tin nơi này sẽ không bị phát hiện.

Quả nhiên, không bao lâu, cuối cùng hai người cũng từ bỏ.

Như Ý chờ bên ngoài không còn động tĩnh, sau đó lại đợi thêm một lát, sau xác định thật sự không có ai, mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trong lúc chống tay đứng dậy, trên tay bị vật cứng nào đó đụng phải, Như Ý ở trong bóng tối, không nhìn rõ cái gì, mặc dù có thể đại khái đoán được đây là một thứ như lệnh bài, nhưng những thứ ở mặt trên hoàn toàn không có cách nào thấy rõ.

Như Ý cả kinh, thậm chí còn không biết trong nhà dì Ngưu lại có thứ này, cô nhớ tới lúc trước dì Ngưu nói với mình, lúc Ngưu thúc chết, có một người thần bí xuất hiện tìm mình, cô đoán thân phận mình không đơn giản, vậy dựa theo trực giác của bản thân, thứ này cũng sẽ được phủ một tầng ánh sáng khác thường.

Như Ý muốn tìm hiểu rõ, cũng không dừng lại, nhanh chóng đứng dậy, cất thứ đồ kia vào trong ngực, sau đó tùy ý quét mắt nhìn quanh bốn phía rồi rời khỏi nhà của dì Ngưu.

Từ nhà dì Ngưu trở về, Như Ý luôn cảm thấy ánh mắt Đại phu nhân nhìn mình có chút khác lạ, cô có nghĩ tới hai người lúc nãy là người do Đại phu nhân sắp xếp, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin, dù sao mình chưa bao giờ tạo thành uy hiếp với bà ấy, ngoại trừ thứ đồ của Tiểu Thúy lần đó chắc chắn là do sự phân phó của Đại phu nhân, giữa cô và Đại phu nhân căn bản không có mâu thuẫn gì.

“Thế nào?” Đại phu nhân vẫn mang bộ dáng ân cần như vậy nhìn Như Ý.

Điều này khiến Như Ý không hiểu sao cảm thấy bụng quặn đau, có chút mơ hồ nhìn Đại phu nhân.

“Không có gì? Chỉ là không gặp được dì Ngưu, có chút lo dì ấy sẽ tức giận!” Lời cô nói là thật, cũng không sợ Đại phu nhân chê cười.

Đại phu nhân lạnh nhạt cười: “Bà ấy sẽ không, có thể là có việc gì đó làm chậm trễ! Ngươi hoàn toàn không sao chứ?” Đại phu nhân lại nói thêm một câu, điều này khiến cho Như Ý càng có chút khó hiểu.

“Nô tỳ rất tốt? Đại phu nhân sao lại hỏi như vậy? Nô tỳ có thể bị sao được!” Như Ý khoát tay, chứng minh mình hoàn toàn khỏe.

Đại phu nhân cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi.

Sau đó dường như Đại phu nhân thật sự mệt, thản nhiên nói một câu mệt rồi xoay người rời đi.

Như Ý nhìn tấm lưng kia, phản chiếu bóng người, từng bước nhỏ bước về phía trước, Như Ý đột nhiên có chút kích động: “Đại phu nhân!”

Đại phu nhân bị gọi như vậy, cũng ngạc nhiên, xoay người nhìn chằm chằm Như Ý, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

“Người nói hay người đối xử với nô tỳ đều rất tốt, nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ từ trước tới nay đều là người yêu ghét rõ ràng!” Như Ý vừa gọi ra tiếng lại cảm thấy mình thật ngốc, vì thế tìm một câu bổ khuyết để nói ra.

Đại phu nhân cười nhẹ một tiếng: “Như Ý, như vậy mới tốt, lòng của ta cũng nhẹ nhõm!” Đại phu nhân có vẻ rất bình tĩnh, tựa như bà thật sự chưa từng làm việc gì đuối lý, hơn nữa khi nói cũng rất chân thành, điều này khiến cho Như Ý cảm thấy bản thân lo lắng nhiều rồi.

Từ chỗ Đại phu nhân đi ra, Như Ý cảm thấy trong lòng ngực trở nên càng nặng nề, đè ép khiến cô có chút không thở nổi, cô liền nắm chặt lệnh bài kia, lại bị một loại cảm giác quen thuộc còn có chút nặng nề đánh thẳng vào ngực.

Cô muốn sớm biết được ý nghĩa của lệnh bài này là gì, tìm xem ai có thể cung cấp cho mình thông tin về thứ này, lúc này mới phát hiện, những người cô quen đều trở nên thiếu tin cậy, duy nhất chỉ có Người câm.

Cuối cùng Như Ý suy nghĩ, cân nhắc việc mang đồ vật này đến hỏi tình huống gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio