Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 528: không có việc gì lại đi phanh gấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người phụ nữ đầu bên kia vốn chỉ mang tâm lý may mắn nhưng không ngờ thật sự có thể làm thành một vụ làm ăn, trong lòng đã sớm lượn vòng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cô ta nhanh chóng giới thiệu với Như Ý các dịch vụ.

Không tới một phút Như Ý đã buông điện thoại xuống, hình như cô đã gọi một dịch vụ tam nam gì đó…

Đừng hiểu lầm, những dịch vụ này không phải gọi cho cô mà là để ứng phó người đang tắm kia.

“Cô đang làm gì đấy?”

Âu Dương Tuyệt đột nhiên xuất hiện sau lưng kéo cô lại.

Lúc này Như Ý mới chú ý tới nửa người trên Âu Dương Tuyệt không mặc gì, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt đẫm vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán sáng bóng, từ khuôn mặt dịu dàng nhìn xuống, cơ ngực, cơ bụng, Như Ý nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng, thật sự quá mê người.

Có điều Như Ý không ngất đi mà muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Âu Dương Tuyệt, nhưng tay anh ta như thép quấn, túm chặt hai tay cô.

“Thế nào?” Âu Dương Tuyệt nhíu mày dường như thở dài một hơi rồi nói: “Muốn bỏ chạy à?”

“Ai… ai nói tôi muốn chạy?” Ánh mắt Như Ý rời rạc, cố gắng không tiếp xúc ánh mắt với Âu Dương Tuyệt.

“Vậy bắt đầu thôi…”

“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì? A…” Như Ý còn chưa phản ứng lại đã bị Âu Dương Tuyệt chặn ngang eo ném lên giường.

Cô nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Tuyệt đã nhào về phía mình, vội vàng trở mình xuống giường để anh ta vồ vào khoảng trống.

Hành động của Như Ý dường như đã gợi lên hứng thú của Âu Dương Tuyệt, anh ta cũng không vội, nằm trên giường cười với Như Ý: “Cô sợ rồi kìa.”

Như Ý đi ra cửa: “Đương nhiên không phải, chỉ là vẫn chưa chuẩn bị xong.”

“Vậy khi nào thì chuẩn bị xong?” Âu Dương Tuyệt vừa cười vừa đi về phía cô.

Cảm giác này giống như đi săn…

Thợ săn là Âu Dương Tuyệt, con mồi… đương nhiên là cô, Như Ý!

Khi tay Âu Dương Tuyệt sắp chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Như Ý thì tiếng chuông cửa lại vang lên không thích hợp, tay Âu Dương Tuyệt dừng lại cách Như Ý một tấc.

“Thưa anh, đồ ăn ngoài giao tới ạ!”

Khi Âu Dương Tuyệt và Như Ý đang nhìn nhau thì ngoài cửa lại có tiếng nói.

“Cô gọi đồ ăn?” Âu Dương Tuyệt hỏi.

“Đúng… thế!” Như Ý định nói không phải, đột nhiên nhớ tới dịch vụ cô vừa gọi…

Hết cách, Âu Dương Tuyệt chỉ đành bỏ qua cơ hội này, đi ra ngoài mở cửa, nhưng anh ta đang định xoay người thì Như Ý lại đột nhiên ra tay, cô trở tay nắm chặt hai cánh tay Âu Dương Tuyệt rồi kéo về sau, cả người anh ta nhào xuống giường, Như Ý lấy một mảnh vải dài nhanh chóng trói tay anh ta vào đầu giường.

Dưới ánh mắt ăn người của Âu Dương Tuyệt, Như Ý ra khỏi phòng rồi nói: “Đối thủ của anh tới.”

Mở cửa, quả nhiên ba người đàn ông cường tráng đã đứng bên ngoài, dưới sự đồng ý của Như Ý, ba người họ vào phòng, Như Ý còn có ý tốt giúp họ đóng cửa lại, vì cô biết tình huống bên trong chắc chắn thảm không nỡ nhìn…

Mặc kệ đi, bây giờ Như Ý vẫn còn chuyện phải làm, đặt camera xong, khoảng vài phút sau, cuối cùng cô cũng hoàn thành xong công việc trong tay, về nhà chỉ cần kết nối máy tính là mỗi một hành động của bất kỳ ai trong căn phòng này đều sẽ hiển thị trên máy tính của cô.

“Chỉnh xong rồi à?” Giọng nói Âu Dương Tuyệt vang lên sau lưng cô một lần nữa.

Như Ý giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Âu Dương Tuyệt đã mặc xong quần áo đứng đó đợi cô.

“Làm xong rồi? Nhanh vậy à?” Như Ý thuận miệng nói, có điều nó xong lại cảm thấy đã nói sai, vì thế cô quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Cô muốn biết thân thể người đàn ông này có thay đổi gì.

Bỗng nhiên Âu Dương Tuyệt nắm lấy vai cô, kéo cô lên, Như Ý theo bản năng muốn giãy giụa nhưng lại bị ánh mắt anh ta dọa sợ.

“Lần sau đừng có đùa trò cấp thấp này nữa, đây là lần đầu tiên và tôi hy vọng cũng là lần cuối cùng, biết chưa? Cô gái…” Âu Dương Tuyệt dùng giọng điệu uy hiếp nói với Như Ý. Dứt lời, anh ta ra khỏi gian phòng 2019.

Như Ý như một cô gái nhỏ le lưỡi rồi tò mò nhìn vào phòng, chỉ thấy ba người đàn ông được gọi tới ngã trái ngã phải trong góc phòng, trên mặt đầy vết thương.

Như Ý mới phát hiện cô sai rồi, ngay từ đầu đã sai.

Cô cho rằng Âu Dương Tuyệt chỉ là một công tử nhà giàu quần là áo lụa nhưng không ngờ anh ta lại ẩn giấu sâu như vậy, thân thủ tốt đến thế.

“Xem ra phải nhận thức lại anh ta một phen rồi, nếu không người chịu thiệt cuối cùng là mình.” Trong lòng Như Ý vừa nhắc nhở mình, vừa lấy vài tờ tiền Hong Kong đặt lên giường rồi ra ngoài.

Dù sao chuyện camera đã sắp đặt xong, cô cũng không có lý do để ở lại nữa…

Ra khỏi khách sạn, Âu Dương Tuyệt không dừng lại, lên Lambogini, vẻ mặt đó dường như không muốn đợi Như Ý.

Cô cũng không để ý, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Âu Dương Tuyệt coi Như Ý như không tồn tại, giẫm chân ga rồi lao đi như một cơn gió.

Nhìn vẻ mặt không biểu cảm chăm chú lái xe của Âu Dương Tuyệt, trong lòng Như Ý cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng là cô không đúng ngay từ đầu, Âu Dương Tuyệt tới bắt chuyện cũng là muốn quen biết cô, nếu cô không có hảo cảm với anh ta thì hoàn toàn có thể từ chối ngay, việc gì phải đùa giỡn anh ta như thế.

Cho nên cô hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng Âu Dương Tuyệt lúc này.

Ngoài phẫn nộ ra vẫn là phẫn nộ…

“Xin lỗi!”

Đấu tranh trong lòng rất lâu, Như Ý thấp thỏm không yên nhỏ giọng nói.

Két…

Âu Dương Tuyệt quẹo thật nhanh, xe phát ra một âm thanh chói tai, sau đó xe đến bên đường cái của bờ biển.

Đây là đường tới núi Đại Tự.

Bây giờ cũng đã gần chiều tối, mặt trời cũng dần xuống núi, ánh mặt trời rạng rỡ như vàng rải vào trong xe, chiếu lên người Như Ý và Âu Dương Tuyệt.

Như Ý len lén nhìn Âu Dương Tuyệt, phát hiện dường như anh ta không nghe thấy lời cô vừa nói, vẫn liều mạng giẫm chân ga…

Tốc độ xe đã vượt quá 70, mặc dù đã gần con đường ngoại ô nhưng trạng thái lái xe của Âu Dương Tuyệt bây giờ cực kỳ dễ xảy ra chuyện.

“Tôi xin lỗi!”

Như Ý chỉ đành nhận sai lần nữa, nói xong cô len lén nhìn Âu Dương Tuyệt, chỉ thấy vẻ mặt anh ta dường như có chút rung động, không còn dáng vẻ giả vờ rất bình tĩnh nữa.

Lòng Như Ý mừng thầm, có điều cô cũng không vạch trần mà giả vờ điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Âu Dương, là tôi không đúng, tôi không nên gọi ba người đàn ông đó đến…” Như Ý còn cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.

Mặc dù trên mặt Âu Dương Tuyệt không có biểu cảm nhưng tốc độ xe đã giảm chậm, đây là một điềm tốt.

Thật ra không không Âu Dương Tuyệt quá nhỏ nhen mà là Như Ý đùa quá đáng quá, đến cô cũng cảm thấy vậy.

“Khi ấy tôi nên gọi ba cô gái tới phục vụ anh chứ không phải gọi ba người đàn ông.” Như Ý thấy Âu Dương Tuyệt không giận nữa, tâm trạng cũng bình phục một chút, lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường: “Chỉ là không ngờ ba người đàn ông đó lại yếu thế, lập tức đã bị anh hạ gục!”

Kítttt!

Lại một lần phanh gấp, Như Ý nhất thời không phòng bị, cái đầu nhỏ suýt thì đập vào kính chắn gió trước xe, Âu Dương Tuyệt nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo Như Ý rồi kéo cô lại. Đến khi hai người ngồi ổn định lại lần nữa, Như Ý vẫn chưa tỉnh hồn nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Tiểu nhân nhà anh, không phải chỉ đùa thôi sao? Định mưu sát à…”

Âu Dương Tuyệt bĩu môi nói: “Ai bảo cô không thắt dây an toàn, cô nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi thì bây giờ cô đã nằm trên mặt đường rồi.”

“Đi, già mồm át lẽ phải, làm gì có ai lái xe như anh, không có việc gì lại thắng gấp…” Như Ý nói.

Vừa nãy cô thật sự bị dọa sợ, có điều may mà có Âu Dương Tuyệt không thì cô đã nằm trên đường ngủ rồi, nhưng kẻ đầu sỏ lại cũng là anh ta.

“Thôi, lười so đo với anh, tôi không nhỏ nhen giống người nào đó, còn nữa nguy hiểm đã qua, có phải tay cũng nên bỏ ra rồi không?” Như Ý dùng ánh mắt nhìn vị trí bây giờ của hai người.

Cả người cô gần như ngồi trên đùi Âu Dương Tuyệt, mà tay anh ta cũng ôm eo nhỏ của cô, tư thế này nói không ra sự mập mờ…

Như Ý luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô xê dịch một chút muốn ra khỏi, nhưng bỗng Âu Dương Tuyệt lại trầm giọng nói: “Đừng cử động lung tung, nếu không hậu quả cô tự chịu!”

Như Ý nghe xong thì dừng lại ngay, dù cô có ngốc hơn nữa thì cũng cảm nhận được.

Âu Dương Tuyệt hít sâu một hơi, gian nan nuốt nước miếng sau đó nói: “Được rồi, xuống xe đi, trong xe nóng quá!”

Như Ý nghe xong như nhận thánh chỉ, vội vàng ra khỏi đùi Âu Dương Tuyệt, mở cửa xe đi xuống.

Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc cô, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt phiếm hồng, đúng lúc này Như Ý quay đầu lại, nở nụ cười ngây thơ…

Âu Dương Tuyệt vừa thu lại sự lúng túng, vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này suýt thì ngây người.

Âu Dương Tuyệt cũng không phải chưa từng gặp phụ nữ, mà ngược lại từ khi anh ta còn chưa thành niên, bên cạnh đã có vô số phụ nữ vây quanh, đơn thuần có, quyến rũ có, thẹn thùng có, dịu dàng có… nhưng chưa một ai có thể khiến anh động tâm.

Nhưng giờ khắc này anh phát hiện, mình đã động tâm.

Cũng không phải vóc dáng hay khuôn mặt Như Ý đẹp thế nào, mà là vì nụ cười ngây thơ đó.

Anh bắt đầu thích, thậm chí nói là quen với sự tồn tại như trò đùa ác ý của cô.

Nghĩ đến đây Âu Dương Tuyệt bắt đầu hoài nghi có phải bản thân trở thành kẻ cuồng tự ngược không.

Như Ý cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Âu Dương Tuyệt.

“Sao thế?” Cô hơi thẹn thùng cúi đầu.

Âu Dương Tuyệt lúng túng ho khan rồi cười nói: “Vừa nãy xin lỗi cô.”

“Thật ra tôi cũng có chỗ không đúng…” Có lẽ là vì chuyện buổi trưa nên Như Ý cũng cảm thấy áy náy.

Âu Dương Tuyệt đi tới bên đường, nhìn mặt biển rộng lón, từng chiếc thuyền nối nhau không ngớt.

“Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô là người thế nào.” Mãi sau anh ta mới nói.

“Tôi?” Như Ý chớp đôi mắt mê người, cười nhạt: “Không phải tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?!”

“Bình thường!” Âu Dương Tuyệt cười thoải mái: “Một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, một cô gái hỏi tôi mượn máy quay quân dụng đi thuê phòng, một cô gái có thể nhanh nhẹn trói tôi vào đầu giường, tôi thật sự nhìn không ra cô bình thường chỗ nào, ngược lại từng động tác của cô với tôi mà nói đều có sức hấp dẫn trí mạng.”

“Haha…” Như Ý nghe xong thì kìm lòng không được bật cười.

Quả thật ở trước mặt Âu Dương Tuyệt, cô không hề che giấu thân thủ của mình.

“Nói thật, nếu trước đây tôi chỉ mang theo tâm thái chơi đùa với cô.” Âu Dương Tuyệt nhìn thẳng Như Ý: “Thì bây giờ tôi đã không đợi được muốn biết thân phận của cô, cô tiếp cận Giai Tử Trạch có lẽ cũng có mục đích không đơn giản.”

Như Ý nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau tai, nhìn phong cảnh nơi xa rồi nói: “Anh nói thế nào thì là thế đó, dù sao bây giờ tôi có giải thích thế nào anh cũng không thể tin. Tôi cũng chỉ là một viên chức nhỏ tìm cách bôn ba trong biển người mênh mông thôi, một chú chim lạc mất phương hướng nhưng lại một lòng muốn tìm về với tổ, có gì đặc biệt chú.”

“Đừng nói bi thương như vậy, không hợp với cô.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio