Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 560: kêu cô cút thì cô cút đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh đẹp trai, sao lại ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu vậy, không bằng để tôi uống cùng anh thì thế nào.” Một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên níu lấy cổ của Giai Tử Trạch từ phía sau, nhẹ giọng nói ở bên tai của anh ta.

Giai Tử Trạch lại ôm cô ta đến trước người của mình, dùng sức hôn lên cánh môi xinh đẹp của người phụ nữ. Một cái hôn dài ướt át trôi qua, người phụ nữ này cảm giác được trời đất quay cuồng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nói với anh ta: “Chúng ta đi lên phòng đi, em muốn anh…”

“Cút.” Giai Tử Trạch lạnh lùng nói.

“Anh đẹp trai…” Trong lúc nhất thời cô gái xinh đẹp đẹp cho rằng là anh đang nói đùa, cho nên tiếp tục làm nũng nói.

“Kêu cô cút thì cô cút đi!” Giai Tử Trạch đẩy người phụ nữ quyến rũ xuống mặt đất một cái, uống một hơi cạn sạch rượu đỏ ở trong ly, bước lão đảo đi ra khỏi hội trường.

Anh ta đã uống rất nhiều rất lâu rồi…

Không biết là đã bao lâu rồi anh ta chưa có cảm giác say.

Về phần Như Ý, cô cũng không biết cuối cùng cô đi khỏi đây bằng cách nào, cô chỉ biết là cuối cùng Minh Ngôn Hạo đã kéo cô lên xe.

“Em uống nhiều rồi!”

Trên xe, Minh Ngôn Hạo vừa lái xe vừa nói.

“Phải vậy không…” Như Ý chỉ cảm thấy đồ vật ở trước mắt mình đều phủ một lớp sương mông lung.

“Người phụ nữ đáng chết này, ai bảo em uống nhiều rượu như vậy chứ, không uống được mà còn nhất định phải uống…”

“Ọe!” Như Ý đột nhiên cảm giác được trong dạ dày của cô đang quay cuồng một trận.

“Đáng chết!” Minh Ngôn Hạo vội vàng dừng xe lại ở ven đường, ôm Như Ý xuống từ trên xe.

Lúc đang đau lòng thì không nên uống rượu, cô đã quên đi câu nói này rồi, bởi vì lúc đau lòng mà uống rượu thì rất dễ say.

Tại sao cô lại đau lòng chứ? Chẳng lẽ cũng bởi vì lời nói của người đàn ông trước mắt hay sao?

Tại sao cô lại biến thành cái dạng này, có lẽ ở một nơi nào đó trong đáy lòng của cô từng có một người đàn ông nào đó đã nói như vậy với cô, nên hiện tại mới có thể đau lòng như vậy.

“Tỉnh đi, có nghe hay không hả, đã không uống được rồi mà cứ muốn uống lung tung.” Minh Ngôn Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của cô.

Bởi vì ở đây là con đường gần với bờ biển, vào ban đêm gió biển khá lạnh, từng trận gió biển thổi tới, cơn say của Như Ý cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Minh Ngôn Hạo nhìn thấy cảm giác choáng váng ở trong mắt của cô đã không nồng đậm như lúc nãy nữa, anh hỏi: “Tỉnh táo rồi?”

“Ừm.” Như Ý nhẹ nhàng trả lời lại.

Minh Ngôn Hạo leo lên vị trí lái xe nói với Như Ý: “Tỉnh rượu rồi thì lên xe đi.”

Nhưng mà Như Ý lại không lên xe, cô nhẹ nhàng nói: “Chờ một chút đi có được không? Tôi muốn hóng gió…”

“Cái người đáng chết…”

Thiếu chút nữa Minh Ngôn Hạo đã nắng lên rồi, nhưng mà khi nhìn thấy biểu cảm lạc lõng trên gương mặt của Như Ý, lời nói lên đến khóe miệng thế nhưng lại dừng lại.

Thôi bỏ đi, bỏ đi!

Phụ nữ đều rất rắc rối, không phải là anh không!

Tắt máy rồi bước xuống xe một lần nữa, đứng ở bên cạnh của Như Ý, dựa lên hàng rào chắn ở ven đường rồi nói: “Có phải là uống rượu choáng váng rồi không?”

Như Ý không để ý đến anh mà là bước đi từng bước, chậm rãi đi dọc theo con đường.

“Cái người phụ nữ đáng chết này.” Minh Ngôn Hạo cắn răng nghiến lợi chửi bới, nhưng mà anh sợ cô xảy ra chuyện cho nên vẫn đi theo.

Như Ý cứ đi thẳng một đường, vừa đi vừa đá mấy hòn đá nhỏ ở trên đường, cuối đầu cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Người phụ nữ chết tiệt này.”

“Nè Như Ý!”

“Nè…”

Minh Ngôn Hạo kéo tay của cô lại, Như Ý không hề có chút phòng bị liền ngã vào trong ngực của anh.

“Buông tay ra!” Như Ý cố gắng tránh ra, nhưng mà phát hiện cả người của mình không hề có chút sức lực nào.

Uống rượu quá nhiều rồi, lần sau nhất định không thể uống rượu được, Như Ý âm thầm khuyên nhủ mình ở trong lòng, nhưng mà lần tiếp theo còn có cơ hội hay không thì cũng chưa biết được.

“Buông tay cái gì chứ, có phải là em uống rượu đến điên rồi hay không hả?” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.

Anh đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn Minh Triệu, lại vì một người phụ nữ mà nửa đêm dừng xe ở trên đường đùa giỡn với cơn say của cô, anh thật sự nghi ngờ mình đã bị điên rồi.

“Anh không muốn để ý đến tôi thì anh có thể đi mà.” Như Ý nói chuyện càng lạnh lùng với anh hơn.

Không biết tại sao bây giờ cô nhìn thấy Minh Ngôn Hạo thì lại cảm thấy trong lòng của mình phiền muộn.

Một người quá để ý một chuyện, việc này sẽ khiến cho anh vô cùng bực bội.

Có phải là cô cũng như vậy hay không?

Nhưng mà tại sao cô lại để ý đến lời nói của anh như vậy?

“Tôi không quan tâm đến em, chẳng lẽ lại để em ở chỗ này cho người khác lừa bán đi hay sao.” Minh Ngôn Hạo không thèm quan tâm cô nữa, ôm cô một mạch đi về phía chiếc xe.

“Buông tay ra, cái tên bá đạo khốn nạn này!” Như Ý vùng vẫy.

“Em đã nói tôi bá đạo rồi, vậy thì tôi sẽ bá đạo cho em xem.” Minh Ngôn Hạo ôm ngang cô lên, ném cô vào trong xe.

Như Ý thế mà lại yên tĩnh lạ thường, ngồi tại chỗ không nói một tiếng nào mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhìn tôi đi.” Minh Ngôn Hạo bá đạo nói.

“…”

Như Ý quay đầu đi, căn bản cũng không thèm nhìn Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo dựa gần ở trên người của cô, lúc đang muốn dạy dỗ cô thì lại phát hiện cô đã ngủ rồi.

“Người phụ nữ đáng chết này.” Minh Ngôn Hạo nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, hung hăng mắng.

Không có cách nào khác, khởi động xe một lần nữa chạy thẳng về hướng nhà của anh.

Ở trước cửa một tòa biệt thự xa hoa, xe của Minh Ngôn Hạo dừng ở phía trước, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, anh lái xe hơi chạy vào.

“Thím Ngô, thím Ngô…” Minh Ngôn Hạo khó khăn đặt Như Ý say như chết lên ghế sa lông.

Lúc này ở trên cầu thang có một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi bước xuống, nhìn thấy Minh Ngôn Hạo thì vội vàng nói: “Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng đã về rồi.”

“Trước tiên đừng nói mấy lời này nữa, bà đem cô ấy vào trong phòng ngủ đi, thay một bộ đồ ngủ cho cô ấy.” Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý quần áo không chỉnh tề, đã hơi lộ hàng một chút, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Quá hấp dẫn người khác.

Lại cộng thêm dáng vẻ cô uống say, nhìn cứ như là một trái nho đang đợi hái.

Nếu như không phải là năng lực tự kiềm chế của anh mạnh thì anh đã sớm muốn cô ở trên xe rồi.

“Đáng chết.” Minh Ngôn Hạo càng nghĩ thì càng thấy nóng, toàn thân của anh khô nóng, cũng không để ý đến thím Ngô và Như Ý mà chạy vào trong phòng tắm xối nước lạnh.

Có lẽ nước lạnh có thể làm cho khô nóng nơi đáy lòng của anh lạnh đi.

Thím Ngô nhìn bóng dáng vội vàng đi lên lầu của Minh Ngôn Hạo, lại nhìn về phía Như Ý đang ngã trên ghế sa lông ngủ say, trong lòng cười thầm. Là một người từng trải, sao bà ta có thể không biết được suy nghĩ ở trong lòng của Minh Ngôn Hạo chứ.

“Haiz, bất tri bất giác bà chủ cũng đã mất nhiều năm như vậy rồi, cậu chủ cũng đã lớn như vậy, cũng nên tìm một người bầu bạn…” Trên mặt của thím Ngô là một nụ cười tràn đầy kỳ vọng.

Lúc Như Ý mơ mơ màng màng, cô cảm giác có người đang kêu cô.

“Người phụ nữ đáng chết này vẫn chưa chịu dậy có đúng không…”

“Để cho em ngủ như chết luôn đó, không để ý đến em nữa…”

Như Ý mở đôi mắt mơ mơ màng màng của mình ra, nhìn thấy một gương mặt ở phía trên đều là màu trắng, quần áo mặc trên người cũng là màu trắng, hai bàn tay đang gãi gãi ở trên mặt của cô.

Người đó là ai vậy chứ, tại sao sắc mặt lại tái nhợt đáng sợ đến như vậy? Chẳng lẽ là mình đã chết rồi, cái người mặc đồ màu trắng này chính là Bạch Vô Thường ở địa phủ hả?

Ui da, sao đầu lại đau nhức như vậy chứ!

“Người phụ nữ đáng chết này, đã tỉnh rồi mà còn giả vờ ngủ, nhanh chóng đứng lên cho tôi.” Bạch Vô Thường lại rống lên một lần nữa.

Như Ý lầm bầm ở trong lòng: Thôi bỏ đi, dù sao chết cũng đã chết rồi, cho dù là uống thuốc mạnh bà cũng không cần phải vội vã như vậy, ngủ tiếp một chút nữa đi.

Minh Ngôn Hạo nhìn người ở trên giường lại tiếp tục nhắm mắt lại một lần nữa, trong lòng thiếu chút nữa kéo hết chăn mền ra để cho cô tỉnh dậy, nhưng mà sau đó ngẫm lại vẫn là thôi đi.

“Dù sao thì chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là tham dự một cuộc họp báo thôi, cứ để cho cô ấy ở nhà đi, tránh cho việc cô ấy lại nói lung tung ở buổi họp báo.” Minh Ngôn Hạo đi về phòng rửa mặt, rửa mặt xong rồi thì lại cạo đi kem cạo râu thoa trên mặt, sau đó mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu ăn sáng.

“Cậu chủ, buổi sáng tốt lành.” Thím Ngô đã chuẩn bị bữa ăn sáng kỹ càng để ở trên bàn.

“Ừm.” Minh Ngôn Hạo nhẹ nhàng trả lời lại, ngồi lên bàn ăn sáng.

“Cô gái kia đâu rồi?” Thím Ngô tò mò hỏi.

Cô gái kia?

Minh Ngôn Hạo lại nhớ đến Như Ý đang ngủ không hề khác gì một loài động vật nào đó, trong lòng không khỏi tức giận, anh lạnh lùng nói: “Hừ, còn đang ngủ.”

Thím Ngô hiểu ý cười một tiếng nói: “Cậu chủ, dù sao thì người ta cũng là một cô gái nhỏ, cậu phải biết thương tiếc người ta nha.”

Nghe vậy Minh Ngôn Hạo suýt chút nữa là trợn trắng mắt, anh không thương tiếc cô ấy à?

Nếu như mà anh không thương tiếc cô thì tối ngày hôm qua đã muốn đá một đá cho cô lăn xuống giường rồi.

Nhớ đến cảnh tượng vào ngày hôm qua, người phụ nữ kia vẫn còn đang ngủ say như chết, ngay cả ngủ mà cũng không có hình tượng, tay khoát lên trên người của anh thì coi như xong đi, chân cũng gác lên trên người của anh, ôm anh giống như là một con bạch tuộc, mà đi ngủ lại còn nói mớ, kể chút chuyện mà ngay cả mình nghe cũng không hiểu nổi. Minh Ngôn Hạo càng nhớ tới thì càng tức giận, uống một hơi cạn sạch sữa tươi ở trong ly thì liền đi ra khỏi cửa cửa, lúc đi đến cửa lại chợt nhớ đến một chuyện, dừng bước lại xoay người nói với thím Ngô: “Thím Ngô, chờ người phụ nữ chết tiệt kia tỉnh dậy thì bà dẫn cô ấy đi làm quen xung quanh một chút. Còn nữa, giao những chuyện mà bảo mẫu làm cho cô ấy đi…” Nói xong liền đi đến con xe BMW của anh.

Thím Ngô còn chưa kịp hỏi nguyên nhân thì Minh Ngôn Hạo đã lái xe nghênh ngang đi khỏi…

“Người trẻ tuổi thời buổi bây giờ, cũng không biết là đang làm cái gì nữa.” Thím Ngô lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà nhìn về phía phòng ngủ trên lầu ba lại lộ ra một nụ cười vui vẻ.

“Trước đó vẫn còn luôn lải nhải chuyện này ở trước phần mộ của bà chủ, cuối cùng cậu chủ cũng đã dẫn phụ nữ về nhà rồi, thật sự là trò hay mà…” Thím Ngô cười cười đi lên lầu.

Cho đến giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng đã dán trên cặp mông của Như Ý rồi thì Như Ý mới chậm rãi tỉnh dậy.

“Ưm… Buồn ngủ quá đi thôi.”

Như Ý duỗi lưng một cái, rên rỉ hai tiếng rồi mới chậm rãi ngồi dậy: “Sao đầu của mình lại đau vậy chứ?”

Bỗng nhiên nhớ đến chuyện cô đã uống quá nhiều rượu trong buổi tiệc tối ngày hôm qua.

“Haiz.” Như Ý thở dài một tiếng rồi lại nằm xuống một lần nữa, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, ngay cả một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, đôi mắt của cô chuyển động, thuận tiện đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng rất lớn, đồ vật trang trí ở căn phòng dường như cũng theo phong cách Âu Mỹ, cho dù là đèn bàn, hay là giường chiếu, cái tủ, thậm chí ngay cả trên tường cũng có treo một bức tranh.

Tất cả đều sạch sẽ, gọn gàng… yên tĩnh như thế.

Nhìn ra bên ngoài từ một cái cửa sổ thật to sát đất, có thể nhìn thấy cây cối, lá cây màu xanh ở trên đường, khiến cho hai mắt Như Ý thất thần…

Bỗng nhiên có một giọng nói bình thản đánh gãy lúc cô đang ngây người.

“Cô gái, cô đã tỉnh dậy rồi sao?” Thím Ngô đang đứng ở cửa, cung kính hỏi.

Không có cách nào khác, Như Ý đành phải phải ngồi dậy một lần nữa, đầu của cô vẫn còn cảm giác đau đớn như bị nứt ra. Truyện Linh Dị

“Bà là…” Cô hỏi.

“À, tôi là bảo mẫu kiêm chức quản gia ở căn nhà này, cô có thể gọi tôi là thím Ngô, cậu chủ vẫn luôn gọi tôi như vậy.” Thím Ngô thấy Như Ý đã tỉnh dậy rồi liền đi vào căn phòng, sau đó lại kéo toàn bộ màn cửa ra.

Xoẹt.

Một âm thanh trôi qua, trong căn phòng to như vậy đã bừng sáng lên.

Như Ý hơi thích ứng không được nên dùng tay ngăn cản ánh mắt lại, quay qua hỏi thím Ngô đang châm trà: “Cậu chủ, cậu chủ ở nơi này là ai? Minh Ngôn Hạo à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio