Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 567: nên về nhà chịu phạt rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như Ý buồn bực đứng trước một ngôi trường tương đối cũ, nhìn cảnh trống trải bên trong, Như Ý đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ 7, trường cấp 2 không có đi học, học sinh đều đã về nhà rồi.

Bỗng nhiên Như Ý phát hiện, sự đáng sợ của con đường vắng vẻ này, giống như một cái bẫy được sắp đặt trước, chờ đợi con mồi đi vào, sự cảnh giác trời sinh nhắc nhở cô, ở đây có nguy hiểm.

Vài phút sau, Như Ý giống như phản xạ có điều kiện trốn ở gốc cây bên cạnh.

“Phằng!”

Tiếng đạn bắn vào bê tông vang vọng trên con đường trống trải.

May mà cô nhanh chân, nếu không bây giờ chắc đã chết trên con phố này rồi.

Như Ý đè nén nhịp tim đang đập nhanh của mình, khẽ liếm đôi môi đỏ mỏng vì căng thẳng mà trở nên trắng bệch, cố gắng tìm cách.

Đây là một cái bẫy rất rõ ràng, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của cô?

Minh Ngôn Hạo đã đi rồi, Âu Dương Tuyệt đã đi rồi…

Bây giờ chỉ còn lại một mình cô, mục tiêu như vậy không thể là bất cứ ai trong hai người bọn họ.

“Có lẽ, bắt đầu từ vụ nổ mưu sát, mục tiêu của kẻ địch chính là mình, nhưng buồn cười là, cô còn tưởng là Minh Ngôn Hạo, thì ra là bản thân mình.” Như Ý nấp sau cây cốt bê tông, tự giễu.

Bây giờ đã rất rõ rồi, thì ra toàn bộ kế hoạch mưu sát đều là nhằm vào cô.

Cô rốt cuộc đắc tội với ai, bản thân cô cũng không rõ.

“Giai Vân!!!”

Như Ý đột nhiên nhớ đến một người phụ nữ thích đeo trang sức, dáng người mập mạp, người này chính là Giai Vân.

Chỉ có Giai Vân mới xảy ra cãi vã với cô, nhưng… trả thù có phải quá rồi không, không phải không cho bà ta mặt mũi thôi mà, có cần phải phái người đến giết cô hay không?”

Ở đây là trong nước, không phải nước ngoài, pháp luật không cho phép được tùy tiện giết người.

Như Ý cười khổ, bây giờ khả năng lớn nhất chính là người của Giai Vân phái đến.

Bây giờ bên ngoài có một tay bắn tỉa, chỉ cần Như Ý có bất kỳ động tác gì, chờ đợi cô chính là cái chết, cô hoàn toàn có thể mượn vật phẩm ném ra ngoài, gây sự chú ý với tay bắn tỉa, nhưng cô trên người bây giờ mặc đồ thể thao, trên người ngay cả túi cũng không có, lấy cái gì gây sự chú ý của đối phương.

Đột nhiên, cô phát hiện một cái gương, đó là góc cua, chiếc gương lồi dùng để nhìn đường, từ rìa của chiếc gương lồi, Như Ý nhìn thấy một người nằm trên tầng cao nhất của trường học, trong tay của hắn chính là một cây súng bắn tỉa.

Bị nhắm vào, cô không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể đứng nguyên chờ đợi cứu trợ, may mà, cô cũng có thể nhìn rõ động thái của tay bắn tỉa, nếu không cái mạng nhỏ có thể không giữ được rồi.

Bỗng nhiên, cô từ bên dưới của gương lồi, nhìn thấy một tay súng lục màu bạc, chậm rãi chìa ra từ bụi cây, vị trí nhằm đến không phải là cô, mà là tay bắn tỉa trên nóc trường học.

Có lẽ toàn bộ sự chú ý của tay bắn tỉa đều đặt lên cây cột mà Như Ý đang ẩn nấp, không có phát hiện khẩu súng lục từ bụi cây đang nhằm về mình.

Như Ý còn chưa kịp suy nghĩ, khoảnh khắc tiếp theo đã nghe thấy một tiếng rất giống tiếng súng.

“Phằng!”

Như Ý từ chiếc gương lồi nhìn thấy, tay bắn tỉa trên nóc trường học đã ngã ra.

Sau đó, từ bụi cây nhảy ra một người, là Minh Ngôn Ngạo không thông báo trước với cô mà đã lái xe đi trước đó.

Lúc này anh mặt mày nghiêm nghị cầm khẩu súng, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn mới lớn tiếng gọi Như Ý đang ẩn nấp ra: “Cô gái, ra đây đi, cô còn định nấp bao lâu nữa, đừng lãng phí thời gian về nhà của tôi, thời gian của tôi rất quý giá đó.”

Như Ý đang định ra ngoài cảm kích anh một phen, nhưng bị mấy lời này của Minh Ngôn Hạo chọc cho tức nên đổi lời cảm kích thay sự tức giận.

“Đồ khốn này! Cái miệng của anh cả đời không thể nói ra được lời nào tử tế cả.”

Khi cô muốn xông ra mắng chửi Minh Ngôn Hạo, lần nữa trên chiếc gương lồi nhìn thấy một họng súng đen xì đang nhắm vào Minh Ngôn Hạo đang đứng ở bên kia đường.

Trái tim của cô lập tức vọt lên cổ họng, đầu óc không suy nghĩ được. Cái gì cũng chưa kịp nghĩ thì đã xông ra, lao mình về phía Minh Ngôn Hạo.

“Nằm xuống!” Như Ý đã hét lên, nhưng Minh Ngôn Hạo lại không lĩnh tình.

“Cái gì?”

Minh Ngôn Hạo tay trái đang nghịch khẩu súng lục màu bạc, không hiểu cho nên hỏi.

Như Ý suýt chút nữa bị câu nói này của anh làm cho tức chết, cô hận không thể dùng băng keo dán miệng của anh lại, ở đâu ra mà lắm lời như vậy, bảo nằm xuống thì nằm xuống.

Nhưng tất cả đều không có tác dụng rồi, Như Ý đã dùng hết sức lao về phía Minh Ngôn Hạo.

Phằng!

Lại là một tiếng đạn khác bắn ra.

Khoảnh khắc tiếp theo Minh Ngôn Hạo và Như Ý đã ngã nhào ra đất.

Như Ý nằm trên người của Minh Ngôn Hạo, ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy tay bắn tỉa trên nóc trường học đã không thấy nữa.

“Minh Ngôn Hạo, anh không sao chứ.” Như Ý nóng lòng cúi đầu nhìn Minh Ngôn Hạo ở bên dưới.

Minh Ngôn Hạo lại nói: “Cô Như Ý, ngực của em đè lên mặt của tôi, tôi chẳng qua khó thở, em còn không đứng dậy, tôi cho dù không bị bắn chết cũng bị nghẹt thở mà chết.”

“Đi chết đi, đồ khốn! Không để ý đến anh nữa.” Như Ý vội vàng ngồi dậy, mặt mày đỏ như trái táo, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

“Lẽ nào tôi nói sai sao?” Minh Ngôn Hạo nhìn bộ dạng xấu hổ của Như Ý, cười gian nói.

“Không thèm để ý đến anh nữa, sớm biết để tên khốn anh bị bắn chết cho rồi.” Như Ý gằn một tiếng, đứng dậy, đi về phía ngã tư, lần này, cô vẫn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh như cũ, xem thử có tay bắn tỉa không.

Lúc này, Minh Ngôn Hạo cũng đứng dậy, chỉnh lại quần áo, trong tay cầm khẩu súng lục, đi về phía bất đồng với Như Ý.

Hai người cứ như thế quay lưng mà đi, Như Ý mượn dư quang bên khóe mắt, nhìn bóng lưng của Minh Ngôn Hạo từng bước từng bước đi xa.

“Anh ta muốn đi đâu, lẽ nào không biết mình giả vờ tức giận sao? Thế nào lại cần mũi mặt như vậy, đến dỗ mình một chút thì anh ta sẽ chết sao!” Trong lòng Như Ý gần như phát điên.

Cô nhẫn nhịn đi đến bên đường, quay đầu nhìn, lại phát hiện bóng dáng của Minh Ngôn Hạo sớm đã biến mất, vừa rồi… giống như giống như nằm mơ vậy.

“Bỏ đi!” Như Ý thở dài, trong lòng nói: Mình là bảo mẫu, không phải khách, là mình kỳ vọng quá nhiều nên mới lạc lõng như vậy.

Quay người, khi đang muốn rời khỏi thì cô lại nghe thấy tiếng động cơ xe, Minh Ngôn Hạo lái chiếc BMW màu trắng từ từ đến bên người của cô.

Như Ý nhìn thấy Minh Ngôn Hạo, trong lòng trước tiên thở phào một hơi, khi đang chuẩn bị mỉm cười mới nhớ đến tên khôn đang mỉm cười trước mắt này, hại cô đi bộ nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa suýt chút nữa chết ở cái nơi quỷ quái này, càng nghĩ trong lòng lại càng tức…

Sắc mặt của Như Ý âm trầm, không nói một lời đi bên đường, không thèm quan tâm Minh Ngôn Hạo.

“Này, cô gái, cô muốn đi đâu?” Minh Ngôn Hạo sau khi thấy Như Ý nhìn anh, sau đó lại quay đầu bước đi, vội vàng gọi.

Nhưng mặc kệ anh gọi thế nào, Như Ý giống như đều không nghe thấy, hết cách, Minh Ngôn Hạo lại lái xe đến bên cạnh Như Ý, gọi to với cô: “Cô gái, cô làm cái gì vậy, mau lên xe cho tôi, nghe thấy không!”

Như Ý vẫn như cũ không có nói chuyện, đầu cúi đầu một lời cũng không nói.

Quá đáng ghét, coi tôi là gì chứ?

Rời khỏi một câu cũng không nói, bảo mẫu cũng có tôn nghiêm của bảo mẫu biết chưa, nếu đã gọi người ta về, sau đó lại một mình chạy mất, vứt cô lại, cái này là có ý gì chứ? Trong lòng Như Ý càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng tủi thân.

Cô không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Minh Ngôn Hạo, Minh Ngôn Hạo lại hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, cô chẳng qua đi gặp mặt bạn bè, tại sao anh cũng quản chặt như vậy.

Minh Ngôn Hạo cảm nhận được sự nghiêm trọng của chuyện này, vì thế dừng xe ở phía trước, xuống xe, đi đến trước mặt của Như Ý, nói: “Cô gái chết tiết, tai của em bị điếc rồi à? Sao không trả lời tôi.”

Như Ý vẫn không thèm để ý, lướt qua người anh.

Minh Ngôn Hạo muốn nắm lấy tay của cô cũng bị cô tránh được.

“Cô gái chết tiệt, em có phải muốn chết không, lúc này không phải lúc giở tính trẻ con ra đâu, có sát thủ muốn giết hại chúng ta, có chuyện gì, về nhà rồi nói… Này! Em còn bước thêm một bước nữa thì tôi không khách khí nữa đâu đấy.”

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Như Ý dừng bước, đôi mắt đỏ hoe quay lại nhìn Minh Ngôn Hạo, lạnh lùng nói: “Anh… có từ nào từng khách khí với tôi?”

Rất tốt, có thể dừng lại, có thể nói chuyện thì tốt rồi.

Minh Ngôn Hạo trong lòng thở phào một hơi, sau đó đi đến bên cạnh Như Ý, nói: “Có chuyện gì, lên xe rồi nói.”

“Đừng kéo tôi, tôi và anh không thân, làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.” Như Ý tránh né cánh tay của anh, ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn anh.

Minh Ngôn Hạo lông mày nhíu lại, ánh mắt có sự tức giận, mang theo giọng nói chế giễu: “Em với tôi không thân? Em lẽ nào quên ước định giữa chúng ta rồi sao?”

“Ước định gì chứ? 21 tỷ?” Như Ý ngẩng đầu, không kiêng kỵ mà nhìn thẳng vào anh, cười lạnh nói: “Tôi có nói sẽ không trả cho anh không? Anh cho tôi thời gian không? Anh không cần lấy mấy cái đó ra uy hiếp một cô gái, làm như vậy càng khiến tôi cho rằng anh không phải đàn ông, khiến tôi càng không thèm nhìn anh.”

“Đúng, không sai! Khi biệt thự nổ, trong cốp xe lạnh băng, là anh đã cứu tôi? Nhưng, anh có cần chuyện gì cũng lấy số tiền đó ra uy hiếp tôi không? Lúc đó, tin tức đó là bản thân anh muốn mua, tôi cũng không nói muốn bán, tôi chỉ nói anh cần đồng ý điều kiện của tôi, tin tức tôi quả thực đã bán cho anh rồi, nhưng sau đó anh nhận được tin tức, biết xảy ra chuyện gì, chuyện đó căn bản không liên quan đến tôi nữa có đúng hay không, anh dựa vào đầu muốn đòi lại 21 tỷ, nếu như không phải anh lúc đầu cứu tôi một mạng, tôi lười quan tâm đến loại người bá đạo tuyệt tình như anh, chỉ biết uy hiếp người khác, một chút tình người cũng không có!”

Như Ý nhìn chằm chằm vào mắt của Minh Ngôn Hạo, một hơi nói ra toàn bộ.

Khoảng thời gian này, cô thực sự quá mệt mỏi, bây giờ cô chịu đủ rồi, cho nên nói hết những lời lòng ra.

Minh Ngôn Hạo luôn yên lặng nghe cô nói hết, sau đó đứng ở một bên, một chút phản ứng cũng không có.

Như Ý ngây người, trong lòng thầm hối hận, có phải nói quá tuyệt tình rồi không, dọa Minh Ngôn Hạo sợ rồi, thế nào một chút phản ứng cũng không có vậy.

“Này, anh không sao chứ!” Như Ý cẩn thận hỏi, trong lòng oán thầm: Tâm lý của người đàn ông này cũng quá yếu đuối rồi, chỉ mới vài câu nói thật lòng đã không chịu nổi rồi.

“Nói xong chưa?” Minh Ngôn Hạo chậm rãi ngẩng lên, khẽ mỉm cười với Như Ý.

Như Ý vô thức nói: “Nói xong rồi…”

“Vậy rất tốt, nói xong thì nên về nhà chịu phạt rồi.” Sau đó, vô bị Minh Ngôn Hạo ôm eo, cưỡng chế ném vào trong xe.

“Này, anh muốn làm cái gì?” Như Ý giãy giụa nói.

Người đàn ông này, mỗi một cử động, đều khiến Như Ý bó tay hết cách, cô căn bản nhìn không thấu trong lòng người đàn ông này nghĩ cái gì cả.

“Đừng động.” Minh Ngôn Hạo vừa thắt dây an toàn cho cô, vừa trầm giọng nói.

Như Ý bị hành động thắt dây an toàn của Minh Ngôn Hạo dọa đến ngây người, trong lòng sau đó không biết có mùi vị gì, mặc dù trong lòng vẫn nhìn Minh Ngôn Hạo rất không thuận mắt, nhưng khí thế nói chuyện cũng yếu đi không ít.

“Anh muốn làm cái gì?” Như Ý bé giọng hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio