“Vút!”
Một ngôi sao băng lướt qua, vẽ nên một đường cong bằng ánh sáng xinh đẹp giữa bầu trời đêm.
Hai con người lẳng lặng dựa vào nhau trên ghế đá bên ngoài căn nhà trúc. Mạch Tử dựa vào g ngực rộng lớn của Diệp Tử Phàm, ôm lấy bé con đang ngủ say sưa vào lòng.
“Mấy ngày nữa chúng ta về thành phố Z nhé! Em nhớ Mạch Bảo quá, không biết con nó ra sao rồi?!” Mạch Tử khe khẽ nói, sợ làm ồn đến cục cưng trong lòng.
Diệp Tử Phàm ôm ngang eo Mạch Tử cười đáp: “Anh đã nhờ Từ Hoằng Nghị báo tin cho Diệp gia, Mạch Bảo biết mình có em trai rồi thì mừng như điên, cha mẹ anh cũng vui lắm, liên tục hỏi khi nào thì chúng ta quay về.” Nghe Diệp Tử Phàm nhắc tới cha mẹ của mình, Mạch Tử có hơi mất tự nhiên: “Sao cha mẹ anh cũng biết?”
“Mạch Tử, em lại ngượng cái gì? Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng!”
“Nhưng em là đàn ông, cha mẹ anh có thể chấp nhận không?”
“Anh cưới em chứ không phải là cha mẹ anh cưới em, anh yêu em, chỉ cần có em làm vợ anh!” Mạch Tử vùi đầu vào ngực Diệp Tử Phàm, Diệp gia là danh môn vọng tộc, tuy Mạch Tử đã sinh hạ được hai đứa con trai cho Diệp Tử Phàm nhưng dù sao vẫn là đàn ông, sao có thể dễ dàng được cha mẹ của Diệp Tử Phàm chấp nhận.
Cảm nhận được lo lắng lẫn bất an của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm vuốt tóc Mạch Tử rồi khẽ nói: “Mạch Tử, em đừng lo lắng. Anh sẽ không thừa kế Diệp gia, đương nhiên không bị quá nhiều trách nhiệm lẫn nghĩa vụ trói buộc. Cuộc đời này anh đã nhận định em thì bất kể xảy ra chuyện gì anh đều sẽ không buông tay em ra nữa. Trước kia, lời cầu hôn của anh đã bị em cự tuyệt, lần này em sẽ đồng ý chứ? Mạch Tử, kết hôn với anh nhé?”
Mạch Tử ngẩng đầu lên, dán lên bờ môi nóng bỏng của Diệp Tử Phàm, một giọt lệ nhẹ nhàng trượt xuống từ khóe mắt.
Mấy năm trước, từ người lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến tổn thương, từ xúc phạm đến hiểu nhau, từ hiểu nhau đến yêu nhau… con đường cứ thế kéo dài, giờ khắc này đã có thể viên mãn.
Như lời hứa năm nào, đời này kiếp này, mãi mãi bên nhau.
—-oOo—-
TOÀN VĂN HOÀN