Mạch Tử nhắm mắt lại, cố gắng đè xuống những giọt nước mắt sắp trào ra, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Tiêu, anh và anh Từ đã vì bệnh của em mà hao rất nhiều tâm sức, đời này chỉ e là em không có cách nào báo đáp!”
Nụ cười của Mạch Tử lại tràn ngập bi thương tuyệt vọng, Tiêu Thành Vũ siết chặt nắm tay, vẻ tàn khốc hiện rõ trong ánh mắt.
“Mạch Tử, anh nhất quyết sẽ không để em xảy ra chuyện!”
Cảm nhận được giá rét trong giọng nói của Tiêu Thành Vũ, Mạch Tử bất chấp đau buồn, kéo tay áo Tiêu Thành Vũ mà cầu xin: “Anh Tiêu, lúc trước là do em quá cố chấp, không liên quan gì đến anh ấy! Xin anh đừng xuống tay với Diệp Tử Phàm!”
Ánh mắt Tiêu Thành Vũ lạnh như băng, gương mặt vốn lãnh đạm nay tràn đầy sát khí. “Mạch Tử, nếu không phải em dùng đủ mọi cách ngăn cản thì hắn ta sẽ không thể sống tự do tự tại cho đến ngày hôm nay. Chủ huấn không thể trái, kẻ đó phải trả giá!”
Mạch Tử vội vàng cầu xin: “Anh Tiêu, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Diệp Tử Phàm, anh ấy không biết gì hết!”
“Mạch Tử, anh biết em yêu hắn!”
Tiêu Thành Vũ nói một câu không đầu không đuôi nhưng lại khiến cho Mạch Tử kinh hoảng, không dám nói tiếp mà chỉ hoảng sợ nhìn Tiêu Thành Vũ vẫn duy trì sắc mặt lạnh như băng. “Mạch Tử, em đừng sợ. Nếu như bệnh của em không thể trị nổi thì anh sẽ để cho hắn đi cùng em xuống hoàng tuyền, em sẽ không cô độc đâu!”
Lời nói âm trầm băng lãnh truyền vào trong tai, Mạch Tử kinh sợ mở to hai mắt, khi phản ứng lại thì lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm chặt vạt áo của Tiêu Thành Vũ: “Anh Tiêu, em cầu xin anh, bỏ qua cho Diệp Tử Phàm. Chuyện lúc trước hoàn toàn không liên quan gì đến anh ấy, thậm chí anh ấy còn không biết Mạch Bảo là con trai của anh ấy. Trộm Đản Tử Cổ là em, sinh hạ Mạch Bảo cũng là em. Là em không tốt, là em không đúng, mọi trách phạt cứ để mình em gánh chịu!”
Đôi mắt đen của Tiêu Thành Vũ nhìn chằm chằm Mạch Tử đang quỳ dưới đất đau khổ cầu xin, nghiến răng nói: “Em đứng lên!”
“Em không đứng, nếu như anh không đồng ý với em thì em sẽ không đứng dậy!”
Mạch Tử ngẩng mặt quật cường nhìn chằm chằm Tiêu Thành Vũ.
“Anh Tiêu, em cầu xin anh bỏ qua cho Diệp Tử Phàm, em cầu xin anh!”
Năm năm trước bởi vì một lời nói đùa của Diệp Tử Phàm, Mạch Tử mới nảy sinh ý định ăn trộm Đản Tử Cổ để sinh con cho người đàn ông mình yêu. Tuy thôn quy nghiêm ngặt nhưng Mạch Tử khi đó bị tình yêu làm mê mụ đầu óc vẫn khư khư cố chấp làm tới.
Giấu diếm mọi người, lợi dụng sự tin tưởng của Tiêu Thành Vũ, trộm lấy Đản Tử Cổ. Mạch Tử sau khi thành công mang thai rồi thì lại bị người kia phản bội. Bụng càng ngày càng lớn, không thể sinh hoạt ở xã hội bên ngoài, để có thể thuận lợi sinh con, Mạch Tử chỉ còn cách quay về thôn.
Khi đó Tiêu Thành Vũ mới biết được Mạch Tử đã vi phạm thôn quy, lừa dối bản thân mình. Hành vi này của Mạch Tử vốn nên nghiêm trị không tha, nhưng nói lý thì cũng phải nói tình, cuối cùng Tiêu Thành Vũ chỉ trừng phạt một chút cho có.
Người không thông qua con đường thí luyện bình thường trong thôn để lấy cổ trùng, không có máu của người mình yêu làm thuốc dẫn thì cổ trùng sẽ ở lại trong thân thể không thoát ra được. Cho dù y thuật của Tiêu Thành Vũ rất cao cũng phải bất lực.
Nguyên bản cổ độc sẽ không phát tác sớm như vậy, Mạch Tử vốn là thể hư, không thể chịu nổi sức ép của Đản Tử Cổ, cố gắng nghịch thiên sinh con đã chịu rất nhiều nguy hiểm, sau khi sinh con thì khí huyết đã hư tổn. Sau này lại còn làm lụng vất vả quá độ, không điều dưỡng tốt thân thể khiến cho cổ độc phản phệ nhanh hơn, tạo thành cục diện không thể cứu vãn ngày hôm nay.
Tiêu Thành Vũ trầm mặc nhìn người con trai đang quật cường quỳ dưới đất, gương mặt đẹp tuyệt mỹ nhưng đầy băng giá lại càng thêm âm hàn.
Thấy Tiêu Thành Vũ không đồng ý, Mạch Tử nôn nóng không thôi, dùng đầu gối tiến lên mấy bước nhào đến ôm chân Tiêu Thành Vũ mà cầu xin: “Anh Tiêu, anh đừng động đến Diệp Tử Phàm. Nếu như em không còn nữa thì anh ấy chính là người thân duy nhất của Mạch Bảo. Anh Tiêu, anh hẳn đã biết Diệp Tử Phàm rất thật tâm yêu thương Mạch Bảo, nếu anh ấy biết Mạch Bảo là con của anh ấy thì sẽ càng yêu thương thằng bé gấp bội…”
Tiêu Thành Vũ phất tay áo cắt ngang lời Mạch Tử: “Chuyện Mạch Bảo em đừng lo cho nó, anh sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé!”
“Anh Tiêu, em biết anh nhất định sẽ yêu thương Mạch Bảo, nhưng Mạch Bảo cần cha ruột của nó chăm sóc. Em xin anh, xin anh!”
Mạch Tử vừa nói vừa dập đầu cầu xin.
Người ta thường nói nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, hôm nay Mạch Tử lại vì một người đàn ông từng tổn thương mình mà vứt đi lòng tự trọng quỳ rạp xuống đất, Tiêu Thành Vũ ngoại trừ yêu thương lại càng thêm căm hận gã đàn ông kia gấp bội.
“Mạch Tử, em đứng lên!” Tiêu Thành Vũ quát lớn.
Mạch Tử không nói lời nào, chỉ là không ngừng dập đầu, trên cái trán trắng nõn đã xanh tím một mảng, một chút máu rỉ ra hòa cùng với đất cát dính trên mảng xanh tím kia trông càng thêm nhức mắt.
“Vì một gã đàn ông từng tổn thương em sâu đậm, có đáng không?”
Tiêu Thành Vũ tỏ ra khó hiểu, bản thân thấy hết tình yêu nhân gian, nhưng lại hoàn toàn không hiểu được tình yêu rốt cuộc là thứ gì?
Vì sao nó có thể khiến cho con người ta trở nên liều lĩnh, sẵn sàng trả mọi cái giá?
Mạch Tử ngẩng đầu, gương mặt đã ướt đẫm, nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mắt, rơi lên vạt áo trắng của Tiêu Thành Vũ rồi nhanh chóng loang ra tạo thành từng dấu ấn nhạt nhòa. Bên môi Mạch Tử gợn lên một nụ cười thê mỹ tuyệt diễm, tựa như một đóa hoa đơn độc trong gió, quật cường bất khuất.
“Khi yêu một người thì hết thảy mọi thứ trả giá vì người đó đều đáng giá! Anh Tiêu, đợi đến khi nào anh gặp được người anh thật sự yêu thương, anh sẽ hiểu.”
Một chút khinh thường chợt lóe lên trong mắt, thứ tình cảm khiến cho bản thân liều lĩnh đến mất đi lý trí vì kẻ khác, trong mắt Tiêu Thành Vũ căn bản chỉ là thứ nực cười.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sự cố chấp lẫn kiên cường của Mạch Tử lại chạm được vào trái tim cứng như thép của Tiêu Thành Vũ. Mạch Tử đã không còn bao nhiêu thời gian, sao có thể không thành toàn cho cậu ấy, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.
Một chút cảm thông nảy sinh trong lòng còn chưa lớn thành hình đã bị Tiêu Thành Vũ nhanh chóng bóp chết. Mạch Tử mất sớm, Mạch Bảo tuổi nhỏ tang cha, kẻ khởi xướng hết thảy mọi việc lại dựa vào cái gì mà sống ung dung tự tại?
Vô số cảm xúc mâu thuẫn trong lòng khiến Tiêu Thành Vũ rất khó chịu, lạnh lùng đáp: “Được rồi, em đừng nói nữa, chuyện này anh sẽ không đồng ý!” Nói xong phất tay áo đi về phòng, cánh cửa phòng đóng sập lại mặc cho Mạch Tử vẫn quỳ ở trong sân.
Mạch Tử cứ quỳ như vậy, thần sắc vô cùng kiên quyết, tỏ rõ quyết tâm nếu Tiêu Thành Vũ không đồng ý thì sẽ tiếp tục quỳ như vậy.
Sắc trời dần tối, nhà nhà trong thôn đều đã lên đèn, ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh thôn khiến cho cái thôn nhỏ tĩnh mịch tăng thêm vài phần ấm áp.
Màn đêm bao phủ, sân viện tối đen như mực, rừng trúc chẳng khác nào một tấm bình phong ngăn cách đi sự ấm áp phía trước. Tiểu viện cô lập thanh lãnh, thỉnh thoảng có một cơn gió quét qua khiến cho cây cỏ trong vườn lay động, để lộ ra thân ảnh gầy yếu cô độc quỳ ở giữa sân.
Thân ảnh kia vẫn cứng rắn sừng sững không ngã, Tiêu Thành Vũ đứng bên cửa sổ nhìn bóng cây bị gió lay động, rồi lại nhìn thoáng qua thân ảnh quật cường đang quỳ trước sân.
Nền đất trong sân rất cứng lại đầy đá sỏi, lúc đầu quỳ còn có thể chịu được nhưng càng lúc đầu gối như bị vô số cây kim châm vào da thịt đau đến chết lặng.
Mạch Tử biết Tiêu Thành Vũ không hề nói suông, năm đó sau khi xảy ra chuyện, Tiêu Thành Vũ đã sớm có ý muốn xử lý Diệp Tử Phàm. Chính vì thế Mạch Tử vì nôn nóng mà kéo lê thân thể còn chưa khỏi hẳn trở về thành phố Z, chặt chẽ trông chừng Diệp Tử Phàm, chỉ sợ Tiêu Thành Vũ dưới cơn thịnh nộ lại làm ra hành động cực đoan gì.
Mạch Tử phải dùng đủ loại cản trở, đau khổ cầu xin nên Diệp Tử Phàm mới thoát được kiếp nạn này. Tiêu Thành Vũ không làm bất kỳ động tác nào với Diệp Tử Phàm nhưng vẫn âm thầm cử người quan sát nhất cử nhất động của cả hai người.
May mà sau khi hai người gặp lại nhau, Diệp Tử Phàm vô cùng yêu thương Mạch Tử, hoàn toàn không làm ra bất kỳ hành động nào tổn thương đến Mạch Tử nữa. Nếu như Diệp Tử Phàm vẫn còn hành động như năm xưa thì e là Tiêu Thành Vũ đã không để cho Diệp Tử Phàm sống yên ổn.
Nhưng hôm nay, sự phẫn nộ luôn bị Tiêu Thành Vũ đè nén trong lòng vì cổ độc trong người của Mạch Tử phát tác mà triệt để bạo phát ra. Trong khái niệm sống của Tiêu Thành Vũ, đã phạm sai lầm thì nhất định phải trả giá tương xứng. Với một tên hoa hoa công tử luôn lấy việc đùa bỡn tình cảm của người khác làm vui như Diệp Tử Phàm thì càng không nên nương tay.
Mạch Tử tuy không tiếp xúc quá nhiều với Tiêu Thành Vũ nhưng Mạch Tử biết anh ra tay rất quyết đoán, thủ đoạn lại cay độc, thêm việc mình độc phát chết sớm tất sẽ làm tăng thêm oán hận của Tiêu Thành Vũ đối với Diệp Tử Phàm. Nếu như không tranh thủ ép Tiêu Thành Vũ hứa hẹn thì Mạch Tử sao có thể yên tâm nhắm mắt.
Mạch Tử tin tưởng Diệp Tử Phàm sẽ chăm sóc tốt cho Mạch Bảo, tương lai sau này của con trai không phải đáng lo lắm. Điều khiến cho Mạch Tử lo lắng nhất vẫn là an nguy của Diệp Tử Phàm, cho dù đã chịu qua phản bội, thương tổn, nhưng Mạch Tử không còn hận Diệp Tử Phàm nữa.
Cơn đau đớn qua đi, hai chân đã mất đi cảm giác, độ ấm ban ngày cũng bị gió lạnh xua đi, khí lạnh kéo đến thổi qua lớp y phục mỏng manh, thẩm thấu qua từng lỗ chân lông, lanh đến tận xương tủy. Mạch Tử khẽ rùng mình, cảm giác lạnh cóng chậm rãi lan dần ra khắp tứ chi.
Thân thể rét cóng, chân thì đau đến chết lặng, Mạch Tử cắn răng miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cảm giác đau đớn đè nặng từ buồng phổi lan ra khắp g ngực khiến cho Mạch Tử gần như không thở nổi.
Thân ảnh đứng bên cửa sổ trong căn nhà trúc vẫn duy trì biểu tình đạm mạc không cảm xúc, nhưng trong ánh mắt dần dần hiện lên sự khó chịu bất an. Ánh mắt nhìn về hướng rừng trúc không biết từ khi nào đã thay đổi phương hướng, xuyên qua khung cửa sổ mà dừng lại trên bóng dáng gầy yếu nhưng lại rất cứng cỏi kia.
Gió càng lúc càng lớn, những ngọn gió như những lưỡi dao quét qua đình viện khiến cho bóng người đang quỳ hơi run rẩy, chỉ trong một thoáng lại khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng chẳng bao lâu sau, một loạt tiếng ho khan liền tràn ra từ bàn tay đang che miệng, mãi một lúc lâu sau vẫn không ngừng lại, cho đến mức thân thể vì ho mà cuộn người lại. Thân ảnh nhỏ bé càng lúc càng lay động kịch liệt như lá vàng trước gió, khoảnh khắc trước khi ngã xuống thì rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mạch Tử nhìn thấy Tiêu Thành Vũ lao ra từ trong nhà, cười nhẹ như trút được gánh nặng, hé miệng định nói gì đó thì dòng chất lỏng ấm áp đỏ rực liền trào ra.
“Anh… anh Tiêu… anh… anh đồng ý với em… khụ… khụ…khụ…khụ… ”
Tiêu Thành Vũ một tay đỡ lấy thân hình mềm mại vô lực của Mạch Tử, một tay khoát lên cổ tay, đầu ngón tay truyền đến mạch tượng đập hỗn loạn. Tiêu Thành Vũ thầm nghĩ không ổn, cổ độc của Mạch Tử lại phát tác.
“Mạch Tử, để anh chữa trị cho em trước, việc này nói sau đi!”
Tiêu Thành Vũ dứt lời định ôm Mạch Tử vào nhà, nhưng Mạch Tử lại quật cường tóm chặt vạt áo của anh, không để ý đến tiếng ho khan kịch liệt lẫn máu rỉ ra từ khóe miệng, thở hổn hển nói: “Anh Tiêu, hứa với em! Hứa với em…”
Nói dứt lời thì hơi thở đã rất mong manh, máu tươi không ngừng trào ra dính cả lên áo trắng như tuyết, tạo thành những điểm đỏ rực như những đóa hoa sen, chẳng khác nào những mũi kim không ngừng đâm vào mắt Tiêu Thành Vũ.
“Mạch Tử, việc này để sau đi. Trước để anh chữa cho em đã!”
Tiêu Thành Vũ cố gắng trấn an Mạch Tử, nhưng Mạch Tử lại cố chấp muốn anh phải hứa, thân thể tuy mềm mại vô lực nhưng bàn tay siết chặt vạt áo anh lại cứng như gọng kìm.
Hai người giằng co một lát, dưới ánh mắt đầy kiên định cố chấp của Mạch Tử, Tiêu Thành Vũ đành phải bại trận, bất đắc dĩ gật đầu: “Mạch Tử, anh đồng ý với em!”
Hai gò má Mạch Tử hiện lên một chút huyết sắc: “Anh… anh Tiêu… cám ơn anh!”
Nhận được lời hứa của Tiêu Thành Vũ, chút sức lực cuối cùng giúp Mạch Tử chống đỡ lập tức biến mất, Mạch Tử cảm thấy trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thành Vũ nhìn thấy Mạch Tử dù hôn mê nhưng khóe môi vẫn cong lên thành ý cười như trút được gánh nặng, bỗng dưng cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc người kia là người như thế nào mà có thể khiến cho Mạch Tử sẵn sàng trả giá hết thảy như vậy!