Rất nhiều chuyện Trình Diệc Nhiên nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được, nhưng đối mặt Mạnh Ảnh, sẽ luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cũng giống như, anh đã chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ thật tốt, vậy mà sau khi tỉnh dậy vẻ mặt của Mạnh Ảnh vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức anh cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, anh căn bản không biết được.
Rất nhiều lần Trình Diệc Nhiên cũng muốn mở miệng, bất kể là xin lỗi hay là cái gì khác, tóm lại là không thể im lặng được. Thế nhưng ánh mắt của Mạnh Ảnh luôn chầm chậm dời đi, dễ dàng đẩy anh ra khỏi tầm mắt.
Trình Diệc Nhiên thừa nhận, nhiều năm qua, lần đầu tiên anh cảm thấy không biết phải làm sao, anh thà để cô phát cáu như trước đây, bướng bỉnh, bây giờ cô bình tĩnh như vậy khiến anh cảm thấy lúng túng, không biết làm thế nào để giảm bớt mâu thuẫn giữa cả hai.
Lão quản gia nhạy cảm nhận thấy không khí kỳ lạ giữa cậu chủ và cô chủ, liền lui đến khu vực an toàn, mặc cho hai người càng lúc càng im lặng.
Trong lòng Mạnh Ảnh thật sự rất bình tĩnh, vì không biết phải làm sao, cho nên trong đầu trống rỗng. Dựa vào cửa sổ nhìn vườn hoa trơ trụi, cô đang tự hỏi mình làm sao có thể bình tĩnh được như vậy, bình tĩnh nhìn vườn hoa hồng không còn một gốc cây nào.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa lên, xuyên qua lớp thủy tinh nằm rải rác bên chân cô, cả người được ánh nắng bao quanh, ấm áp không thể tưởng tượng nổi.
“Ảnh nhi…”
Chẳng biết từ khi nào, Trình Diệc Nhiên đã nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, dáng vẻ cực kỳ dè dặt, có lẽ là để xin hòa.
Mạnh Ảnh không nhìn anh, khẽ ngước đầu cảm nhận không khí cuối thu.
Mạnh Ảnh trầm mặc khiến lời của Trình Diệc Nhiên đã đến cửa miệng lại phải nuốt xuống, cho dù là nói gì, hay giải thích gì cũng chỉ là cái cớ, giờ phút này anh mới phát hiện lời nói khó thốt ra đến mức nào.
Mãi đến khi mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí biến mất, Mạnh Ảnh mới quay đầu lại.
Bóng lưng của Trình Diệc Nhiên có chút cô đơn.
Hít sâu một hơi, Mạnh Ảnh khó khăn từ từ thở ra.
Thật ra, không phải là trách hành động đêm qua của Trình Diệc Nhiên, chỉ là, cô đang thất vọng, đang nghi ngờ. Cô biết, Lâm Du chỉ là đang gạt cô. Nhưng khi cô biết được hành động làm loạn của Trình Diệc Nhiên, vì sao lại phẫn nộ như vậy? Cái phẫn nộ này từ đâu mà đến?
Chẳng lẽ là…
Mạnh Ảnh khẽ bật cười lắc đầu bỏ đi giả thiết còn chưa được hình thành trong đầu mình, sao có thể là… yêu được?
“Cô chủ, điện thoại của cô.”
Lão quản gia xuất hiện khiến Mạnh Ảnh đang từ trong suy nghĩ của mình hoàn hồn, nhận điện thoại trong tay lão quản gia, Mạnh Ảnh mỉm cười nói “Cảm ơn.”
“Alô.”
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như không muốn nói gì, vẫn im lặng, hơi thở nhẹ nhàng và yếu ớt từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Nhưng Mạnh Ảnh phát hiện chỉ cần mình đối mặt anh, cô sẽ rất kiên nhẫn, vẫn cầm điện thoại, kiên nhẫn chờ anh nói chuyện.
Đã rất lâu anh không gọi cho cô, tâm tình cô bây giờ không bình tĩnh giống như khi cô ôm cây ngò thơm của anh về nhà mình vào năm đó. Chỉ khác là, khi đó có rất nhiều ước nguyện vô hạn, bây giờ chỉ có thể thở dài một tiếng, tóm lại là vận mệnh trêu người.
Cô nhớ lúc đó chậu ngò thơm trong ngực cô như là toàn bộ thế giới của cô, những phiến lá xanh tươi bé nhỏ kia tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến nhiều năm sau cô vẫn còn có thể nhớ được.
“Làm sao vậy?” Anh im lặng quá lâu làm Mạnh Ảnh có chút bất an, nhẹ giọng hỏi thăm.
Dương Kỳ Ngôn khẽ bật cười, “Không có gì, sao có thể có chuyện được.”
Mạnh Ảnh còn muốn nói gì đó, trong điện thoại đã truyền đến tiếng ngắt máy.
Chắc là anh không có chuyện gì chứ? Nếu không sao anh lại gọi cho cô?
Cô phải đi gặp Dương Kỳ Ngôn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì bây giờ trong lòng cô càng ngày càng bất an.
Mạnh Ảnh mới xoay người, đã thấy Trình Diệc Nhiên đứng ở trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô, trong mắt như có ngọn lửa đang bùng lên.
Mạnh Ảnh thấy anh thì trong đầu càng thêm hỗn loạn, không thể nghĩ được gì nữa.
“Điện thoại của ai?!”
Trình Diệc Nhiên giữ chặt cánh tay cô, dùng sức vừa phải, nhưng rất khó để thoát ra, giọng điệu của anh hung hăng có chút dọa người.
Mạnh Ảnh im lặng khiến anh càng thêm tức giận, mặc dù từ lúc thức dậy anh đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để xoa dịu Mạnh Ảnh, cũng biết bây giờ nổi nóng là không ổn, nhưng anh không chịu được việc cô tốt với người khác, mà không thèm để ý đến anh.
“Dương Kỳ Ngôn đúng không?”
Mạnh Ảnh vì sức mạnh của anh, bị anh kéo đến trước mặt, cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt tuấn tú của Trình Diệc Nhiên nay có chút thay đổi, trong ánh mắt hiện lên ngọn lửa sắp bùng nổ, cánh mũi phía dưới sống mũi thẳng tắp đang khẽ phập phồng, tựa như một lượng khí lớn đang ra ra vào vào. Mạnh Ảnh biết anh đang rất tức giận.
“Đúng.”
Mạnh Ảnh thừa nhận, làm Trình Diệc Nhiên như muốn giết người, loại đau đớn tận xương tủy này truyền đến đủ để anh phát điên. Cô như thế mà dám làm anh tức điên!
Trong khoảng thời gian ngắn Trình Diệc Nhiên chỉ có thể yên lặng nhìn cô, không thốt ra được bất kỳ từ gì. Có lẽ cô chính là sinh mệnh trong kiếp này của anh, nhiều lúc phát điên anh hận không thể bóp chết cô, nhưng nhiều lúc anh lại không nỡ làm cô đau khổ và ủy khuất.
Giằng co như vậy làm Mạnh Ảnh cảm thấy buồn cười, có ý gì đây, rõ ràng là một người lớn, nhưng lại không có tự do của riêng mình. Rất nhiều người vẫn nói anh tốt với cô như thế nào, cưng chiều đủ kiểu, dung túng rất nhiều, nhưng đây, anh luôn ngang ngược, anh cố kiểm soát suy nghĩ của cô, cố gắng cắt đứt toàn bộ quá khứ của cô, nhất là về Dương Kỳ Ngôn. Nhưng mà, anh không hề biết, cô và Dương Kỳ Ngôn vĩnh viễn không thể quay lại như xưa, trời cao tàn nhẫn, nó khiến cuộc đời cô và anh quay lưng với nhau, từ nay về sau chỉ có thể càng ngày càng xa, những thứ gì đó giữa bọn họ đã quá phiền toái khiến họ không còn thời gian để nghỉ ngơi.
“Anh thả em ra, có thể anh ấy đã xảy ra chuyện, em muốn đi gặp anh ấy.” Mạnh Ảnh cũng cố gắng không gây gổ với anh, giọng nói trầm ấm, thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười vui vẻ. Trình Diệc Nhiên đang ở bên bờ lửa giận, bất kỳ câu nào lời nào của cô mà không ổn cũng sẽ làm anh phát điên, cô không muốn luôn chọc anh tức giận, chung quy vẫn là do anh yêu cô mà thôi.
Chỉ cần cô cười với mình, anh liền không biết phải làm sao. Đột nhiên Trình Diệc Nhiên cảm thấy mình cực kỳ thảm hại, nhưng tay vẫn hơi buông lỏng ra một chút.
“Vậy em… không được phép lại giận anh.”
Trình Diệc Nhiên căm ghét vì khinh địch mà dễ dàng đánh mất lãnh thổ của mình, tự nhiên đổi giọng vừa giận vừa khó chịu: “Về sớm một chút, nếu trước năm giờ vẫn chưa về, anh sẽ đi gặp em!” (Ten: câu cuối k hiểu :(()
Mạnh Ảnh cười cười, cũng không nói gì, xoay người xuống lầu. Anh có thể làm gì với cô đây, chuyện đêm qua cũng đủ để anh hối hận thật lâu, về sau chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm. Dường như cô nghĩ rằng anh sẽ không làm gì cô, cho nên đôi khi mới có thể tùy tiện làm náo như vậy. Miễn là không liên quan đến chuyện quá khứ của cô, anh sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời cô. (Ten: thật không =,.=; Nhiên: sao không?; Ten: không tin =,.=; Ảnh: chị… cũng không tin…; Nhiên: em… cô… aishhhh!!!)
Trình Diệc Nhiên đứng sững một lúc lâu, vẫn cảm thấy không yên tâm, cầm chìa khóa xe, lao xuống lầu dưới.
“Chờ một chút, anh sắp đi làm, tiện đường đưa em đi.”