Buổi sáng, Trình Diệc Nhiên thức dậy rất sớm, nhưng anh lại cẩn thận rời khỏi giường, có lẽ anh nghĩ rằng cô vẫn còn ngủ say, sợ sẽ đánh thức cô dậy.
Đêm hôm qua họ không ôm nhau ngủ, cả hai đều cảm thấy không thể tin được. Cả đêm, họ nằm đối lưng cách nhau chừng một mét, không ai di chuyển qua, suốt cả đêm cô cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Mùi gel cạo râu Trình Diệc Nhiên thường dùng lan ra thoang thoảng trong không khí, mùi hương nồng đậm khiến Mạnh Ảnh gần như nghẹt thở.
Cánh cửa đóng lại “cạch” một tiếng, cuối cùng khóe mắt của Mạnh Ảnh cũng chảy ra hai dòng nước mắt. Nước mắt theo khóe mắt chảy vào trong lỗ tai, vậy nên ngay cả tiếng khởi động xe hơi ở ngoài Mạnh Ảnh cũng không nghe rõ.
Cô âm thầm khóc, cô không biết giờ phút này đau lòng từ đâu đến, trong tim nhiều lần tự nói với mình, bây giờ anh nghiêm túc rồi.
Khóc một hồi, Mạnh Ảnh từ từ ngồi dậy, cố gắng lau đi nước mắt vươn khắp nơi trên mặt. Quay đầu nhìn chiếc gối bên cạnh phồng lên, trên bề mặt không hề lưu lại dấu vết gì của anh, đưa tay qua, trong chăn vẫn ấm áp, đây là độ ấm của anh. Cô dường như cảm thấy phỏng tay, lập tức vén chăn lên rời giường, chân trần đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hình ảnh trong gương của cô thương tâm gần chết, đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, tại sao phải bi thương gần chết, chẳng phải cô từng nghĩ muốn thoát khỏi nơi này hay sao? Như bây giờ chẳng phải đã ổn rồi sao?
Như thế này… với ai cũng ổn cả rồi.
Cô tóm lấy khăn giấy lau đi nước mũi một cách thô lỗ, rồi lại dùng sức ném nó vào thùng rác.
Trong phòng tắm rửa mặt thật sạch. Cô lấy đồ trang điểm, tỉ mỉ trang điểm cho mắt, cô phủ một lớp phấn mắt thật dày, phủ thêm lên da mặt một lớp phấn nền, thoa lên đôi môi không có chút máu một lớp son nước. Cả người trông rất có sức sống, tìm không được một chút vết tích của nước mắt.
Mạnh Ảnh cầm lược cẩn thận chải tóc, trong gương lóe lên ánh sáng từ ngón tay của cô. Cô từ từ ngừng tay, cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trên ngón tay.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, nhưng kim cương gắn lên nó được gia công rất kĩ, nghe nói đây là viên kim cương của series The psychic “Blue Flame”, có mặt cắt, là viên kim cương được chế tác hoàn mỹ nhất hiện nay. Ai cũng nói kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu, tiếc là viên kim cương đắt tiền này không thể thay đổi sự trượt dốc nhanh chóng trong mối quan hệ của cả hai, có lẽ kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu thật, nhưng kim cương đối với bản thân mình cũng không mang lại được cái gì khác, đôi khi người ta luôn suy nghĩ quá nhiều mà thôi. (Ten: ta gg cái series The psychic “Blue Flame” chỉ ra đc cái hình nhẫn kim cương =]])
Mạnh Ảnh nhẹ nhàng lấy nó ra đặt xuống mặt bàn trang điểm, chiếc nhẫn xoay tròn nhiều vòng rồi cũng nằm bất động trên bàn. Ngón áp út của cô hiện ra một vòng tròn trắng mịn, đeo nhẫn lâu sẽ thành như vậy, nhưng dấu ấn này sẽ mau tan biến, sẽ không còn chút dấu vết gì.
Hiện tại Mạnh Ảnh không dọn hành lý. Mở tủ quần áo ra, ngón tay lần lượt lướt qua một hàng áo vest màu tối, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo vest treo sát bộ y phục cô thích nhất rồi chọn nó để thay, sau đó lấy tất cả thẻ tín dụng trong bóp để lên bàn trang điểm, những thẻ này là anh đưa cho cô, nhưng cô không thường sử dụng chúng. Thỉnh thoảng cô có quẹt qua mấy lần, nhưng mệnh giá lại không nhiều, vậy chắc là không cần phải trả lại cho anh đúng không?
Vẫn như những buổi sáng trước đây, Mạnh Ảnh đẩy cửa phòng đi ra, người giúp việc đang quét dọn quay sang chào hỏi cô, cô mỉm cười gật đầu, theo lão quản gia đi vào phòng ăn dùng bữa sáng.
Cả buổi sáng cô luôn cười, do có trang điểm qua nên thần sắc của cô trông rất ổn, người giúp việc đều cho rằng hôm nay tâm trạng của phu nhân hôm nay chắc là rất tốt.
Xem báo một lúc, Mạnh Ảnh mang theo túi xách ra cửa.
Lão quản gia đi theo, ở sau lưng cô dặn dò: “Cô chủ, nhớ mang theo điện thoại.”
Mạnh Ảnh quay đầu lại, cười thật tươi, nhưng cũng không nói gì, chỉ giơ điện thoại trong tay lên với ông. Sau đó xoay người đi.
Nhìn Mạnh Ảnh tràn đầy sức sống, khác xa với vẻ im lặng lạnh lùng lúc trước. Lão quản gia có chút không hiểu, sáng sớm cậu chủ ra khỏi nhà có vẻ không vui vẻ gì lắm, nhưng sao cô chủ lại vui vẻ như vậy? Không lẽ đêm qua họ không có cãi nhau?
Lúc Mạnh Ảnh đến bệnh viện, thời tiết lại dễ chịu, cô vào phòng bệnh, cố gắng kéo màn cửa sổ ra. Ánh mặt trời lập tức tràn đầy cả phòng bệnh.
Mạnh Hoành Nghiệp vừa dùng xong bữa sáng, đang xem báo, thấy cô đến đây, gỡ mắt kính xuống, “Sao con lại tới sớm vậy?”
“Buổi trưa Ba giải phẫu, con tới xem một chút.” Mạnh Ảnh tìm cái ghế ngồi xuống, thuận tay lấy một quả táo cắn một cái, úp úp mở mở nói.
Mạnh Hoành Nghiệp cảm thấy hôm nay Mạnh Ảnh có chút khác thường, nhưng cụ thể khác thường ở đâu ông lại nói không nên lời, đành thôi, từ bỏ suy đoán tâm tư của con gái. Lại đeo kính lên lần nữa, nói, “Đây chỉ là loại tiểu phẫu, không sao cả, con có tới hay không đều như nhau.”
Mạnh Ảnh cười cười, tiếp tục gặm trái táo, ăn xong nó, nhắm một mắt, nhìn vào thùng rác, nhanh nhẹn ném cùi táo vào đó. Thấy cùi táo được ném vào rồi, Mạnh Ảnh phủi phủi tay, nheo mắt uể oải dựa lên giường bệnh phơi nắng.
Có lẽ Mạnh Hoành Nghiệp cảm thấy hành động của con gái rất ngây thơ, không đồng ý lắc đầu, tiếp tục xem tờ báo của ông.
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, khuôn mặt của Trình Diệc Nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu cùng câu nói “Ảnh nhi, chúng ta tách ra đi.” khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô lập tức đứng lên, đoạt lấy tờ báo trong tay Mạnh Hoành Nghiệp, “Ba xem báo làm gì, có gì có thể xem đâu.”(Ten: đại khái là chị đang giận cá chém thớt =,.= ông Nghiệp chả hiểu mô tê j lại bị làm cái bao bố trút giận LOL)
Mạnh Hoành Nghiệp không nói gì chỉ nhìn Mạnh Ảnh, Mạnh Ảnh cũng cảm thấy mình bơi thất thường, ngượng ngùng đem tờ báo nhét vào trong tay của ông, “Con nghĩ là không có gì hay đâu, thêm nữa toàn là những đường ngoằn ngoèo.”
Mạnh Hoành Nghiệp để tờ báo trong tay sang một bên, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay con làm sao vậy?”
Mạnh Ảnh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, không để cho ông thấy mình sắp muốn tuôn ra nước mắt, “Ba cũng sắp phẫu thuật rồi, nếu con còn có thể bình tĩnh được thì chắc con không là người bình thường rồi.” (Ten: chị… nói lảng sang chuyện khác ghê thật :-ss)
Mạnh Hoành Nghiệp giật mình, trong lòng chỉ nghĩ cô lo lắng quá nên an ủi: “Là bác sĩ Dịch đích thân phẫu thuật, vả lại đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu mà thôi, con lại lộ vẻ lo lắng vớ vẩn.”
Mạnh Ảnh nói không ra lời, sợ vừa mở miệng sẽ nghẹn ngào, đành phải nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh dẹp loạn tâm tình của mình.
Trong phòng vệ sinh, Mạnh Ảnh khóc đến mức không thể tự kiềm chế, ủy khuất trong lòng dâng lên làm mũi của cô cực kỳ đau xót, cô cảm thấy trong lòng vừa buồn bực vừa hoảng sợ, cô cảm thấy gần như nghẹt thở. Cô dựa lưng vào mặt tường lót men sứ lạnh như băng, ngẩng đầu chớp mắt nhiều lần, cuối cùng nước mắt cũng ngừng chảy, xoay người mở vòi nước, liên tục vỗ nước lạnh lên mặt, lạnh đến mức cô phải nhăn nhó đau đớn, nhưng tâm tình rốt cuộc cũng ổn hơn một chút. Thấy sắc mặt tái nhợt như quỷ của mình trong gương, Mạnh Ảnh rút khăn giấy ra lau khô nước trên mặt, lại trang điểm cho gương mặt mình thật hoàn mỹ.
Mạnh Ảnh đứng ngây người trong phòng vệ sinh thật lâu rồi mới đi ra, Mạnh Hoành Nghiệp thấy ánh mắt của cô có chút hồng, cũng không nói gì, chỉ làm như không thấy, mở miệng hỏi: “Diệc Nhiên biết chuyện Ba nằm viện không?”
Mạnh Ảnh mím môi, thật lâu mới từ từ nói, “Không có, anh ấy gần đây rất bận, con chưa nói cho anh ấy biết. Ba không phải cũng đã nói rồi sao, đây chỉ là tiểu phẫu thôi mà.”
“Ừ, chưa nói là tốt rồi, vốn đây là cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng không nên làm phiền chồng của con.” Mạnh Hoành Nghiệp nói.