Uống một chén soup, Trình Diệc Nhiên lộ ra nụ cười thứ vào đêm nay.
Tâm tình của Mạnh Ảnh cũng không tệ lắm, gắp miếng thịt cho anh. Chợt nhìn thoáng qua điện thoại đang nhấp nháy trên bàn, “Điện thoại của anh kìa.”
Trình Diệc Nhiên đã sớm biết có điện thoại đến, nhưng vừa thấy là Lưu Tử Ngạo thì không muốn để ý nữa, đã trễ thế này còn gọi điện thoại đến nhất định là có việc, không khí bây giờ rất tốt, dùng để giải quyết vấn đề thì quá lãng phí.
“Mau nghe đi, lỡ có chuyện gì gấp thì sao?” Mạnh Ảnh thuận tay cầm điện thoại lên đưa cho anh.
Trình Diệc Nhiên miễn cưỡng để đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại, “Chuyện gì?”Khẩu khí không tốt lắm.
Đầu dây bên kia là Lưu Tử Ngạo, khẽ ngừng lại, không phải là tiểu Mạnh Ảnh đã về nhà sao? Sao giọng điệu lại như vậy nha…
“Chuyện gì?” Cả buổi không nghe trả lời, giọng của Trình Diệc Nhiên lộ vẻ bực bội hỏi lại lần nữa.
“A, là thế này, Dương thị đã giành được mảnh đất ở thành Đông kia. Chúng ta có nên ra tay hay chưa?”
Trình Diệc Nhiên mặt không thay đổi nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện yên lặng ăn cơm,“Ừ.”
Mạnh Ảnh nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng mặt lên nhìn anh khẽ mỉm cười.
Trình Diệc Nhiên nhìn thẳng vào cô, nhấn mạnh từng chữ: “Cho ngân hàng tạo áp lực, kéo bọn họ vay.” Nói dứt lời, đem điện thoại để lên bàn, thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Không khí trên bàn không ngừng lạnh đi độ, nhưng có vẻ như anh không nhận ra, còn ung dung uống một hớp nước.
“Anh không thể làm như vậy!” Mạnh Ảnh nắm chặt đôi đũa trong tay, bất ngờ đứng lên, trong bầu không khí yên tĩnh tiếng kéo của chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai. Trong phòng quá yên lặng, toàn bộ lời nói trong điện thoại cô đều nghe được.
Đôi đũa của Trình Diệc Nhiên đang hướng tới dĩa thịt kho dừng lại một chút, lại lập tức gắp lên một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, thong thả ung dung nhai, từ đầu đến cuối đầu anh không hề ngẩng lên.
“Trình Diệc Nhiên!” Mặt Mạnh Ảnh tái nhợt như tờ giấy, phẫn nộ nhìn người đang ung dung ngồi ăn cơm trước mắt, trong mắt ngọn lửa sáng quắc bốc lên.
Trình Diệc Nhiên lạnh lùng cười, kéo khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng một chút, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Thế nào, em đau lòng sao?”
Giọng của anh rất thấp, thậm chí có thể nghe thấy một nụ cười, thế nhưng, Mạnh Ảnh vẫn bị ý hận trong mắt anh làm hoảng sợ. Nhưng mà, có một số điều Mạnh Ảnh không kịp suy nghĩ trước đã bật thốt ra.
“Đúng thế thì sao?”
Hối hận đã không kịp rồi, mắt của Trình Diệc Nhiên hằn lên tia máu nhìn cô cười, tay nhanh chóng đem tất cả đồ ăn trên bàn đùa xuống đất, trong một khắc cả gian đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng chén dĩa vỡ vụn.
Người giúp việc đều trốn vào trong phòng của mình không dám ra, trong nhà chỉ có mình cô và anh đối đầu, Mạnh Ảnh không chút nghi ngờ dưới một giây tiếp theo sẽ bị anh bóp chết.
Thế nhưng, từ trước đến nay cô không biết quanh co, tiểu vũ trụ bùng nổ vừa nhanh vừa mãnh liệt, không sợ chết nói: “Có bản lĩnh thì anh hướng vào em, trút giận sang người khác là có ý gì?! Anh dám động Dương thị, em lập tức gả cho Dương Kỳ Ngôn!!”
Giọng Mạnh Ảnh rất lớn, cả ngôi biệt thự đều quanh quẩn thanh âm của cô.
Trái tim của Trình Diệc Nhiên co rút kịch liệt, đau đến mức anh thật sự cảm thấy rất tức ngực, anh chậm rãi ngồi xuống, “Tùy em, về phần Dương thị, anh nhất định phải đoạt được.”
Nói dứt lời, lại cúi đầu bật cười, “Lấy hắn ta? Chuyện này còn phụ thuộc vào số mệnh của hắn có tốt hay không.”
Lời nói mang theo sát khí khiến Mạnh Ảnh đứng không vững, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, “Anh ta nếu như là có mệnh hệ gì, cùng lắm là em một mạng đổi một mạng.”
Trình Diệc Nhiên nheo mắt lại nhìn cô, “Chỉ cần em dám, anh liền đem tất cả mọi người trong Mạnh thị đi xuống cùng em.”
Nói dứt lời, Trình Diệc Nhiên đột nhiên đứng dậy, vội vã lên lầu. Nếu ở bên cô ngây ngốc thêm một giây nữa, chỉ sợ rằng anh sẽ bóp chết cô.
Mắt thấy anh sắp đi đến cửa thư phòng, Mạnh Ảnh nhanh chóng chạy lên lầu giữ chặt anh.
“Diệc Nhiên…”
“Còn muốn dùng chiêu này sao?” Trình Diệc Nhiên không quay đầu lại, “Đáng tiếc đã không dùng được nữa, em tốt nhất là dưỡng sức đi mật báo cho Dương Kỳ Ngôn đi.”
Giọng điệu trào phúng không biết từ đâu làm Mạnh Ảnh cảm thấy chua xót, anh chưa từng đối xử với cô như vậy? Thì ra, chỉ cần tình cảm tách ra, ân sủng trước đây cũng chỉ là mây trôi.
Cả khuôn mặt và môi của Mạnh Ảnh không có chút huyết sắc, ngón tay mảnh mai trắng nõn vẫn gắt gao túm lấy y phục của anh không buông.
Trình Diệc Nhiên không chút lưu tình dùng sức kéo mạnh từng ngón tay của cô ra, đóng của phòng thật mạnh ngay trước mặt cô.
Mạnh Ảnh hồn bay phách lạc đi khỏi nhà họ Trình, một thoáng sau khi lên xe mới giật mình đưa tay đi lau hai hàng nước mặt vỡ vụn.
Trong thư phòng của Trình Diệc Nhiên, nhớ lại lời nói quyết liệt của cô, tim liền đau gần như muốn nổ tung, đập vào mọi thứ trong thư phòng như phát điên, lão quản gia dẫn một đoàn người giúp việc nhanh chóng xoay quanh dưới lầu. Cuối cùng, lão quản gia thấy tình trạng này không ổn, lập tức nhấn số điện thoại của Lý Trí.
Lý Trí, Lưu Tử Ngạo, Hà Nhu Quân ba người bọn họ một trước một sau chạy tới nhà họ Trình, cuối cùng ba người hợp lực phá cửa thư phòng, bất chấp bả vai đau đớn, lập tức chạy vào thấy Trình Diệc Nhiên nằm ngã trên mặt đất.
Hai tay của Trình Diệc Nhiên bị mảnh vỡ thủy tinh đâm bị thương, máu chảy đầy đất, mà trong thư phòng cũng không tìm được một món đồ hoàn hảo.
Lý Trí cùng Lưu Tử Ngạo đỡ Trình Diệc Nhiên dậy, Hà Nhu Quân lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ ở bệnh viện thuộc Trình thị.
Thật ra Trình Diệc Nhiên đã tỉnh lại, thấy mấy người bọn họ, không nói gì, đẩy tay Lý Trí cùng Lưu Tử Ngạo đang đỡ anh.
“Lão đại…” Lưu Tử Ngạo cố gắng nói chút gì đó, nhưng thấy Trình Diệc Nhiên không muốn nói chuyện nhiều cùng dáng vẻ chớ lại gần, liền tự giác im lặng.
Lý Trí vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như trước, theo thói quen đẩy gọng kính ngang sống mũi, ngồi dựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Hà Nhu Quân ở trong lòng bái lạy Mạnh Ảnh nhiều lần, nha, có thể làm ầm ĩ thái quá như vậy, kể từ khi cô xuất hiện ai cũng không có một ngày tốt lành, mẹ nó, đúng là một đứa con nít! (Ten: chỗ này ta chả biết là chửi j, ghi đại :)))
Tay của Trình Diệc Nhiên được quản gia xử lý đơn giản một chút, vết thương ở lòng bàn tay nhìn thấy mà phát hoảng như cũ.
Bác sĩ rất nhanh liền chạy tới, nhìn thoáng qua bốn người trầm mặc, không nói gì đi lại giúp Trình Diệc Nhiên băng bó. Ông cũng từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn thế này, nhưng Trình Diệc Nhiên từ trước đến nay lãnh đạm ưu nhã lại mất khống chế như thế này là lần đầu ông thấy, chuyện tiền căn hậu quả đoán cái thất thất bát bát sau, trong lòng không nhịn được phán một câu: hồng nhan họa thủy! (Ten: đoạn ‘tiền căn hậu quả…’ j đó, ta k biết edit :(()
“Làm sao rồi?”
Lý Trí thấy tay của Trình Diệc Nhiên bị băng bó rất chặt, hơi cau mày hỏi.
Bác sĩ cười khoát khoát tay, “Không có việc gì, chuyện nhỏ, trong một tuần lễ đừng dính nước, uống đúng liều lượng số thuốc tôi kê toa, chắc không bao lâu sau sẽ ổn thôi.”
Hà Nhu Quân đứng dậy tiễn bác sĩ, mắt nhìn người giúp việc đứng cả một phòng, lên tiếng cười cười, “Không có việc gì, anh ấy tạm thời không chết đâu, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lão quản gia luôn trung thành và tận tâm nghe vậy, không đồng ý nhíu mày nhìn Hà Nhu Quân, Hà Nhu Quân lập tức cười làm lành nói: “Ý của tôi là anh ấy không có gì đáng ngại, ha ha.”
Lão quản gia nghe vậy, hừ một tiếng, rồi dẫn đám người đang chờ đợi đi nghỉ ngơi.
Lưu Tử Ngạo khinh bỉ nhìn kẻ nào đó ngay cả quản gia cũng không khiến được, xoay người nhìn người đang bị thương nằm nghiêng trên ghế sofa, “Cái kia, lão đại, không thì anh lên giường nghỉ ngơi đi?”
Trình Diệc Nhiên dường như không nghe thấy, đưa tay che đi đôi mắt, nằm bất động.
Điện thoại di động của Lý Trí reo lên, vừa nhìn thì thấy là vợ anh gọi, khẽ mỉm cười, “Ừ… Lão đại? … Anh ấy không có việc gì… Anh sẽ trở về.”
Cúp điện thoại, đứng dậy dặn dò Hà Nhu Quân cùng Lưu Tử Ngạo vài câu, liền vội vã chạy về nhà cùng vợ yêu.
Lúc Trình Diệc Nhiên chịu mở miệng đã gần bình minh, hai người đang buồn ngủ nghe thấy Trình Diệc Nhiên nói chuyện, lập tức hết buồn ngủ.
“Ngày mai, toàn bộ cùng Dương thị khai chiến.”
Lưu Tử Ngạo cùng Hà Nhu Quân nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ý nghĩ trong lòng giữa hai người.
Lưu Tử Ngạo: chẳng phải đã nói là chỉ muốn giành lấy toàn bộ thành phố S thôi sao? Dương thị vốn là một doanh nghiệp lớn vững chắc, tuy so ra là thua kém Trình thị, nhưng mà, muốn thâu tóm tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Hà Nhu Quân: giết địch một ngàn thế này, việc tự hao tổn tám trăm dù sao cũng không phải là tác phong của lão đại nha? Nhất định là bị kẻ gây ra tai họa kia làm tức chết rồi.