Cưng Chiều Em Vô Hạn - Mộ Thời Yên

bẻ gãy chân anh ta rồi đuổi đi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

Editor: Yurissuniverse

Vốn dĩ muốn là người nắm quyền chủ động thế cục, nhưng lại thấy anh ngay khi kết thúc cuộc gọi vẫn không chủ động mở miệng, ông cụ Hoắc liền dứt khoát tung ra câu nói: "Cháu đã giành được hợp tác với nhà họ Thẩm ở Lan Thành đúng không?"

"Đúng." Hoắc Nghiên nhẹ giọng bâng quơ đáp lại.

Ông cụ Hoắc hơi nhíu mày.

Ông nhìn Hoắc Nghiên, khuôn mặt anh quá giống mẹ anh, lạnh lùng cứng rắn không thể xâm phạm, cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo thấu xương, không biết có phải là do ảo giác của ông không, nhưng ông thấy trong đôi mắt đen nhánh kia của anh đã xuất hiện tia rét lạnh cùng sự chế giễu và trào phúng.

"Hoắc Nghiên."

"Thẩm thị sẽ hợp tác với Hoắc thị", ánh mắt hờ hững trước sau như một, Hoắc Nghiên vô cảm cắt ngang lời của ông, "Đối tượng hợp tác sẽ là tôi."

Chỉ với một câu nói này đã khiến đôi mắt ông cụ Hoắc chợt đông cứng lại.

Hoắc Nghiên lại liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đứng dậy nói: "Buổi chiều sẽ tổ chức một cuộc họp cổ đông.x

Kết lời, anh không nhìn ông cụ Hoắc thêm một lần, ngay lập tức nhấc chân rời đi.

Hãy đọc bản đầy đủ tại w,️️.️P️d và blog.

Choang--

Chén trà bị ném xuống đất, các mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.

Thấy vậy, quản gia Khổng người vẫn luôn im lặng đứng chờ một bên, liền bước lên phía trước, rót một tách trà khác cho ông cụ Hoắc, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ông chủ đừng quá nóng giận, hãy cẩn thận một tí."

Một lớp băng sương thoáng chốc phủ kín khuôn mặt ông cụ Hoắc.

Ông cười lạnh, bộ dáng rõ ràng là đã bị làm cho tức giận không ít: "Ông nghe được cậu ta nói gì rồi đó! Nó đang thông báo cho tôi hay là đang uy hiếp tôi đây! Ý của nó còn không phải là nếu không cho nó gia nhập vào Hoắc thị thì Thẩm thị cũng sẽ không hợp tác cùng với chúng ta hay sao?"

"Nó là đang ép tôi phải mau giao quyền quản lý Hoắc thị cho nó còn gì nữa!"

Quản gia Khổng im lặng.

Cuối cùng ông ta chỉ thở dài nói: "Nhưng mà thiếu gia Nghiên vốn là con trai trưởng và cháu trai trưởng danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc mà, di chúc của phu nhân cũng đã viết rõ, Hoắc thị là phải giao lại cho cậu ấy."

Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt của ông cụ Hoắc càng lúc càng trở nên trầm lạnh hơn, trong mắt dường như đã xuất hiện sự âm u lạnh lẽo.

Quản gia Khổng thấy rõ điều này.

Trong lòng đột nhiên run lên một cái, ông ta chuyển chủ đề: "Việc ông chủ thiên vị thiếu gia Cảnh tôi có thể hiểu được, dù gì cậu ấy cũng lớn lên từ nhỏ với ông chủ, theo ý kiến riêng của tôi, không mấy ông chủ hãy tạm thời giao quyền quản lý Hoắc thị cho thiếu gia Nghiên đi, bất quá chỉ là đổi phương pháp khác giúp lót đường cho sự nghiệp của thiếu gia Cảnh thôi mà."

Ông ta ngưng một chút, lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Hiện giờ tình hình trong công ty cũng không ổn, nhánh thứ hai và nhánh thứ ba đã bắt đầu rục rịch, nếu bây giờ để thiếu gia Cảnh tiếp nhận công ty thì có khi sẽ khó bảo toàn tính mạng......"

Ông cụ Hoắc im lặng không nói, tựa như đang suy nghĩ lời nói của ông quản gia.

Một lúc sau, ông cụ trầm giọng nói: "Phải mau nói Dung Cảnh kết hôn ngay với Minh Lê, Hoa Mẫn Quân vẫn chậm chạp không tỏ thái độ gì cả, đưa điện thoại cho tôi, tôi phải gọi cho lão Minh thôi."

Quản gia Khổng vội vàng đưa điện thoại cho ông.

Ông cụ Hoắc vừa muốn bấm gọi thì có một cuộc gọi khác gọi đến.

Ông bấm nghe, ngay khi nghe được báo cáo từ bên kia thì khuôn mặt già nua lập tức biến sắc trông cực kỳ khó coi.

Không lãng phí thời gian, ông kết thúc cuộc gọi đó ngay rồi gọi ngay cho Hoắc Dung Cảnh.

Khi anh ta nhận được cuộc gọi thì sắc mặt cũng khó coi không kém ông cụ, anh ta đã nhận được tin báo.

Hoắc Dung Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Lê vậy mà lại thực sự kết hôn với vệ sĩ của mình, mà tin tức này đã lan truyền ra khắp trong giới!

Một chiếc Maserati đang phóng như bay trên đường.

Hai tay Minh Lê nắm chặt vô lăng, khuôn mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước, góc nghiêng lạnh lùng và quyến rũ.

Minh Hành ngồi ở ghế lái phụ, chân dài tùy ý chống trên xe, nhìn con đường trước mặt, môi mỏng cong lên một vòng cung nhạt, nói đùa: "Từ lúc ra khỏi biệt thự đến giờ cháu không có nhìn chú một lần vậy nè, không quan tâm đến chú nữa hả? Uổng công việc đầu tiên khi vừa về nước chú đã tới đón......"

Chữ cháu còn chưa kịp nói ra thì đã nghe tiếng phanh gấp vang lên.

Đột nhiên bị mất cảnh giác.

Theo quán tính, cơ thể Minh Hàng liền nhào về phía trước.

Hãy đọc bản đầy đủ tại w,️️.️P️d và blog.

Hắn bật cười: "Chú nói......."

"Ầm" một tiếng, cửa xe bị đóng sầm lại.

Minh Hành lắc đầu, đuổi theo cô.

Đường Cách đang lái xe đi theo phía sau cũng nhanh chóng xuống xe, cậu chột dạ, da đầu căng lên đi theo phía sau hai người.

Khi nhìn thấy Minh Lê bước vào một tiệm thuốc, da đầu cậu càng căng hơn và tê rần lên, cực kỳ lo lắng.

Không lẽ phu nhân bị bệnh sao?

Minh Hành bước đi không nhanh không chậm theo Minh Lê vào tiệm thuốc, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt luôn mang theo vẻ bất cần đời, cho đến khi nghe được giọng nói lạnh lùng đầy tức giận vang lên từ miệng Minh Lê--

"Một hộp thuốc tránh thai, loại giờ, cảm ơn."

Mí mắt Minh Hành khẽ nhướng lên khi nghe được điều này, hắn hơi ngạc nhiên.

Và thật trùng hợp, Đường Cách vừa bước vào tới cũng đã nghe được câu này, chưa tới hai giây cậu lập tức sững sờ đơ cả người ra.

Thuốc tránh thai?

Có........có nên báo cho sếp không nhỉ?

Minh Lê trả tiền cầm thuốc quay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua Đường Cách, thoáng thấy cậu muốn nói nhưng lại thôi, đôi môi đỏ mọng nói ra một câu lạnh lùng: "Sao, cần phải báo cáo với sếp cậu hả?"

Đường Cách:"........"

Đường Cách khóc không ra nước mắt, mồ hôi lạnh sau ót như sắp túa ra đến nơi rồi.

Sau khi nhận ra được điều gì đó, cậu nhanh chóng hạ giọng giải thích: "Phu nhân hiểu lầm sếp rồi, sếp chỉ phái tôi đến để bảo vệ an toàn cho phu nhân chứ không có bảo tôi phải theo dõi và báo cáo mọi chuyện của phu nhân cho sếp biết, trước nay đều không có...."

Minh Lê cười nhạt: "Phải không?"

Cô vốn cũng không cần Đường Cách phải trả lời, nhấc chân rời đi.

Đường Cách cảm thấy quá kinh hồn bạt vía, theo bản năng cậu nhìn về phía người đàn ông lạ mặt đã đưa phu nhân đi.

Hãy đọc bản đầy đủ tại w,️️.️P️d và blog.

Minh Hành hơi nhướng mày, cười cười không nói đuổi theo Minh Lê.

Vừa ngồi lên xe, đã thấy Minh Lê cầm chai nước khoáng lên định uống thuốc.

"Thuốc này không tốt cho con gái đâu đó." Hắn nhắc nhở.

Động tác vặn nắp chai của Minh Lê dừng lại.

Cô quay đầu qua, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lạnh lùng nhìn về phía Minh Hành, trong đôi mắt ánh lên sự tức giận.

Tức giận với Hoắc Nghiên cũng như là tức giận với hắn.

Một luồng cảm xúc ngày càng mạnh mẽ lan tràn, đang đấu đá lung tung trong ngực cô.

Minh Hành đã quá hiểu cô, cười nhẹ lắc đầu, giơ tay đầu hàng nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, chú im lặng, khiến cháu phải uống thuốc chính là tên khốn kiếp kia, chú hứa sẽ giải quyết tên kia."

Minh Lê cực kỳ tức giận.

Không kiềm chế được, cô trút giận ném thẳng hộp thuốc vào ngực Minh Hành, khi cô vừa mở miệng nói, nỗi uất ức tưởng chừng như đã được kìm nén, lại tận dụng ngay cơ hội này bùng nổ lên: "Chú cũng gạt cháu nữa!"

Ngực cô phập phồng liên tục: "Chú đã sớm biết rõ anh ta tên là Hoắc Nghiên có đúng không?"

Ming Lê hận nhất là người khác lừa dối mình.

Minh Hành biết rõ điều này, nhưng mà đương nhiên là hắn sẽ không thừa nhận vào lúc này rồi.

Hắn trực tiếp bán đứng Hoắc Nghiên, không hề có cảm giác tội lỗi hay gánh nặng tâm lý nào: "Chú cũng không biết mà, lúc đầu chú chỉ biết anh ta tên là Lục Nghiên thôi, cũng không hề biết anh ta là người nhà họ Hoắc luôn, nếu chú biết rõ thì làm sao để anh ta ở bên cạnh cháu được chứ."

Minh Lê lại cười lạnh.

Cô hơi nâng cằm lên, trong mắt lộ ra một tia kiêu ngạo lạnh lùng: "Không biết rõ tên, không biết rõ xuất thân vậy mà chú còn tin tưởng anh ta như vậy hả? Đã vậy còn nói với cháu, anh ta là người đáng tin cậy nhất cơ? Minh Hành, chú đang lừa ai vậy?"

Thật ra lúc tỉnh dậy từ trên giường Hoắc Nghiên, Minh Lê đã cố gắng kìm chế cảm xúc xuống, nhưng rốt cuộc vẫn làm không được, cô không thể chấp nhận được việc người mình tin tưởng nhất lại lừa dối mình, lại còn bắt nạt cô mà không hề có một câu giải thích.

Lúc nhắc đến anh cô mới phát hiện thì ra những cảm xúc này vẫn luôn hiện hữu từ đầu đến giờ.

Cô vẫn là thiếu quyết đoán vẫn sẽ đau khổ và buồn bã.

Thậm chí nó còn tăng lên thay vì giảm xuống.

Hãy đọc bản đầy đủ tại w,️️.️P️d và blog.

Cầm chai nước khoáng trong tay, trong viền mắt trào ra sự chua xót, cô không muốn mất bình tĩnh lại bật khóc lần nữa, Minh Lê quay mặt ra phía cửa sổ, rồi sau đó ngửa đầu nuốt thuốc xuống.

"Chú lái xe đi". Uống thuốc xong, cô lại đẩy cửa xuống xe.

Hai người đổi vị trí cho nhau.

Thắt dây an toàn, Minh Lê nhắm mắt lại, không nói thêm một lời nào cho dù chỉ là một chữ.

Không ngờ bên tai lại vang lên một câu nói nhàn nhã của Minh Hành--

"Cháu thích Lục..Hoắc Nghiên đúng không?"

Minh Lê đột nhiên mở mắt ra.

"Không có!" Không chần chừ cô ngay lập tức phủ nhận nó, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio