Cưng Chiều Em Vô Hạn - Mộ Thời Yên

tối nay cho anh ở lại chứ? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên

Editor: Yurissuniverse

Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ w,️️.️P️d @Yurissuniverse và Word.️ress.

Lông mi cô run lên rũ xuống tạo nên một đường vòng cung xinh đẹp, Minh Lê khẽ cắn môi, nhịp tim đập dồn dập không kiểm soát được, như muốn lao ra khỏi lồng ngực cô vậy.

Hít một hơi thật sâu, cô ngước mắt lên.

Hai chân thon dài trắng nõn bước lên trước một bước, đầu ngón tay khẽ run chạm vào tay nắm cửa.

Chuyển động——

Vừa mở cửa ra thì mưa to xối xả mang theo hơi gió lạnh táp ngay vào mặt cô, gió mạnh thổi vào người cô mang theo những giọt mưa.

Theo phản xạ, Minh Lê nhắm mắt lại.

Ấn đường thanh tú nhíu lại, cô cứng đờ người trong hai giây, rồi sau lại mở mắt ra.

Không có ai.

Ngoài cửa trống không.

Tay Minh Lê vẫn còn đang nắm lấy tay nắm cửa, lúc này còn hơi tê cứng, hơi lạnh nhè nhẹ dường như nhân cơ hội xâm nhập vào ngực cô, rồi cũng thuận tiện lan ra khắp người cô.

Môi cô từ từ mím lại.

“Ầm——”

Cửa bị cô đóng sầm lại.

Khuôn mặt tinh xảo vô cảm, không nói lời nào cô vứt ngay chiếc dù xuống đất, đi chân trần đến phòng khách.

Ánh đèn sáng ấm áp.

Minh Lê nằm xuống ghế sô pha, co chân lại, vươn tay túm lấy một cái gối rồi vùi mặt vào, ngón tay trắng nõn vô thức bấu chặt vào ghế sô pha, lại một lần nữa cắn chặt môi.

Cô không thể nói chính xác cảm xúc hiện tại trong lòng mình là như thế nào, nhưng cô nghĩ rằng cô không có buồn bã, không có thất vọng cũng không có giận dỗi một mình mà.

Bởi vì không phải cô đã đoán trước được điều này rồi hay sao?

Một người đàn ông lạnh lùng, bạc bẽo như anh sao có thể thực sự đứng ở ngoài cả đêm để diễn trò khổ nhục kế gì đó như đó Minh Hành nói được chứ?

Huống chi anh cũng đâu có thích cô đâu.

Minh Lê oán hận nghĩ, kệ anh đi thì đi đi.

Cô không quan tâm nữa.

Mặc dù đã nói là không quan tâm không để trong lòng, nhưng mà vẫn có một tầng hơi nước mỏng đã xuất hiện trước mắt cô, làm mờ đi tầm nhìn của cô, và thậm chí còn làm chậm đi cả mạch suy nghĩ của cô.

Vị chua xót trào dâng mãnh liệt từ sâu trong lòng.

Thật là khó chịu quá.

Những giọt nước mắt vương lại trên mi, Minh Lê sụt sịt.

Đang mơ màng hồi lâu thì bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Minh Lê đang chìm đắm trong sự chua xót, khả năng suy nghĩ chậm chạp, thậm chí còn không nghĩ là tại sao chuông cửa lại vang lên lúc này, cô chỉ dựa theo bản năng ngồi dậy, chậm rãi đi qua mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, không khí nhanh chóng im ắng hẳn đi.

Ánh sáng nhu hòa chiếu từ huyền quan xuống cơ thể Minh Lê, tăng thêm vài phần mông lung mơ hồ ở cô, làn da cô đã vốn đã trắng đến chói mắt, bây giờ lại đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, khiến cho làn da lộ ra bên ngoài trông càng trắng hơn, làm cho người khác phải rối loạn.

Hoắc Nghiên khẽ nhíu mày, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua trước ngực cô……..

Yết hầu lăn lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn vang lên: “Sao lại không mặc áo khoác vào?”

Mãi đến lúc nghe được giọng nói của anh, Minh Lê mới hoàn hồn lại.

Ánh mắt va chạm với nhau.

Những cảm xúc đã bị đè nén xuống lại một lần nữa đụng vào nhau, sự chua xót càng thêm dày đặc, giọng khàn khàn, cô buột miệng thốt ra: “Anh hung với tôi à?”

Cổ họng Hoắc Nghiên hơi nghẹn.

Khuôn mặt tuấn tú kìm chế, giọng anh khàn khàn phủ nhận: “Không phải.”

Mắt khép hờ, khi anh mở miệng nói, giọng nói lại khẽ căng thẳng hơn: “Minh Lê………..”

“Ai bảo anh quay lại đây?” Minh Lê vẫn còn tức giận, sự ấm ức xen lẫn chua xót lan tràn ra, lồng ngực không khỏi phập phồng, cô trừng mắt nhìn anh, khẩu thị tâm phi nói, “Đi đi!”

Ngay khi lời nói vừa tuôn ra cô đã thấy hối hận rồi.

Nhưng mà………….

“Đi mau.” Viền mắt càng thêm chua xót, cô cố nhịn không cho nó lộ ra.

Hoắc Nghiên nhìn cô thật sâu.

Xương quai hàm siết chặt, cánh tay phải ướt sũng nước mưa giơ lên, anh đưa cho cô thứ gì đó, trầm giọng nói: “Đây là nến thơm và thuốc mỡ bôi đầu gối, anh quên để lại.”

Đầu ngón tay Minh Lê run lên.

Môi đỏ hơi mím, hô hấp cô như ngưng lại.

Một cảm xúc kỳ lạ nhợt nhạt chạy dọc theo đầu trái tim rồi lan ra khắp người cô.

“Cạch” một tiếng rất nhỏ, người đàn ông đã đi vào trong và đóng cửa lại.

Anh bước vào, cô bị buộc phải lùi lại một bước.

Ban nãy Minh Lê đi đến huyền quan chỉ mở có một bóng đèn nên ánh sáng có hơi tối.

Mà khi người đàn ông đi vào, ánh sáng đã bị che khuất đi, lúc này bóng tối trông có vẻ cực kỳ nhiều, cơ thể Minh Lê bị bao phủ hoàn toàn bởi cái bóng của anh.

Và cố tình ánh mắt anh vẫn còn đang nhìn cô.

Đôi mắt đen nhánh sâu hút của anh như một cơn lốc xoáy, như là muốn kéo cô chìm vào trong nó, lại giống như một tấm lưới vây lại không cho cô có cơ hội né tránh.

Cô thậm chí còn cảm thấy…………

Chỉ liếc mắt một cái, tim Minh Lê đã đập nhanh hơn.

“Bên ngoài trời đang mưa, đừng để cảm lạnh.” Cô nghe được giọng nói trầm thấp nặng nề của anh.

Điều này đến một cách bất thình lình khiến cho trái tim Minh Lê khẽ run lên.

“Ai cho phép anh vào đây?” Phản ứng của cô dường như khá là bối rối, cô xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh, cũng vô thức lùi lại một bước, tuy giọng điệu thì vẫn như cũ cứng rắn nhưng có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.

Hoắc Nghiên cụp mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu hút, mặt không đổi sắc nói ra một câu: “Xe bị hỏng rồi.”

Những ngón tay buông thõng bên hông Minh Lê đang siết chặt từng chút từng chút lại.

Khi anh mở miệng, hơi thở thuộc về anh tỏa ra rất rõ, trong không gian chỉ có cô và anh, nó đã vây lấy cô kín mít không có kẽ hở nào, như muốn xâm chiếm mọi giác của cô.

Hô hấp hình như đang có xu hướng nhanh dần lên.

Minh Lê quay mặt đi, cố hết sức ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng những lời cô nói ra vẫn mang theo sự không vui, sự tức giận, khó chịu không biết bao nhiêu mà kể: “Trong gara có xe.”

“Mưa lớn lắm, lái xe rất nguy hiểm,” Hai mắt Hoắc Nghiên tối dần, không chớp nhìn cô chăm chú, cố ý hạ giọng, “Minh Lê, tối nay có thể cho anh ở lại không?”

Giọng nói anh cực kỳ trầm, âm rung lơ đãng mang theo sự gợi cảm trầm ấm.

Như là đang……. Mê hoặc.

Lòng Minh Lê rung động dữ dội.

Cũng cùng lúc này, cô mới nhận thức được khoảng cách giữa cô và anh đang rất gần, đằng sau cô là một bức tường, muốn lùi nữa cũng không được.

Chỉ cần anh ấy tiến thêm một bước nữa là có thể…….

Khoảng cách này ngay lập tức khiến cho nhịp tim Minh Lê càng thêm không ổn định.

“Sao em không mang dép vào?” Một câu nói từ trên đỉnh đầu vọng xuống, nó đến bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị.

Minh Lê theo phản xạ cúi đầu xuống.

Nhìn vào đôi chân trần của mình, lại nhận thấy rõ ánh mắt chăm chú của anh và hướng nhìn của anh cũng đang dừng trên chân mình.

Thế là Minh Lê thấy có hơi mất tự nhiên, ngón chân trắng nõn không hiểu sao nóng bừng lên, cuộn tròn lại.

Nhưng anh thì vẫn còn đang nhìn nó.

Minh Lê hơi bực, lồng ngực như bị lửa đốt.

“Dép em để đâu?” Những lời mắng hờn dỗi còn chưa kịp nói ra, thì lại nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi.

Hô hấp Minh Lê ngưng trệ.

Một luồng cảm xúc mãnh liệt bừng lên, cô siết chặt những ngón tay lại, chỉ trong tích tắc cô khẽ nâng cằm lên, giọng nói tuy có hơi khàn nhưng vẫn mang theo sự kiêu ngạo của một đại tiểu thư, ra lệnh: “Không có mang, anh ôm tôi lên lầu đi.”

Ánh mắt Hoắc Nghiên đang tìm dép lê bỗng dừng lại.

Nhịp tim Minh Lê đang đập rất nhanh, có chút điên cuồng, thấy anh vẫn chưa đáp lại, xấu hổ cùng cùng buồn bực đột nhiên tăng lên gấp bội, hơi mất bình tĩnh nổi giận với anh: “Anh không nghe thấy hả?”

Hoắc Nghiên nhướng mắt nhìn cô.

“Quần áo anh ướt.” Yết hầu lăn lên hạ xuống, giọng anh khàn khàn.

Minh Lê theo lời anh nói quét một lượt khắp người anh.

Là thật.

Quần áo của anh từ trên xuống dưới đều ướt nhẹp, còn có giọt nước rơi từ mái tóc ngắn đen nhánh rồi chảy xuống khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Nhưng mà lại không hề thấy một chút nhếch nhác nào.

Trái lại còn ngoài ý muốn toát lên một sự gợi cảm đến câu hồn người, một sự gợi cảm khó có thể miêu tả được.

Minh Lê nuốt khan.

“Ôm hay không đây?” Nhìn trong mắt anh, là khuôn mặt nhuốm màu kiêu ngạo và uy hiếp của cô.

Hoắc Nghiêm im lặng.

“Ôm.” Đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt cô, những âm tiết khó khăn phát ra từ trong cổ họng anh, anh tiến lên một bước, tay vẫn cầm túi giấy đựng nến thơm và thuốc mỡ, anh thoải mái cúi người xuống ôm cô lên theo kiểu công chúa.

Cùng lúc cánh tay anh chạm vào cô, tay Minh Lê theo phản xạ có điều kiện cũng vươn ra và ôm lấy cổ anh.

Chỉ trong tích tắc, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại gần như không còn khe hở nào.

Áo sơ mi ướt nhẹp của anh chạm vào làm ướt luôn chiếc váy ngủ hai dây của cô, nó vốn được làm bằng tơ lụa, nên bây giờ đã dính sát vào da cô, ẩm ướt.

Hơi lạnh tấn công bất ngờ, cơ thể Minh Lê run lên.

“Lạnh hả?” Hoắc Nghiên cụp mắt xuống.

Không hiểu sao Minh Lê lại thấy anh giống như đang chế giễu mình.

Những ngón tay cô bấu chặt cổ áo sơ mi phẳng phiu của anh, mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho khuôn mặt vô cảm xúc nhưng sự ấm ức và tức giận vẫn chồng chéo ở khuôn mặt cô, cô hờn dỗi trừng anh ra lệnh: “Lên lầu!”

Khi cô tức giận, khuôn mặt càng thêm tinh xảo sinh động, ngực cô còn đang phập phồng………..

Hai mắt Hoắc Nghiên tối sầm lại.

“Ừm.” Hô hấp mất kiểm soát tăng nhanh dần, kiềm chế lại, giọng nói trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng, anh bước chân dài ôm cô lên lầu.

Anh ôm cô đi rất ổn định.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, cùng với hơi ấm thuộc về anh, chúng cùng nhau đánh úp lên da thịt Minh Lê.

Cô nằm trong lòng anh, chỉ cần cô muốn, mặt cô sẽ ngay lập tức áp vào ngực anh, áp vào trái tim bên lồng ngực trái của anh, bên tai còn có thể nghe rõ nhịp tim vừa mạnh mẽ vừa đầy sức sống.

Chưa hề nhìn lên lần nào nhưng cô vẫn có thể thấy rõ yết hầu của anh, nó rất gợi cảm, và quai hàm của anh trong lúc lơ đãng dường như đã đụng vào tay cô.

Xung quanh rất yên tĩnh.

Tim đập nhanh mất kiểm soát, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Minh Lê yên lặng khẽ cắn môi, rồi chậm rãi thả ra không cắn nữa, rồi sau đó tay trái đang vòng quanh cổ anh từ từ tụt xuống dưới, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh.

“Hoắc Nghiên.” Cô gọi tên anh.

Không phải cái tên Lục Nghiên.

Bước chân Hoắc Nghiên thoáng chốc dừng lại.

Đầu ngón tay cô nắm chặt áo sơ mi anh, cô đang ngước mặt lên nhìn anh.

Đèn chỗ cầu thang sáng trưng.

Đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn anh, ánh mắt anh lại hướng đến chỗ nào đó, da cô trắng như tuyết, ngực cô phập phồng lên xuống, một phong cảnh tuyệt đẹp như ẩn như hiện theo từng nhịp phập phồng lên xuống của cô, như đang dụ dỗ người ta kiếm tìm.

Vô tình mang theo sự trêu chọc mê hoặc.

Đôi mắt anh u ám đến cực điểm, yết hầu khẽ chuyển động, anh cúi đầu: “Hửm?”

Minh Lê có thể cảm giác được tim mình đang đập càng lúc càng nhanh hơn.

Rõ ràng là áo sơ mi của anh đã ướt, nhưng mà sao nhiệt độ trong lòng bàn tay cô lại rất nóng, giống như là truyền từ da thịt của anh sang cô vậy, nóng đến nỗi khiến cô muốn rút ngay tay về.

May mắn là cô kìm lại chứ không suýt chút nữa đã hành động rồi.

Cô lén lút kìm nén một số cảm xúc nào đó đang ngo ngoe chộn rộn, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ khi chạm vào da thịt anh đi, lại một lần nữa nhìn vào đôi mắt sâu hút của anh.

Cố gắng khiến cho giọng điệu nghe ngạo nghễ, kiêu ngạo như một đại tiểu thư, cô nói: “Giới hạn là ba ngày, nếu anh có thể làm tôi vui, khiến tôi nguôi giận thì chuyện anh nói dối coi như bỏ qua và hợp đồng giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục.”

Cô hơi dừng lại.

Khuôn mặt xinh đẹp đang giả vờ lạnh lùng, ngón tay cô đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, giọng điệu âm thầm mang theo sự uy hiếp: “Nếu anh không làm được, thì chúng ta sẽ ly hôn, từ nay về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”

Minh Lê luôn rất xinh đẹp, một khuôn mặt trong sáng và tinh xảo luôn khiến người ta phải ghen tị từ khi còn nhỏ.

Lúc này đây cô hơi nâng cằm, có chút kiêu ngạo cũng có chút khiêu khích khiến cho khuôn mặt trông càng thêm kiều diễm và sáng ngời.

Cực kỳ đẹp.

Thần kinh Hoắc Nghiên căng thẳng, hô hấp khẽ đổi nhịp, có chút nặng nề.

Không nghe được anh đáp lời lại, Minh Lê cảm thấy nhịp tim của mình càng thêm không thể kiểm soát được, nhanh đến nỗi khiến cô thấy rất phiền lòng, cô không khỏi liếc anh một cái: “Anh có đồng ý không?”

“Có,” Một âm tiết khàn khàn khó khăn phát ra từ sâu trong cổ họng anh, Hoắc Nghiên khóa chặt khuôn mặt cô, nhỏ giọng nói, “Ba ngày, anh sẽ làm em vui vẻ, mọi tức giận đều sẽ xóa bỏ hết nhé.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này Minh Lê chỉ cảm thấy có một tia ngọt ngào đang bừng lên, xua tan đi sự uất ức trong trái tim.

Cô kìm lại đợi qua hai giây rồi mới nói tiếp.

Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ w,️️.️P️d @Yurissuniverse và Word.️ress.

Số chữ:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio