Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
Hai ngày trước.
Ở nhà cũ của nhà họ Minh.
Sau khi đợi hơn hai tiếng ở phòng làm việc, Minh Lê cuối cùng cũng gặp được Hoa Mẫn Quân, cánh cửa đóng chặt được mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Mẫn Quân lạnh mặt đi vào, khí thế vẫn mạnh mẽ như trước.
"Con tính giải thích như thế nào với mẹ đây". Vẻ mặt vẫn không thay đổi, bà lạnh nhạt hỏi.
Môi đỏ hơi cong lên, Minh Lê không trả lời chỉ hỏi: "Mẹ cần con giải thích chuyện gì?"
Giọng điệu cô thờ ơ, dễ dàng đem lửa giận của Hoa Mẫn Quân bùng lên trong nháy mắt, trán bà nhảy dựng lên.
"Minh Lê!" Bà lạnh giọng quát lớn lên.
Minh Lê thản nhiên như không có chuyện gì đối mặt bà.
Phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người, tấm màn vẫn chưa kéo lại để lộ ánh trăng nhu hòa đang chiếu vào phòng, cùng một bầu trời sao rực rỡ như muốn hòa tan đi cái lạnh giá trong phòng.
Tuy nhiên nó đã có không có tác dụng.
Nhiệt độ trong phòng lạnh đến cực điểm, bầu không khí quỷ dị, từ người Hoa Mẫn Quân tản ra sự lạnh lẽo cùng một chút tức giận, khí thế đó bao trùm cả căn phòng.
Trong phút chốc. Cảm xúc Hoa Mẫn Quân bình tĩnh lại, chỉ là giọng nói chất vấn Minh Lê càng thêm lạnh lùng cường thế: "Ai cho phép con tự ý kết hôn? Ai đưa cho con sổ hộ khẩu, nói."
Minh Lê yên lặng nhìn bà hai giây.
"Là con tự quyết định." Cô cũng bình tĩnh trả lời.
"Con tự quyết định?" Tiếng giày cao gót dẫm trên đất cực kỳ vang, Hoa Mẫn Quân cao quý đoan trang bước đến trước mặt cô, "Minh Lê, Minh gia chúng ta nuôi con khôn lớn là để con làm chuyện xấu hổ như vậy sao mặt mũi gia tộc con để đâu, con để mọi người cười chê chúng ta có đúng không?"
"Giáo dưỡng của con ở đâu?"
Hoa Mẫn Quân kìm chế sự tức giận lại trong lòng, từng lời nói đều hết sức bình tĩnh, thái độ vẫn lạnh nhạt, nhưng đáy mắt bà đã hiện lên cảm xúc khác.
Minh Lê thẳng lưng, ánh trăng chiếu vào tấm lưng xinh đẹp trắng như tuyết của cô, mang theo sự mờ ảo khiến người ta say mê.
"Con không cảm thấy có gì phải mất mặt." Môi đỏ mọng khẽ mở, Minh Lê nhấn rõ từng chữ, từ đầu đến cuối đều không hề né tránh ánh mắt Hoa Mẫn Quân.
Hoa Mẫn Quân tức giận cười: "Thân phận của con là gì, tên vệ sĩ kia là gì? Minh gia đại tiểu thư lại đi cưới một tên vệ sĩ, chuyện này còn không đủ mất mặt sao?"
Trán bà lần thứ hai giựt lên.
Lời nói lạnh lẽo, không có khinh thường nhưng lại khiến người ta khó chịu: "Mẹ đã điều tra thân phận anh ta, ngoại trừ làm vệ sĩ thì đang điều hành một công ty nhỏ, anh ta có thể cho con được gì? Có nuôi nổi con hay không?"
Đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên một tia sáng rồi biến mất, Minh Lê nâng môi.
"Mẹ," cô lạnh lùng cắt lời, ánh mắt cực kỳ kiên định: "Con không hề cảm thấy thân phận anh ấy có gì phải xấu hổ, mẹ nói vì con cưới anh làm mất mặt nhà họ Minh vậy con gả vào nhà họ Hoắc thì không mất mặt hay sao?"
Thả lỏng những ngón tay đang siết chặt, Minh Lê nghênh đón ánh mắt Hoa Mẫn Quân, gằn từng chữ một nói: "Con biết lý do bác Trịnh đón con về đây, nhưng con sẽ không ly hôn với Lục Nghiên."
Chữ cuối cùng dừng lại, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của bà cuối cùng đã có chút thay đổi.
Không khí bất chợt căng thẳng.
Hai người vẫn nhìn chằm chằm nhau.
Giống như kẻ thù đang đối đầu với nhau.
Áp xuống cảm xúc mâu thuẫn trong lồng ngực, Hoa Mẫn Quân mở miệng hỏi: "Có phải vì mẹ sai người đập vỡ dương cầm của con. Con liền bất mãn kết hôn để đối phó với mẹ đúng không?"
Đầu ngón tay run rẩy, Minh Lê mím chặt môi.
"Minh Lê, tùy hứng cũng phải có mức độ, mau thu hồi thái độ của con lại đi, Minh gia đại tiểu thư thì không được phép tùy hứng, còn dương cầm, con đừng hòng đụng vào nó một lần nào nữa."
Hoa Mẫn Quân nhìn cô một cái liền quay người đi thẳng ra cửa.
"Tịch thu điện thoại của con bé, đưa nó về phòng, để cho nó tự hối lỗi, và tuyệt đối không cho nó rời khỏi nơi này." Mở cửa ra ngoài, bà lạnh lùng ra lệnh cho bác Trịnh.
"Mẹ." Minh Lê gọi bà.
Hoa Mẫn Quân đứng lại.
Minh Lê nhìn chằm chằm kiểu tóc được làm gọn gàng, tỉ mỉ của bà, lạnh nhạt hỏi: "Hộ chiếu của con đâu?"
Hoa Mẫn Quân lạnh nhạt trả lời cô một câu ——
"Đáng lẽ ngay từ đầu mẹ không nên để Minh Hành đưa con ra nước ngoài, cậu ta là chú của con mà mấy năm nay lại dạy dỗ con như vậy sao? Minh Lê, con làm mẹ quá thất vọng rồi."
"Cộp cộp cộp" tiếng giày cao gót của Hoa Mẫn Quân rời đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.
Bác Trịnh thở dài.
"Con ấy," ông làm bộ trừng mắt liếc cô, đau lòng trách móc, "Con nói là không có gì đâu, cuối cùng lại chọc tức thiếu phu nhân, con không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao? Phải làm cho bà ấy tức điên lên?".
Bác Trịnh đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, đến nay vẫn chưa lập gia đình nên xem Minh Hành và cô như con ruột mà chăm sóc, rất yêu thương hai người bọn họ.
Bỏ đi dáng vẻ vừa rồi, Minh Lê nghịch ngợp chớp chớp mắt, cô mềm mại làm nũng: "Bác muốn nghe theo mẹ làm vậy với con sao?"
Bác Trịnh luôn thấy bộ dạng này của cô là sẽ mềm lòng.
Nhưng mệnh lệnh lại không thể cãi.
"Đừng cãi nhau với mẹ con nữa, nghe lời bác, bây giờ vẫn chưa ai biết tin con kết hôn liền nhanh chóng ly hôn đi, ngoan ngoãn xin lỗi mẹ con một tiếng, hai mẹ con sẽ lại như chưa từng có gì xảy ra." Minh Lê không trả lời.
Bác Trịnh dỗ dành cô: "Thật ra tính tình hai mẹ con con giống nhau như đúc, bướng bỉnh, không dễ cúi đầu, nhưng mà mẹ con làm chuyện gì đều nghĩ cho con, bà ấy không làm hại con đâu."
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lê vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô, đặc biệt là trái tim lại nặng trĩu như bị đá đè lên, nặng nề đến nỗi cô không thể thở được.
Bác Trịnh lo lắng nhìn cô, nhưng có cảm giác vẫn không nhìn thấu được cô đang nghĩ gì, quýnh lên liền buột miệng nói: "Lạc Lạc đại tiểu thư cô có biết........." (Yu: có tình tiết ở chap về nhũ danh của chị nữ chính, nhũ danh chị ấy là Lạc Lạc nha mn Yu đã chỉnh lại)
Vô tình ngước mắt, giọng nói đột ngột im bặt lại.
Cách đó vài bước, phía cầu thang có bóng dáng một người phụ nữ, là Minh Lạc, mặc một chiếc váy dài màu trắng gạo khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài xõa nhẹ trên bờ vai, vẻ ngoài dịu dàng lộ ra chút hiu quạnh.
Bác Trịnh xấu hổ.
"Lạc tiểu thư không phải đang tham gia tiệc rượu sao, sao lại đột ngột trở về ạ?" Nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình và cảm xúc, ông cung kính hỏi, "Hay là tiểu thư quên gì sao?"
Minh Lạc nhàn nhạt dừng ánh mắt ở khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Minh Lê.
Cô ta có chút hoảng hốt.
"Trở về lúc nào?" Môi anh đào khẽ hỏi.
Minh Lê hờ hững trả lời: "Tuần trước," nghiêng đầu cô nói với bác Trịnh, "Bác, con về phòng trước đây, đừng lo con không bỏ trốn đâu."
Bác Trịnh thở dài bất lực.
Minh Lê nâng chân bước đi, giày cao gót dẫm xuống sàn nhà, phong thái tao nhã, quý phái, khi đi ngang qua Minh Lạc, cô liền ngửi thấy được một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Rất quen.
Rất giống với mùi nước hoa trên người cô.
Minh Lạc vẫn đứng im, cho đến khi Minh Lê đi xa, cô ta mới quay người nhìn về hướng cô rời đi.
"Lạc tiểu thư?" Bác Trịnh đến gần.
Minh Lê chớp chớp lông mi, tỏ ra mấy phần xinh đẹp mong manh: "Minh Lê lại chọc tức mẹ sao?"
Bác Trịnh chỉ mỉm cười lắc đầu, không tiết lộ: "Tôi cũng không biết."
Nghe vậy, Minh Lạc cũng không hỏi gì nữa.
"Ừm". Cô tiếp tục lên lầu.
Vịn cầu thang, mỗi bước đi đều ổn định, phong thái cũng rất tao nhã.
Khi về phòng ngủ, Minh Lê liền tìm ngay một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, chân mang giày cao gót đứng lâu rất mệt, đau không chịu được.
Đồ dùng rất đầy đủ, cô đi tắm, chăm sóc da, lên giường ngủ, trong suốt quá trình thực hiện cô đều bình tĩnh.
Đêm nay cô ngủ cũng khá ngon giấc.
Minh Lê "ở lại" nhà cũ, không có không vui, cũng không tìm cách trốn đi, cô rất bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì.
Một ngày ba bữa đều là bác Trịnh mang tới, Minh Lê cũng không tỏ vẻ khó chịu, kiêu căng mà bỏ ăn, ngược lại mỗi bữa cơm cô ăn rất nghiêm túc, không bạc đãi cơ thể mình.
Mà mỗi lần đến, bác Trịnh đều sẽ chuyển lời của Hoa Mẫn Quân, hỏi cô đã biết lỗi chưa, đã suy nghĩ thông suốt chưa, Minh Lê vẫn chỉ trả lời một câu —— cô sẽ không ly hôn cũng không gả vào nhà họ Hoắc.
Cứ như vậy cho đến hôm thứ năm.
Giữa trưa, Minh Lê nhàn nhã nằm trên ghế đọc sách, cửa phòng có tiếng gõ, mùi đồ ăn xộc vào.
"Bác Trịnh, bác cứ để trên bàn, chút nữa con ăn." Cô nói.
Nhưng không có tiếng trả lời.
Lông mi rũ xuống hình vòng cung xinh đẹp, cô quay đầu, không quá bất ngờ, là Minh Lạc.
"Có chuyện gì?" Đóng lại sách, cô hỏi.
Minh Lạc mở to mắt hạnh nhìn cô.
Cô nhớ hôm qua đã vô tình nghe được bác Trịnh buột miệng gọi Minh Lê là Lạc Lạc đại tiểu thư.
Nhưng mà bây giờ Lạc Lạc là tên của cô ta, ai cũng biết, cô ta —— Minh Lạc mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Minh này, còn Minh Lê chẳng qua.........Chỉ là một kẻ giả mạo.
Tại sao dù như vậy bọn họ vẫn không đuổi Minh Lê đi, vẫn xem cô là người của nhà họ Minh lại còn gọi cô một tiếng Lê tiểu thư, nhưng lại chỉ gọi cô ta là Lạc tiểu thư.
Bên môi ngoéo một cái, Minh Lạc thẳng thắn nói: "Không nghĩ tới cô đã trở về, nói thật, Minh Lê, tôi rất ghét cô, không muốn thấy cô một chút nào."
Minh Lê gật đầu, giọng nói thờ ơ: "Tự đem cơm đến cho tôi, chỉ vì muốn nói mấy câu này."
Cho dù cô đang nằm, Minh Lạc đang đứng nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ, áp đảo hoàn toàn.
Minh Lạc lạnh nhạt cong môi, "Tôi muốn nói cho cô biết, Dung Cảnh ca đã trở về."
Dung Cảnh........
Hoắc Dung Cảnh.
Minh Lê mặt vẫn lạnh nhạt, thản nhiên tiếp tục đánh dấu trang sách đang đọc dở lại, cô gật gật đầu: "Ừm, còn muốn nói gì không? Không thì tôi ăn cơm."
Nhưng rốt cuộc bữa cơm này vẫn ăn không được.
Vừa dứt lời, bác Trịnh liền gõ cửa, mặt đầy khó xử muốn nói lại thôi: "Lê tiểu thư, thiếu phu nhân nói nếu tiểu thư vẫn không nhận lỗi, bây giờ liền đi ra Phật đường quỳ đi." (Phật đường: phòng thờ Phật)
Nhà cũ có diện tích rất lớn, ngoài tòa nhà chính, phía sau còn có Phật đường, do Minh lão gia tử xây riêng cho mẹ của Minh Hành, mấy ngày trước hai người vừa rời khỏi Lâm Thành đi thăm một người bạn cũ.
Minh Lê nghe vậy cũng không quá bất ngờ, không phản bác, thong thả ung đứng lên đi ra ngoài.
Bác Trịnh sốt ruột, nói nhỏ với cô mau xin lỗi mẹ cô, nhưng Minh Lê chỉ hờ hững cười.
Minh Lạc cũng đi ra, bước chân chậm rãi.
Minh Lê không hề do dự quỳ xuống.
Bác Trịnh lo lắng vội vàng gọi điện thoại cho Hoa Mẫn Quân, trình bày lại tình huống bên này, rốt cuộc không nhịn được khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, hay là........Bỏ đi, trời nắng gắt lắm đại tiểu thư bị cảm nắng thì sao ạ?"
Bình tĩnh nghe điện thoại Hoa Mẫn Quân lạnh lùng nói: "Để nó quỳ, quỳ lâu nó mới biết nhận sai, bác cứ theo lệnh tôi mà làm, không cho ai đến gần nó, để cho nó tự suy nghĩ lại hành động của mình, không có lệnh của tôi, không cho phép ai được giúp nó."
Bác Trịnh còn muốn nói, liền có âm thanh truyền tới từ phía bên kia cắt ngang cuộc gọi.
Nhìn xa xa, lưng của Minh Lê thẳng tắp.
Mặt trời chói chang, nóng như đổ lửa, oi bức khó chịu.
Dù vậy, Minh Lê vẫn không khuất phục, kiên cường quỳ.
Một lúc sau, mây đen ùn ùn kéo đến che khuất đi ánh mắt trời, mắt thấy có một cơn mưa mùa hè sắp đến, bác Trịnh đau lòng khuyên cô mau xin lỗi, cô vẫn kiên định không thay đổi quyết định của mình.
Mưa to tầm tã bất ngờ ập đến, giọt mưa to như hạt đậu, rơi xuống bóng dánh mảnh mai đang quỳ, cô mặc một bộ đồ mỏng của mùa hè, sự đau rát dần dần tăng lên.
Cô từ trước đến nay rất sợ đau.
Nhưng giờ phút này, mím chặt môi cắn chặt răng cũng không rên một tiếng.
Mưa càng lúc càng lớn.
Thời gian cứ trôi qua cũng không biết đã bao lâu rồi.
Cô vốn có thể kiên trì nhưng ánh mắt bắt đầu mờ dần, cơ thể bắt đầu lung lay khó chịu, không biết có phải là do lúc trước quỳ dưới nắng gắt bây giờ lại bị mưa lớn xối vào hay không.
Cô muốn mở mắt ra.
Đột nhiên, thân thể rung lên, tim đập nhanh dần, mắt càng lúc càng mờ sau đó nhắm chặt lại.
Cô đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Nhà cũ.
Minh Lạc đứng bên trong cửa sổ sát mặt đất nhìn ra, nhìn thấy Minh Lê đang quỳ dần dần nghiêng đi, khi sắp ngã xuống đột nhiên có một bóng dáng cao lớn chạy nhanh tới gần cô.
Khi Minh Lê vừa ngã xuống, cánh tay người đàn ông kia nhanh chóng tiếp được cô vững vàng ôm cô vào lòng.
Rồi sau đó, cô ta trơ mắt nhìn Minh Lê được người đàn ông kia ôm lên, đầu dựa vào ngực anh ta.
Minh Lạc nhíu mày.
Theo phản xạ muốn nhìn rõ hơn, lại nghe "Choang" một tiếng, chiếc ly thủy tinh trong tay rơi xuống, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Minh Lạc hô hấp đình trệ, đồng tử co rụt lại, ngây ngốc đứng nhìn theo bóng dáng đó.
Qua hai giây, cô ta lập tức nâng váy lên chạy vội ra ngoài, tim đập cực nhanh, chỉ muốn nhìn rõ bóng dáng kia hơn.
Anh ấy.
Tác giả có lời muốn nói: Minh Lê thân thế đệ nhất chương đều có phục bút, đã quên có thể hồi xem
Đến nỗi đến tột cùng là nhà ai hài tử, mặt sau sẽ bật mí đát
A, không đúng, vẫn là tưởng nhiều lời một câu, ta đại biểu ta ngỗng tử hỏi, có thể cho hắn rải hoa sao
Lời editor: Chắc mọi người đang có nhiều câu hỏi lắm, sao chị tên Minh Lê nhũ danh lại là Lạc Lạc, hay là thân thế của chị là sao? Mọi người nhớ theo dõi diễn biến của những chương sau nhé.