Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan ngồi vào xe, hai người ngồi cùng ở hàng ghế sau, Phó Tư Diễn thấy cô gái nhỏ cúi đầu xoa xoa mắt, không dám để anh nhìn thấy mặt cô, cô vẫn luôn cố kiếm chế cảm xúc của mình.
Anh thu bớt biểu cảm lại, im lặng mấy giây, cuối cùng đưa tay kéo cô sang, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Kế Sâm ngồi vào vị trí phó lái quay đầu lại thì thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên và hứng thú, anh ấy đang tính mở miệng hỏi boss bây giờ đi đâu, Phó Tư Diễn đã ngước mắt nhìn anh ấy, giọng nói nặng nề: "Hai người ra ngoài trước đi."
Kế Sâm và tài xế lập tức xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người ngồi phía sau.
Dung Hoan khẽ ngừng nức nở, cô muốn che mắt mình lại nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lấp lánh nước của cô, nhìn trông mềm mại vô tội như con thỏ trắng, khiến lòng anh rối tinh rối mù.
Một giây sau, anh giơ tay đè cái đầu nhỏ bé vào trong ngực mình, môi mỏng của anh khẽ mấp máy, hàng ngàn cảm xúc ngập tràn trong mắt, nhưng cuối cùng khi mở miệng chỉ hóa thành một câu dịu dàng: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn, nhé?"
Cuối cùng Dung Hoan cũng không thể chống lại được sự dịu dàng của anh, nước mắt cô ào ào rơi xuống, Phó Tư Diễn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như trấn an những nỗi buồn của cô, không lên tiếng, chỉ tùy ý để nước mắt cô làm ướt áo sơ mi của mình.
Đã rất lâu rồi Dung Hoan chưa được khóc lóc thoải mái như thế, lần trước cô khóc vẫn là đêm mẹ rời đi, không có ai có thể cảm nhận được vừa từ trên giường tỉnh lại, trời cao trả cho cô một cái mạng, nhưng lại mang người thân duy nhất của cô đi mất. Từ nhỏ chỉ cần cô vừa khóc, người nhà đã ra lệnh bắt cô ngậm chặt miệng không được phép rơi nước mắt, những đau khổ kia không thể làm cách nào khác đành trôi ngược về trong cơ thể, chất chứa rất lâu rồi.
Nhưng người trước mặt cô bây giờ không giống họ, anh cho cô toàn bộ cảm giác an toàn, không để cô phải giả vờ ngụy trang bản thân nữa.
Cô gái nhỏ khóc đủ rồi, Phó Tư Diễn lấy khăn giấy thay cô lau nước mắt, vừa mở miệng đã kiên nhẫn hỏi: "Cô nhóc, đầu còn đau không?"
"Vâng." Cô hốt hoảng bổ sung thêm: "Cháu không muốn đi bệnh viện..."
Anh biết giờ phút này đi đến nơi như bệnh viện thì càng sẽ thích cô hơn. Anh khẽ cười một tiếng, nhéo gò má cô nhỏ giọng dỗ dành: "Được, không đến bệnh viện, vậy chú đưa cháu về nhà có được không?"
Cô gật đầu nỗi buồn trong lòng đã được an ủi rất nhiều, nhưng thấy một mảnh ướt đẫm trên áo sơ mi của anh, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến tư thế thân mật giờ phút này của hai người, sắc mặt cô trở nên đỏ hơn một chút, cũng không dám cử động gì.
Anh hoàn toàn không biết tim cô đang đập rộn ràng từng hồi, giơ tay lên giúp cô vén tóc đến sau má, mắt cô cúi thấp, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trong lòng ngọt đến mức muốn phình to lên.
Rồi sau đó Phó Tư Diễn ôm cô xuống, để cô ngồi sang bên cạnh, Dung Hoan thở dài một hơi, thấy anh lấy điện thoại ra mở lên rồi nhấn nhấn gì đó, một lát sau tài xế và Kế Sâm trở về.
"Về nhà, sau đó mời bác sĩ Lý đến nhà một chuyến." Phó Tư Diễn nói.
-
"Cô Dung bị thích tinh thần, dẫn đến cảm xúc cũng bị kích động, hơn nữa đã từng gặp tai nạn xe nên bị di chứng chấn động não dẫn đến đau đầu. Tôi kê một chút thuốc để cô ấy uống, khoảng thời gian này nên để cô ấy ổn định cảm xúc, chú ý chuyện ăn uống và ngủ nghỉ."
Bác sĩ ra đến cửa nhìn Phó Tư Diễn nói.
Phó Tư Diễn: "Còn vết thương lòng của cô ấy có thể chữa được không?"
"Cái này phải xem bản thân cô ấy rồi, không biết lúc bình thường ngài có cùng cô ấy nói chuyện với nhau về việc này chưa, phải khơi thông lòng mình, nếu như từ đầu đến cuối cô ấy cứ kiềm nén cảm xúc của mình thì vết thương này khó lòng chữa khỏi, ngài có thể thử khơi thông, nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, hoặc chúng ta có thể kết hợp điều trị tâm lý cho cô ấy. Nhưng mà dựa theo trạng thái bình thường của cô ấy mà ngài vừa nói với tôi, thì tình hình trước mắt sẽ không quá nghiêm trọng, ngài Phó có thể yên tâm."
Sau khi Kế Sâm tiễn bác sĩ đi, thì đến tìm Phó Tư Diễn, anh đang nói với dì Tịnh về chế độ ăn của Dung Hoan.
Sau khi giao việc xong, Phó Tư Diễn đi lên lầu, ánh mắt liếc nhìn sang Kế Sâm đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Trong vòng một ngày."
Không cần nói nhiều, Kế Sâm lập tức hiểu ý anh: "Đã điều tra rồi, ngài Phó xin yên tâm."
-
Dung Hoan nằm trên giường, thì nghe thấy tiếng người mở cửa.
Cô hơi mở đôi mắt khép hờ ra, thì thấy Phó Tư Diễn đi vào.
"Chú Phó ---" Cô ngồi dậy, yếu ớt gọi anh.
Anh ngồi vào mép giường, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, xoa xoa đầu cô nói: "Sau rồi nhóc con?"
Mặt cô đầy vẻ nghi ngờ: "Sao hôm nay chú lại đến..."
"Vốn dĩ tối nay muốn đưa cháu đi ăn cơm, nhưng bạn cháu nói cho chú biết cháu đang xảy ra chuyện, chú không yên tâm nên đến tìm cháu."
Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "May mà chú đến, nếu không chẳng có ai bảo vệ Hoan Hoan rồi."
Trong lòng cô rạo rực, đồng thời lại có một loại lo lắng, đau buồn đánh thẳng vào lòng cô, cô cúi mặt, mi mắt khẽ run: "Chú... Biết chuyện kia rồi sao?"
Anh có nghĩ giống như nhà họ Vương, cũng nghĩ cô chính là hung thủ giết người?
"Ừ, nhưng chú không hiểu rõ lắm, nếu như Hoan Hoan muốn nói với chú, chú rất sẵn lòng lắng nghe." Anh thử mở lời khiến cô mở rộng tấm lòng.
Bàn tay Dung Hoan không ngừng siết chặt chăn, một lát sau mở miệng nói: "Đêm hôm đó..." Đến tận bây giờ cô chưa từng giải thích sự tuyệt vọng đêm đó của mình, nhưng có thể anh đã cho cô cơ hội đầu tiên để bày tỏ hết nguyện vọng của mình.
Cô kể xong, thì giọng nói cũng nghẹn ngào: "Cho nên chú có phải cũng nghĩ rằng..."
Cô còn chưa nói xong, anh đã đỡ lấy sau gáy cô, nhìn thẳng vào mi mắt đang rũ xuống của cô, giọng nói trầm thấp từng câu từng chữ lọt vào lỗ tai cô: "Hoan Hoan, chuyện này không liên quan gì đến cháu cả, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không có ai dự đoán trước được những chuyện xảy ra sau đó cả."
"Chú nghĩ mẹ cháu cũng không muốn nhìn thấy cháu mãi tự trách và đau khổ như thế, mẹ cháu yêu cháu như thế chắc chắn cũng hy vọng cháu có thể buông bỏ những chuyện đã qua, lạc quan mà sống tiếp."
"Hơn nữa ở chỗ của chú, chú cũng sẽ không để Hoan Hoan thấy tủi thân."
Dung Hoan run lên, khóe mắt lại từ từ ướt đẫm.
Phó Tư Diễn an ủi cô, cuối cùng cô gái nhỏ đang đau buồn cũng từ từ bình tĩnh, nằm trên giường ngủ.
Anh đi ra khỏi phòng, Kế Sâm vội vàng đi đến: "Ngài Phó, đã tra được người ẩn danh là ai rồi."
-
Chiều tối, Tô Nhã Vân từ thư viện về ký túc xám thì nghe các bạn cùng phòng đang thảo luận: "Không ngờ Dung Hoan là thứ người như thế, mẹ mất còn có thể sống thoải mái như thế."
"Ừ, cũng lạ, nhà cô ấy hình như rất giàu, có lẽ là... được người khác bao nuôi!"
"Nói không chừng những thứ này đều là giả hết đấy?"
“Vậy tại sao lâu như vậy Dung Hoan vẫn chưa ra mặt thanh minh, nhất định là bị lộ nên trốn rồi."
Bạn cùng phòng thấy Tô Nhã Vân, hỏi cô ta có biết chiều nay có người trong nhóm làm lộ ra chuyện của Dung Hoan chưa.
Tô Nhã Vân cong môi, cầm ly nước trên bàn lên: "Biết chứ, chuyện lớn thế mà."
"Cậu nghĩ thế nào?"
Cô ta còn chưa kịp trả lời, một bạn khác trong phòng nhìn điện thoại di động ngạc nhiên nói: "Nhã Vân, cố vấn học tập nói bây giờ cậu đến phòng làm việc tìm cô ấy đấy?!"
Tay Tô Nhã Vân run lên, nước trong ly bắn ra tung tóe: "Hả... Cái gì? Tìm tớ?!"
"Chỉ nói trong nhóm lớp thôi, tớ cũng không biết chuyện gì cả."
Cô ta bỏ ly nước trong tay xuống, vui vẻ cười: "Tớ nhớ rồi... Tớ còn một tài liệu chưa nộp, tớ đi trước."
Cô ta đi ra khỏi ký túc xá, hít sâu một hơi, cười khẽ nói: "Sao cố vấn học tập có thể biết..."
-
Tô Nhã Vân đi đến ngoài cửa phòng làm việc của cố vấn học tập, cô ta đã chuẩn bị hết tất cả những câu trả lời để ứng phó.
Cố vấn học tập của cô ta là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp, tính cách cũng rất tốt, chính là một quả hồng mềm rất dễ bóp, hơn nữa chuyện này ngoài cô ta và Tạ Nhu ra thì chẳng còn ai biết nữa. Tạ Nhu thì nghiêm túc ngồi chờ cả buổi chiều trong thư viện với cô ta, cô ta không phát hiện thấy Tạ Nhu có gì khác thường cả. Dù sao đợi một lát nữa, cứ chết không thừa nhận là được...
Cô ta nở nụ cười, gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong thì cô ta đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà cô ta lại phát hiện ra trong phòng làm việc có hai người ngồi, một ngày là cố vấn học tập, một người khác là người đàn ông mà cô ta không biết.
Người đàn ông này mặc áo sơ mi quần tây, đùi phải đặt lên chân trái, hai tay đan vào nhau, khi thấy cô ta đi vào anh ngước mắt lên liếc nhìn cô, sắc mặt cực kỳ lạnh, không có chút ý cười nào, đôi mắt sắc bén kia như có thể nhìn thấu vẻ chột dạ của cô ta.
Tim Tô Nhã Vân đập loạn, trong lòng bỗng xuất hiện một chút sợ hãi.
Chắc anh không phải... Là lãnh đạo trường học đâu nhỉ?
"Cố vấn Trần ---"
"Nhã Vân, ngồi xuống đi." Trần Anh chỉ chỉ vị trí đối diện người đàn ông.
Tô Nhã Vân ngồi xuống, khó hiểu nhìn sang Trần Anh, Trần Anh đỡ mắt kính lên, đi thẳng vào vấn đề: "Cô có rất nhiều vấn đề nghiêm túc muốn hỏi em, xế chiều hôm nay có người mượn tài khoản ẩn danh lan truyền những tin đồn xấu về bạn học Dung Hoan trong nhóm lớp, chuyện này có liên quan gì đến em không?"
Cô ta ngẩng người: "Hả... Em không biết..." Sao cô có thể nhanh chóng tìm ra được tên cô ta như thế chứ? Rõ ràng cô ta gửi ẩn danh cơ mà!
Người đàn ông phía đối diện cong môi, mở miệng nói chuyện gì giọng nói hệt như những lưỡi đao lạnh như băng: "Cô không biết à?"
Lúc Tô Nhã Vân trố mắt nghẹn họng thì nghe thấy Trần Anh giới thiệu: "Vị này chính là chú của bạn học Dung Hoan."
Chú...
Lúc Tô Nhã Vân điều tra không hề xuất hiện người này mà?!
"Nhã Vân, tôi hy vọng em thành thật một chút, tùy tiện tung tin đồn thất thiệt cho bạn học là không đúng đâu." Trần Anh nói tiếp.
Giọng Trần Anh nhỏ nhẹ chẳng có chút lực uy hiếp nào, Tô Nhã Vân ngẩng khuôn mặt vô tội lên: "Cô, em thật sự không biết, em nghĩ cô đã hiểu lầm em rồi, em không biết vì sao cô lại tra ra em làm chuyện này như thế."
Tính tình Trần Anh có tốt đến đâu cũng phải nổi giận, cô ấy đặt tờ giấy trước mặt cô ta: "Em nghĩ rằng giáo viên gọi em đến đây chỉ nói khơi khơi, không hề có chứng cứ gì sao? Em nghĩ rằng em ẩn danh thì chẳng ai tra ra được em hay sao? Em không biết bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rất tốt sao? Tôi vẫn thật lòng khuyên em khai rõ mọi chuyện ra đi."
Trên giấy là địa chỉ IP đã tra được, thủ đoạn ngây thơ vụng về của Tô Nhã Vân, còn nghĩ là rất tốt không có sai sót gì, ai ngờ Kế Sâm chỉ cần điều tra một lúc đã tra ra được cô ta.
Tờ giấy bị Tô Nhã Vân xé thành từng vụn nhỏ, môi mím chặt, không nói một lời nào."
-
Lúc Tô Nhã Vân đi xuống khỏi tòa nhà hành chính, tinh thần có chút hoản loạn. Giống như cô ta tốn rất lâu để xây tòa lâu đài này, nhưng chỉ một chút đã bị người ta phá đi, một mảng mây đen bao phủ lấy cô ta khiến cô ta không thể nào thở được.
Sau khi Phó Tư Diễn đi, cố vấn học tập nói cô ta phải viết bản kiểm điểm, cũng sẽ tiến hành công khai phê bình cô ta, sau khi bàn bạc qua với các ban lãnh đạo khác trong khoa thì sẽ phân xử sau.
Khi cô ta bước ra khỏi cửa, cô ta nhìn thấy người đàn ông ở trong văn phòng lúc nãy đang đứng cách đó không xa.
Anh dựa vào cạnh xe, trong tay kẹp điếu thuốc, hít mây nhả khói, cả người lộ ra khí chất lạnh lùng, cao quý.
Anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cô ta.
Cô ta giả vờ như không thấy anh, giả vờ muốn vòng qua anh, ai ngờ anh đi đến chỗ cô ta, mục tiêu rất rõ ràng.
Tim cô ta rung lên liên hồi.
Phó Tư Diễn đứng yên đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói trầm thấp: "Dùng tên thật lên tiếng xin lỗi trong nhóm, đứng trước mặt Dung Hoan xin lỗi, biểu lộ rõ ràng sự áy náy của cô ra, Dung Hoan nói bỏ qua thì chuyện này mới coi như xong."
Đôi mắt Tô Nhã Vân mở to lên khiếp sợ nói: "Mới nãy ở phòng cố vấn học tập đã nói qua với tôi rồi!" Để cô ta xin lỗi Dung Hoan... Không thể nào!
"Đó là khoa của mấy người, còn đây là cách giải quyết của tôi." Anh nói.
"Dựa vào đâu chứ? Anh không phải cố vấn học tập cũng chẳng phải lãnh đạo nhà trường! Anh lấy quyền gì hay là anh có quyền gì chứ?" Tô Nhã Vân được nuông chiều từ nhỏ, ai cô ta cũng dám cãi lại, người trước mặt này không phải là chú của Dung Hoan à? Anh còn có thể đánh cô ta giữa ban ngày ban mặt sao?!
"Bố cô là phó giám đốc công ty Trung Hóa có phải không?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, điếu thuốc lá cũng khẽ run lên trong đêm tối: "Cô nói tôi có quyền gì à, OK, thế tôi sẽ để cô nhìn thấy người có quyền xử lý vấn đề như thế nào."
Tô Nhã Vân ngạc nhiên, lần này mới cảm thấy sợ, những kiêu căng, phách lối của cô ta đều bị tắt hơn phân nữa: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Phó Tư Diễn đưa mắt nhìn cô, từ lông mày đến đôi mắt đều có ý, từ từ nói:
"Cô gái, cô gây tội với ai cô sẽ biết ngay thôi."
-
Dung Hoan tỉnh ngủ mở mắt ra, thấy đêm sương với vầng trăng mỏng và chút ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi làm bay lớp màn cửa màu trắng làm bằng lụa mỏng.
Cô đưa tay muốn với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thì nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động.
Cô lập tức nhắm mắt lại, trong lúc mơ hồ thì nghe thấy có người đi vào, rồi bên cạnh giường hơi nghiêng xuống, có người ngồi xuống.
Ngay sau đó cô ngửi được mùi gỗ đàn hương quen thuộc, cũng biết là ai đến. Anh không lên tiếng, cô không thể làm gì khác đành phải tiếp tục nhắm hai mắt lại, nhưng mi mắt run run vô tình bán đứng cô rồi.
Phó Tư Diễn không nói gì cong môi, ngón tay chọc chọc vào gương mặt cô: "Giả vờ ngủ nữa à?"
"..." Cô chỉ là không mở mắt, có chút tâm tư muốn chơi "Đuổi bắt" với anh, ai ngờ mấy giây sau, đột nhiên cảm thấy mình bay lên trời.
Một tay anh ôm lấy cô, cô gái nhỏ bị dọa sợ mở mắt ra: "Chú Phó..."
Anh nhíu mày: "Đầu còn đau không?"
Cô lắc đầu.
Rồi sau đó anh ôm cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, người cô nhẹ, anh ôm cô giống như ôm con nít, cô đỏ mặt nói muốn đi xuống, thế mà anh đưa cô đến nhà vệ sinh.
Anh đưa tay lấy khăn lông cho cô, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt cô, miệng thì cười nói: "Đây là con mèo nhỏ nhà ai thế?"
Cô ngập ngừng: "Không phải đâu..."
"Sau này đừng khóc nhè, có chuyện gì tìm chú, biết chưa?" Khóe miệng anh nở nụ cười bất đắc dĩ: "Hoan Hoan vừa khóc, tim chú cũng muốn vỡ nát đấy."