Vừa rồi Dung Hoan vốn là muốn đem cho Phó Tư Diễn một ly nước trái cây, không ngờ lúc cô vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy âm thanh trong phòng vọng ra.
Câu nói cuối cùng "Cháu sẽ đi gặp cô Từ theo ý của bác." đó giống như một tảng đá lớn mạnh mẽ đập vào lòng cô, khơi lên một trận sóng cuồn cuộn.
Mà ngay lúc này, khi anh đang chăm chú nhìn vào mắt cô, ánh mắt phản chiếu sự mơ hồ trong bóng tối lại càng khiến cho cơn sóng nhiệt trong lòng cô mạnh mẽ dâng cao.
Một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra, trong giọng nói mang theo ý cười: "Nước trái cây này không phải cho chú sao?"
Cô vừa mới tỉnh táo lại sau chút thất thần, tay vừa đưa ly nước trái cây cho anh lại vừa nghe thấy anh hỏi: "Nghe thấy hết rồi à?"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh đèn hành lang nhập nhòe: "Chú... muốn đi xem mắt sao?" Trong giọng nói của cô bộc lộ vài phần không thể tin được.
Phó Tư Diễn hơi giật mình sau đó khom người, bàn tay vân vê khuôn mặt của cô, giọng điệu có phần trêu chọc: "Thế nào? Hoan Hoan không muốn chú yêu đương hay sao?"
Dung Hoan ngạc nhiên giây lát, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, tim cô giống như bị đâm một nhát.
Cô cúi mặt, đôi môi mấp máy, cố kìm nén sự chua xót mà trả lời: "Dạ muốn..."
"Chú đã ba mươi tuổi rồi, nếu còn không yêu đương thì già mất."
Bỗng nhiên anh bật cười, giơ tay vuốt mũi cô: "Chê chú già hả?"
"Chú ơi, nếu như chú đi xem mắt rồi... thích người đó thì sao ạ?" Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như sao.
"Nếu Hoan Hoan là chú thì sao?" Anh tò mò hỏi ngược lại.
Cô sửng sốt, bàn tay chầm chậm nắm lấy vạt váy: "Nếu là cháu, vậy thì... cứ ở bên nhau là được rồi."
Có ai lại không muốn được ở bên người mình yêu đâu chứ?
Cô cảm thấy nếu như mình còn ở chỗ này chỉ sợ là không thể nào bày ra được vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nữa, thế nên Dung Hoan lùi lại một bước rồi nói: "Chú ơi, cháu về phòng đây... chú ngủ ngon."
Dung Hoan trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, cánh cửa phòng dường như có thể ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô dựa lưng vào cánh cửa, cả thân người dần dần trượt xuôi xuống sàn nhà.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ xa xa ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô không thể nhìn rõ được năm ngón tay của mình.
Chuông đồng hồ trên đầu giường từng nhịp tíc tắc đánh vào tai cô, Dung Hoan mở túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Hề Phán.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: "Sao thế cô nương? Tớ đang xem phim đấy. Có chuyện gì thì nói nhanh lên." Cô ấy hay đùa giỡn như vậy, làm ra vẻ mình thật sự rất bận.
"Phán Phán à, tới muốn tâm sự với cậu." Giọng nói của cô nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.
Hề Phán ngay lập tức nhận ra sự khác thường của Dung Hoan: "Cậu sao vậy? Nói tớ nghe đi, tớ đang rảnh này."
Dung Hoan kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy đêm nay cho cô ấy nghe. Hề Phán nghe xong cũng chỉ biết thở dài: "Cậu có còn cách nào khác nữa không? Chuyện này không phải là chuyện sớm muộn còn gì? Chú của cậu lớn hơn cậu tận chín tuổi, chú ấy cũng đến tuổi lập gia đình rồi."
Trong lòng Dung Hoan cũng hiểu rõ, tình yêu mà cô dành cho anh không thể nào phơi bày ra được, cũng chính vì như vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Hoan Hoan này, đột nhiên tớ cảm thấy cậu ngốc nghếch quá đi thôi? Tại sao cậu lại thích người như vậy kia chứ? Nếu như tớ là cậu, nhìn thấy người đó vui vẻ cười nói với mấy nữ sinh khác tớ cũng thấy khó chịu..."
Dung Hoan cúi đầu nói: "Tớ cũng muốn kiềm chế lắm chứ..."
Giờ phút này Hề Phán có muốn nói lý lẽ với cô cũng không được, chỉ có thể tìm cách an ủi: "Nói không chừng chú của cậu gặp cô gái kia rồi lại không thích thì sao? Lỡ đâu cô gái đó dung mạo bình thường, gia cảnh cũng bình thường, biết đâu chú của cậu lại không vừa ý cô ta. Thế thì ông nội của cậu còn có thể ép chú ấy kết hôn hay sao?"
Dung Hoan gượng cười: "Cảm ơn cậu đã an ủi tớ."
"Không có gì..."
Cúp máy rồi Dung Hoan nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt cô từ từ nhạt đần rồi mất hẳn.
Sáng hôm sau bởi vì Dung Hoan không có tiết học nên tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Đến chiều, chân của Dung Hoan đã bớt đau trông thấy nên cô cùng với dì Tịnh ra vườn hoa sau nhà cắt tỉa hoa hồng, hai người bận rộn một lúc, sau đó Dung Hoan nói những việc còn lại cứ để cô thu xếp.
Dì Tịnh không nói được cô nên đành đi vào bếp nấu cơm chiều. Dung Hoan vui vẻ chơi đùa một mình trong vườn, hoàn toàn không hay biết có người đang đứng phía sau mình.
Dung Hoan nhìn khóm hoa hồng vừa mới được chăm sóc trước mắt, hài lòng phủi đất trên tay xuống. Cô vừa xoay lưng lại đã thấy Phó Tư Diễn đứng cách chỗ này hơn ba mét đang nhướng mày nhìn cô, anh hỏi: "Chân hết đau rồi à?"
Cô giật mình, thân người hơi ngã về sau lập tức được người đàn ông nhanh tay nhanh mắt kéo về.
Cái mũi xinh xắn không cẩn thận đập vào lồng ngực anh, cô đau đớn kêu lên một tiếng, làm Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn xuống. Cô nhóc ôm mũi, mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Anh không nhịn được nhếch môi lên, đưa tay kéo bàn tay đang ôm mũi của cô xuống, đôi môi mỏng phát ra âm thanh vừa lưu luyến vừa không nỡ: "Sao lại nhát gan thế này, hử?"
Dung Hoan lí nhí cãi lại: "Rõ ràng là chú làm cháu hết hồn mà..."
"Được rồi, là chú sai."
Lúc bấy giờ Dung Hoan mới ngẩng đầu đánh giá trang phục ngày hôm nay của anh, nhìn bộ âu phục chỉnh tề trên người anh có phần trang trọng hơn bình thường, cô hỏi: "Chú phải ra ngoài ạ?"
"Ừ."
Tim cô nảy lên một nhịp, lời trong miệng cũng bật ra: "Là đi xem mắt cô gái mà ông nội nhắc hôm qua đúng không ạ?"
Phó Tư Diễn gật đầu.
Nụ cười trên mặt Dung Hoan vụt tắt, chợt cô nghe thấy anh nói tiếp: "Tối nay chú không ăn cơm nhà, cháu ở nhà phải phải ngoan ngoãn, biết chưa?"
"... Dạ biết."
Anh xoay người bước đi, Dung Hoan nối gót theo đằng sau. Sau khi anh ra khỏi cửa, mấy giây sau Dung Hoan như sực tỉnh lập tức tông cửa xông ra ngoài, nhìn theo bóng xe của anh khuất dần trong tầm mắt.
Cô mặc kệ cái chân bị trật còn chưa khỏi hẳn của mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Chạy tới cổng khu biệt thự cô lên một chiếc taxi vừa dừng ở đó, bảo tài xế chạy thẳng, cũng không nói với người ta là đi đâu. Tài xế thấy cô sốt ruột như thế cũng không nói nhiều, ngay lập tức đạp ga chạy đi.
Không bao lâu sau Dung Hoan đã nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đó, cô chỉ vào chiếc xe nói với người tài xế: "Phiền bác chạy theo chiếc xe đó, đừng để bị phát hiện."
Người tài xế thoáng nhìn Dung Hoan bằng ánh mắt sâu xa, trong đầu bỗng hiện lên vô số tình huống cẩu huyết của giới phú hào nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Dung Hoan không hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc bị làm sao nữa, sự tò mò đã thôi thúc cô phải nhìn thấy được, cô biết là mình điên thật rồi.
Không còn một chút lý trí nào.
Ba mươi phút sau, xe taxi theo đuôi chiếc Maserati dừng trước cửa một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Dung Hoan thấy Phó Tư Diễn xuống xe đi vào trong câu lạc bộ nên cô cũng vội vàng xuống xe. Cũng cùng lúc đó, có một người phụ nữ dáng người uyển chuyển bước xuống từ một chiếc xe thương vụ khác.
Từ Nhụy Sương sửa sang lại áo vest kẻ sọc tay dài, liếc mắt nhìn vào câu lạc bộ. Người trợ lý đi tới bên cạnh cô ta, nhìn chiếc váy công sở bao bọc đôi chân dài, cười nói: "Chị Từ, hôm nay đi gặp ngài Phó, chị ăn mặc thế này có phải là nghiêm túc quá rồi không..." Thật là quá uổng phí dáng người hoàn hảo này.
Từ Nhụy Sương bỗng bật cười: "Cô cảm thấy Phó Tư Diễn muốn đến xem mắt tôi thật à?" Hôm nay lúc ở văn phòng, cô ta nghe mẹ lại muốn giới thiệu một người đàn ông xuất sắc cho mình, cô ta vốn không định đi, nhưng khi nghe thấy đối phương là Phó Tư Diễn thì đột nhiên sững sờ.
Phó Tư Diễn là ai kia chứ? Anh mà lại đồng ý cuộc gặp mặt kiểu này với cô ta hay sao?
Mẹ cô ta đã nói trong điện thoại, nếu như Từ Nhụy Sương có thể thu phục được Phó Tư Diễn thì gia đình sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc công ty của cô ta nữa. Cho dù cô ta không kế thừa gia nghiệp cũng không thành vấn đề.
Từ Nhụy Sương nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nói: "Đừng nói nữa, vào trong thôi."
Cô trợ lý theo chân Từ Nhụy Sương đi vào câu lạc bộ, vừa mới bước vào đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước quầy lễ tân.
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Nhụy Sương được nhìn thấy Phó Tư Diễn. Dáng người anh quả nhiên cao ráo, vững vàng, phong thái bất phàm, hoàn toàn không nhìn ra được anh ấy đã ngoài ba mươi, thật sự là đối tượng khiến vô số phụ nữ hằng khao khát.
Giấu đi phần tâm tư xao động của mình, cô ta bước về phía trước.
Phó Tư Diễn nghe thấy âm thanh của giày cao gót bèn xoay người, vừa vặn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Từ Nhụy Sương.
Cô ta đứng trước mặt anh, đưa tay ra, nở nụ cười chào hỏi: "Anh Phó."
Nét mặt Phó Tư Diễn trước sau như một, bắt tay với cô ta. Lúc này người phục vụ bước tới mời hai người: "Mời ngài và cô đi theo tôi."
Hai người cùng nhau đi vào khu vực bên trong câu lạc bộ, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Dung Hoan.
Trái tim của Dung Hoan như thể bị khoét một lỗ, bao nhiêu chua xót dâng trào, lan ra khắp toàn thân.
Không hổ là người phụ nữ mà ông nội giới thiệu, dáng vẻ bên ngoài thật sự rất xứng đôi với Phó Tư Diễn.
Cả người cô như bị rút cạn sức lực, buồn bã cúi đầu, chợt cô nghe thấy trên đỉnh đầu có một giọng nói vang lên: "Hoan Hoan?"
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một cái áo vest lòe loẹt, nhìn lên trên nữa chính là khuôn mặt của Vũ Lương.
Dung Hoan vội vã giấu đi cảm xúc của mình. Vũ Lương thì đang nhíu mày nhìn cô như thể tự hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này: "Tới tìm chú của cháu sao?"
Cô khăng khăng phủ nhận, tìm đại một cái cớ trả lời: "Đúng lúc cháu với bạn học đi tới đây..."
"Bây giờ phải đi rồi hả? Để chú Vũ tiễn cháu."
"Không cần đâu chú, cháu tự về được rồi." Nói xong, cô gấp gáp bỏ đi, bước lên chiếc taxi vừa chạy tới.
Vũ Lương suy tư nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ.
Dung Hoan lên xe rồi, uể oải nói với người tài xế: "Bác tài, phiền bác chở cháu về."
Bác tài nhìn thấy một cô gái như Dung Hoan trong lòng ít nhiều đoán được mấy phần, bác ấy thở dài một hơi rồi an ủi cô: "Cô bé à, không có việc gì cả. Cứ sống cuộc đời của chính mình đi, mấy thứ như đàn ông hay gì gì đó… không quan trọng đâu."
Dung Hoan biết là bác ấy hiểu lầm chuyện gì nhưng cô cũng chỉ lắc đầu mà không nói câu nào.
Phó Tư Diễn cùng với Từ Nhụy Sương đi vào hàng ghế lô cao cấp, sau khi đã hai người an vị thì người phục vụ đưa thực đơn lên. Phó Tư Diễn không mở ra xem mà lịch sự nói với cô ta: "Cô Từ chọn đi."
Từ Nhụy Sương mỉm cười, nhờ người phục vụ gợi ý một vài món: "Được, vậy cho tôi một phần khoai môn nghiền… Anh Phó muốn ăn món gì? Anh có ăn cay được không?"
Phó Tư Diễn bắt chéo chân, một tay gác lên tay ghế ngồi, nghe cô ta hỏi anh hơi nhướng mày nhìn về phía đối diện trả lời: "Tùy ý cô."
Giọng điệu không một chút dao động.
Từ Nhụy Sương thu lại ý cười, nói với người phục vụ: "Cứ thế này trước đã, cảm ơn."
Sau khi người phục vụ đi khỏi Phó Tư Diễn vẫn không chủ động mở lời, Từ Nhụy Sương quan sát khuôn mặt lạnh lùng của anh sau đó chủ động trêu đùa: "Xem ra hôm nay anh Phó miễn cưỡng lắm mới phải đi xem mắt tôi."
Dù sao thì Từ Nhụy Sương từ nhỏ đã là vầng trăng được sao trời vây quanh, bất luận là tướng mạo hay khí chất vẫn nổi trội hơn người, cô ta cũng tự nhận bản thân mình không hề kém cỏi. Chỉ là Phó Tư Diễn ngồi trước mặt cô ta đây thiếu điều chưa viết lên mặt bốn chữ "Không có hứng thú", điều này ít nhiều gì cũng khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
Phó Tư Diễn nhếch miệng, ánh mắt anh từ bức bích họa Tây Tạng trên tường dời sang khuôn mặt cô ta, chán chường buông một câu: "Có qua có lại thôi mà, không phải sao?"
Từ Nhụy Sương cười nhạt đáp lại: "Xem ra cả hai chúng ta đều có mục đích của riêng mình, tôi muốn công ty của mình tiếp tục hoạt động, còn anh dĩ nhiên là muốn ông cụ an tâm điều trị."
Phó Tư Diễn chưa kịp nói tiếp thì điện thoại để trên bàn "ting" một tiếng.
Anh mở điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn của Vũ Lương gửi tới: [Cậu đang ở câu lạc bộ Goga à?]
[Ừ.]
[À, cũng không có gì. Chẳng là hôm nay tôi với ông bạn Tần tới chơi, đúng lúc gặp được cháu gái của cậu ở ngoài cửa.]
Phó Tư Diễn sửng sốt, lập tức hỏi anh ấy tình hình cụ thể. Vũ Lương nhanh chóng kể lại cuộc đối thoại với Dung Hoan ban nãy cho anh nghe, sau đó còn bổ sung một câu: [Người bạn học nào của cô bé lại có thể tới chỗ này tiêu khiển nhỉ? Cậu phải cẩn thận, coi chừng Tiểu Hoan Hoan bị lừa đó.]
Từ Nhụy Sương nhìn Phó Tư Diễn nãy giờ không hề bộc lộ cảm xúc đột nhiên lại đứng bật dậy, nhíu mày nói với cô ta: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại.""
"Cứ tự nhiên."
Phó Tư Diễn ra ngoài gọi điện về nhà, dì Tịnh vừa bắt máy đã nghe anh hỏi Dung Hoan đang ở đâu.
"Hả, không phải cô chủ đang ở nhà hay sao ạ? Cô chủ không nói tối nay ăn cơm ở ngoài kia mà?" Bà vừa nói vừa đảo quanh nhà một vòng, cuối cùng nhìn thấy dép lê của Dung Hoan đặt ở huyền quan thì nói tiếp: "Ơ… hình như cô chủ ra ngoài rồi ạ, tôi đang nấu cơm trong bếp nên không biết...”
“Nửa tiếng nữa con bé chưa về nhà thì gọi cho tôi." Phó Tư Diễn dặn dò.
Sau khi cúp máy Phó Tư Diễn nhìn điện thoại của mình, dường như nhớ ra điều gì đó, mắt anh tối sầm đi.
Hai mươi phút sau dì Tịnh gọi lại cho anh báo là Dung Hoan đã về tới nhà.
Phó Tư Diễn và Từ Nhụy Sương dùng xong bữa cơm thì cùng nhau đi ra ngoài, Kế Sâm và cô trợ lý của Từ Nhụy Sương đi theo phía sau hai người họ.
Từ Nhụy Sương nhìn người đàn ông cả buổi tối không nói được mấy câu mà trong lòng hơi thất vọng, thế nhưng cô ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lên tiếng trước: "Anh Phó, tôi không muốn đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng là cuối cùng của chúng ta."
Cảm nhận được sự chú ý của người đàn ông đã chuyển lên người mình, cô ta nói tiếp: "Tôi nghĩ nếu như ông cụ Dung biết được buổi xem mắt này lại thất bại, đoán chừng ông ấy có lẽ sẽ buông xuôi tất cả chăng?"
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Hay là chúng ta cùng nhau hợp tác có được không? Giúp đỡ lẫn nhau thôi, xem như là trấn an người lớn của hai bên gia đình. Anh cứ yên tâm, vào thời điểm quan trọng tôi sẽ phối hợp diễn kịch với anh, thời gian còn lại tôi sẽ không làm phiền anh, anh thấy thế nào?"
Cho tới khi ra đến cửa câu lạc bộ, đôi môi mỏng của Phó Tư Diễn mới động đậy, thanh âm sâu thẳm tựa như bóng đêm: "Chờ tới lúc cần phải đóng kịch rồi nói sau."
Xe chạy vững vàng trên đường, Từ Nhụy Sương đang thất thần nhìn cảnh đêm ngoài khung cửa lại bị giọng nói của trợ lý kéo trở về: "Chị Từ à, chị nói thử xem, việc gì chị phải nhún nhường trước mặt ngài Phó như thế? Tuy rằng ngài ấy… thật sự không tệ nhưng mà chị cũng đâu có kém hơn bao nhiêu."
Người trợ lý còn nhỏ tuổi nên nói năng không hề kiêng kỵ, Từ Nhụy Sương cũng không nổi giận mà chỉ bật cười: "Đến cả em cũng nhìn ra được anh ta thờ ơ với chị."
"Đúng ạ… chị Từ đừng tức giận."
Từ Nhụy Sương lắc đầu nói: "Anh ta là nhà tư bản kiêu ngạo, em không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn trèo lên giường anh ta đâu."
"Chị Từ không giống mấy người phụ nữ đó mà."
Từ Nhụy Sương không trả lời cô ấy mà chỉ nhìn sang chỗ khác.
Bên kia, Phó Tư Diễn vừa lên xe đã nói với tài xế: "Tới Sweet Heart."
Đó là một cửa hàng đồ ngọt, Kế Sâm ngẩn người giây lát, rất nhanh đã đoán được nguyên nhân.
Mua xong đồ tráng miệng, Phó Tư Diễn trở về nhà. Về đến nhà không nhìn thấy bóng dáng cô nhóc nhỏ ở tầng một anh bèn đi lên tầng hai, không ngờ vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Dì Tịnh nghe thấy tiếng động nên từ trong phòng đi ra, bà còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe người đàn ông hỏi: "Dung Hoan đâu rồi?"
"Cô chủ về trường rồi ạ, tối hôm nay cô chủ gấp gáp nói là phải đi."
Phó Tư Diễn nhướng mày, chân cô vừa mới khỏi là đã chạy loạn rồi ư? Còn không thèm nói với anh tiếng nào.
Dì Tịnh chặn người đàn ông đang định rời đi nói với anh: "Đúng rồi cậu Phó, lúc chập tối không biết là Dung Hoan đã chạy đi đâu, tôi có hỏi nhưng cô chủ không nói. Chỉ là lúc cô chủ quay về thì tâm trạng có vẻ không tốt lắm, không ăn được bao nhiêu cơm..."
"Tôi biết rồi."
Đêm nay Dung Hoan thật sự muốn chạy trốn chính vì chứng kiến được một màn kia. Mà tối hôm nay lúc cô về nhà lại nghe dì Tịnh nói rằng Phó Tư Diễn đã gọi điện về hỏi cô đang ở đâu.
Cô thầm nghĩ, có khi nào Vũ Lương đã nói với Phó Tư Diễn, anh đã phát hiện ra rồi? Dung Hoan cuống cuồng lo lắng, không biết phải giải thích thế nào, tình huống cấp bách nên cô quyết định chạy thẳng về trường học.
Ở ký túc xá chờ mấy ngày, chắc là tới lúc đó anh cũng quên rồi nhỉ?
Cô hút một ngụm sữa chua, bỗng dưng nghe thấy Bánh Bao tới vỗ lên vai mình: "Suốt cả buổi tối cậu nghĩ gì thế? Cứ ngồi yên đấy không động đậy thế kia?"
"Không có gì..."
"Mau đi rửa mặt nhanh đi, lát nữa hai chúng mình song tấu nha!"
Dung Hoan gật đầu, cô đứng dậy, không còn thấy xoắn xuýt như ban nãy nữa. Cô lấy quần áo xong nhanh chân đi tới phòng tắm lại nghe thấy tiếng Bánh Bao gọi: "Hoan Hoan, cậu có điện thoại này!"
Bánh Bao rút dây sạc rồi cầm điện thoại tới cho cô và nói: "Là Phó Tư Diễn..."
Dung Hoan ngẩn người, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Cô đi sang một bên, trước khi tiếng chuông kết thúc mới bắt máy: "Alo, chú Phó..."
"Đang ở ký túc xá sao?" Giọng anh hơi khàn, giống như vừa mới hút thuốc.
"Dạ."
"Xuống lầu đi."
"Ơ?"
"Chú đang đứng dưới ký túc xá của cháu."