Dì Tịnh sửng sốt một chút, Dung Hoan vội vã giải thích: "Sáng nay đúng lúc chú Phó rảnh, cho nên đi đón cháu.”
“Ồ... thế à. Buổi trưa hôm nay cậu Phó cũng ở nhà ăn cơm đi?”
“Ừm.”
Dì Tịnh cười cười đi vào nhà bếp, Dung Hoan đang định đi theo thì cổ tay bị kéo lại.
Phó Tư Diễn hơi dùng sức, cô lập tức bị kéo vào trong lòng anh, sau đó cúi đầu mổ lên trên mặt cô một cái. Dung Hoan sợ hết hồn, suýt nữa thì xù lông lên: “Phó Tư Diễn!”
Đang ở nhà có thể đứng đắn một chút được không!
Anh mỉm cười buông cô ra, rất thích nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô.
Dung Hoan xấu hổ lườm anh một cái rồi chạy biến vào trong bếp, dì Tịnh nhìn thấy cô thì hỏi: “Thời tiết nóng lắm à? Có muốn mở điều hòa không.”
“Dạ?”
“Nhìn mặt con sao bỗng dưng đỏ lên thế.”
Dung Hoan:!!!
Cô vội vàng bụm mặt lại, mở hé một ánh mắt: “Vâng... có chút nóng ạ.”
-
Buổi sáng, Dung Hoan ngồi ở trong phòng Piano, một lát nữa cô phải đi tới chỗ khác, có một buổi biểu diễn độc tấu Piano mời cô. Khoảng giữa trưa, Phó Tư Diễn gõ cửa đi vào.
Anh đi tới trước mặt cô, cô ngừng tay đang chơi Piano, anh xoa đầu cô: “Nghệ sĩ Piano nhỏ bé, nên ăn cơm thôi.”
Cô ngửa đầu cười cười: “Tư Diễn, em đàn cho anh một khúc có được không?”
“Được.” Anh rất vui lòng.
Ngón tay cô xoa lên phím đán, trong đầu hiện lên khúc [Flower dance], lập tức đánh lên. Tiếng đàn vui vẻ lại mang chút ưu thương nhàn nhạt, được cô diễn tấu một cách nhuần nhuyễn.
Phó Tư Diễn ở bên cạnh nhìn cô, phát hiện lúc cô gái nhỏ gảy đàn giống như phát sáng. Lóa mắt như vậy làm cho anh cảm thấy mới mẻ, lại kinh ngạc.
Cô đàn xong, quay mặt sang nhìn anh, có chút ngại ngùng: “Em đàn có hay không?”
Anh gật đầu, tay chống lên đàn Piano sau lưng cô, cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô: “Em và khúc nhạc của em giống nhau... đều có ma lực.” có thể làm cho cảm xúc của anh dâng trào.
“Đánh giá thật sao.” Cô đùa giỡn: “Sau này em sẽ thường xuyên đàn cho anh nghe.”
"Vậy có phải thu phí không?”
“Không thu phí, chỉ miễn phí đối với một mình anh.”
“Đây là vinh hạnh của anh.” Anh con môi, kéo cô đứng lên đi xuống lầu dưới. Dung Hoan nhớ ra cái gì, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Cô ra hiệu im lặng cho anh, khuôn mặt Phó Tư Diễn đầy bất đắc dĩ.
-
Cả ngày trôi qua, dì Tịnh nói cho Dung Hoan rằng bà ấy đã dọn giường ra xong, Dung Hoan không còn cách nào phải ở nhà ngủ.
Buổi tối, Dung Hoan và Phó Tư Diễn ngồi sofa xem TV, dì Tịnh ở vườn hoa sau nhà ra ra và vào, hai người chỉ có thể đứng đắn không làm gì.
Dung Hoan chăm chú xem TV, túi khoai tây chiên trong tay liên tục nhét từng miếng vào trong miệng, dì Tịnh vừa đi, Phó Tư Diễn đã nắm lấy tay đang cầm khoai tây chiên của cô.
“Này...”
Anh cầm lấy khoai tây chiên: “Để anh đút cho em ăn.”
Dung Hoan dở khóc dở cười, trước đây sao lại không phát hiện ra anh còn một mặt dính người như vậy chứ?
Lúc này, dì Tịnh đi vào, Dung Hoan vội vàng rút tay về, chột dạ không thôi. Còn chưa tới mười một giờ, cô đã kêu buồn ngủ, nhanh chóng chạy lên lầu.
Phó Tư Diễn nhìn cô gái nhỏ lém lỉnh chạy trốn thì mặt đen lại.
Dung Hoan trở về phòng, nằm trên giường một tiếng, lại phát hiện mình trằn trọc trở mình khó ngủ.
Gần tới mười hai giờ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Cô bất ngờ một chút, giờ này rồi còn ai gõ cửa?
Mở ra nhìn thì phát hiện Phó Tư Diễn đang đứng ở cửa!
“Phó...”
Cô còn chưa gọi hết tên anh, anh đã đẩy cửa đi vào, khóa trái cửa lại, sau đó kéo cô gái nhỏ vào trong lòng.
Cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người anh, tim đập nhanh hơn: “Lát nữa có người...”
“Làm gì có người, dì Tịnh đã ngủ lâu rồi.” Anh cúi đầu cắn môi cô, hôn môi, giọng nói khàn khàn nhớ nhung: “Đang yêu đương rồi còn phải lén lút như vậy, đồ xấu xa.”
Anh không ngừng làm nụ hôn này càng sâu, dường như Dung Hoan đang chìm vào ánh trăng tràn ngập trong phòng, dần dần mất đi lý trí.
Cô giơ tay ôm cổ của anh. Anh thấy thế thì càng ôm cô chặt hơn, muốn hòa tan cô vào trong lồng ngực.
Anh đúng lúc buông cô ra, vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển, Dung Hoan bị hơi nóng trong miệng anh làm cho mặt đỏ tới tận mang tai, co người thành một khối ở trong lồng ngực của anh.
Lý trí của anh khôi phục lại, mềm giọng hỏi cô: “Muộn thế mà còn chưa ngủ sao?”
“Không ngủ được...”
Anh ôm ngang cô lên, đặt cô lên trên giường, đắp kín chăn cho cô, sau đó nằm bên cạnh cô: “Anh dỗ Hoan Hoan ngủ, được không?”
“Vâng.”
“Kể chuyện cổ tích trước khi ngủ không?”
Ánh mắt của cô sáng lên: “Anh còn có thể kể truyện cổ tích trước khi ngủ sao?”
“Ừm.” Giọng nói của anh thả nhẹ, chậm rãi.
“Ngày xửa ngày xưa có một con thỏ trắng nhỏ gặp một con sói, con sói kia nhìn cô ấy rất đáng yêu cho nên đưa cô ấy về ổ sói dốc lòng chăm sóc. Sau đó thỏ trắng nhỏ yêu con sói, con sói cũng thích thỏ trắng nhỏ, nhưng mà con sói hoàn toàn không biết. Thỏ trắng nhỏ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mình nhưng mà con sói sợ mình không bảo vệ được cô ấy, sẽ làm cho cô ấy gặp nguy hiểm. Thỏ trắng nhỏ cho rằng con sói không yêu mình cho nên rời khỏi nơi đó, trở lại rừng rậm rộng lớn. Nhưng đến khi thỏ trắng nhỏ bỏ đi rồi, sói mới hối hận.”
Dung Hoan mở mắt nhìn anh: “Sau đó thì sao?”
Khóe mắt Dung Hoan đau xót, xoay người đối mặt với anh, người đàn ông nắm chặt tay cô.
Cô nói: “Em chính là thỏ trắng nhỏ đúng không?”
“Ừm, anh chính là con sói đã mất lại có được kia.”
Dung Hoan nhìn anh ôm chặt, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta mãi mãi không chia rời...”
Anh cúi đầu hôn cô: “Chúng ta mãi mãi không chia rời.”
-
Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, Dung Hoan mở màng tỉnh lại, đang đinh xoay người nhưng lại phát hiện bên hông của mình có hai cánh tay.
Cô mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Phó Tư Diễn. Đường nét trên khuôn mặt miêu tả rõ nét sự tuấn mỹ của anh, mày kiếm mắt sao, môi mỏng khẽ mím.
Lúc này, cô phát hiện mình nằm trong lồng ngực của anh, trong lòng lại rung động lần nữa.
Tối hôm qua anh kết chuyện cổ tích trước khi ngủ... dường như cô ngủ mất. Sau đó anh ngủ bên cạnh cô cả một đêm sao?
Cô ngẫm lại, sắc mặt lại đỏ lên.
Cô nhân dịp anh còn đang ngủ, lặng lẽ di chuyển về bên cạnh một chút, muốn hồi phục lại nhịp tim của mình, không ngờ vừa rời đi được mấy centimet đã bị người đàn ông ngăn cản kéo trở về lần nữa... Sao anh đã tỉnh rồi?
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Trốn cái gì? Để anh ôm một lúc.”
Đôi mắt Dung Hoan trợn tròn, cô núp trong lồng ngực của anh không dám di chuyển.
Một lát sau, anh động người một chút, lại ôm cô chặt hơn, Dung Hoan thấy vậy thì mở mắt ra, vội hỏi: “Sao anh không trở về phòng đi...”
Anh gãi gãi thịt mềm dưới cằm cô, hỏi ngược lại: “Là ai không để cho anh đi hả?”
Tối hôm qua lúc cô đi ngủ, anh định trở về phòng, ai ngờ cô gái nhỏ nhất quyết nắm chặt lấy tay anh, anh định rút ra cô còn lầm bầm nói: “Đừng mà.”
Anh dứt khoát ôm cô lên trên giường, ngủ cùng cô, sự thực chứng minh, ôm người đẹp yêu kiều vào lòng, anh ngủ cực kỳ tốt.
Dung Hoan nghe xong đỏ cả mặt: “Em còn lâu mới thế...”
Anh cười trở mình, nhéo nhéo mặt cô: “Nói lại lần nữa, có hay không?”
Anh cố ý đùa cô, tim Dung Hoan đập loạn xạ, đầu óc giống như say xe, sợ đến mức lập tức xin tha: “Có có có...”
Cả người cô hơi di chuyển, muốn đẩy anh ra, nhưng nhận ra được cái gì, nhiệt độ trên mặt ngay lập tức nóng như nước sôi.
Anh mềm giọng gọi một câu: “Hoan Hoan...”
Đúng lúc này: “Cốc cốc cốc!”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cho Dung Hoan sợ hết hồn, Phó Tư Diễn vươn mình buông cô ra, lậ tức nghe thấy tiếng của dì Tịnh truyền tới cửa: “Cô Hoan Hoan đã tỉnh dậy chưa?”
Dung Hoan: Hu hu hu, khóc…
Dung Hoan không dám mở miệng trả lời, dì Tịnh cho rằng cô còn đang ngủ nên sau một lát thì rời đi. Sau đó cô mới dám ló đầu ra khỏi chăn.
Sao lại làm giống như hiện trường bản thân đang lén lút vậy!
Người đàn ông thấy dáng vẻ đó của cô thì nở nụ cười, kéo cô ra khỏi chăn: “Được rồi, không sao đâu.”
Dung Hoan xuống giường, lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài liếc nhìn, thấy không có ai mới dám đi ra.
Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì dị Tịnh đã đi từ trong ban công vào, nhìn thấy cô, cười nói: “Cô Hoan Hoan dậy rồi sao? Đi ăn sáng đi, sáng nay cậu Phó đã ra ngoài từ sớm rồi, cho nên dì ra ngoài mua cho cô chút đồ cô thích ăn, là đồ chiên...”
Còn chưa nói xong từ “rán” ánh mắt của dì Tịnh đã nhìn thấy người đàn ông đang mặc áo ngủ trong phòng của Dung Hoan, chậu quần áo trong tay lập tức rơi xuống đất...
“Cậu... cậu Phó??!!!” Dì Tịnh nghĩ rằng mình nhìn nhầm, Phó Tư Diễn lại trở trong phòng của Dung Hoan! Vậy nghĩa là tối qua hai người bọn họ?!
Cả người Dung Hoan lúng túng, hận không thể chui đầu xuống đất, Phó Tư Diễn đi lên phía trước, xoa đầu nhỏ của cô, cười nhạt với dì Tịnh: “Ừm, chào buổi sáng dì Tịnh, áo sơ mi của tôi đã giặt sạch chưa?”
“Giặt... sạch rồi.”
Phó Tư Diễn bình tĩnh nói với Dung Hoan: “Đi rửa mặt trước đi.”
Dung Hoan đi rồi, anh nói với dì Tịnh: “Tôi và Dung Hoan bây giờ đang trong mối quan hệ bạn trai bạn gái, có phải dọa dì Tịnh rồi không?”
Phản ứng của dì Tịnh mất hồi lâu mới sờ đầu nói: “Đúng là không ngờ tới, chuyện này tôi... ôi, cũng do phản ứng của tôi kích động quá, thực ra cũng không có chuyện gì.”
“Ừm.” Phó Tư Diễn cười nhạt, cũng không nói thêm gì.
Dung Hoan đi vào phòng vệ sinh, nhìn gương mặt của mình trong gương, đúng là muốn đỏ bao nhiêu cũng được.
Người này mới sáng sớm ra, chỉ biết bắt nạt cô!!!!!
Cô bóp kem đánh răng, sau một lát, Phó Tư Diễn lại đi vào, đứng bên cạnh cô cùng cô đánh răng rửa mặt.
Hai người cùng nhổ bọt kem đánh răng ra, nhìn đối phương trong gương, đều nở nụ cười.
Rửa mặt xong, Phó Tư Diễn túm lấy tay cô: “Nhóc con, giúp anh cạo râu đi.”
Cô cười hì hì: “Được.”
Đáng tiếc, dáng người của cô quá thấp, lúc bôi bọt kem lên mặt anh còn phải giơ tay lên, anh thấy vậy thì khom người xuống thẳng với cô nhìn cô, dạy cô từng bước một.
Cô vui đùa giống như chơi trò chơi, hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt tập trung. Anh nhìn chằm chằm cô, dịu dàng nơi đáy mắt bật ra khỏi miệng: “Hoan Hoan thật đáng yêu.”
Đột nhiên được “khen đáng yêu”, cô nhếch miệng nở nụ cười, nhỏ giọng mắng anh: “Anh đừng có nhìn em nữa... như vậy em không tập trung được thì làm sao bây giờ.”
Anh cười cười, đưa tay nhéo mặt của cô.
Cạo râu xong, Dung Hoan nhìn anh, có chút toát ra vẻ mê trai: “Thật đẹp trai.”
Cô khen xong, anh lập tức ôm cô lên bằng một tay giống như ôm đứa trẻ, cô lập tức ôm lấy cổ của anh: “Này...”
Anh nhìn bản thân trong gương, khen ngợi: “Nhóc con giỏi quá.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: “Sau khi kết hôn, mỗi ngày đều cạo râu cho anh, được không?”
Cô run lên, không ngờ anh sẽ nhắc tới chuyện kết hôn.
Anh yên tĩnh đợi cô trả lời, mấy giây sau, cô ngại ngùng cụp mắt xuống, nơi cổ họng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Vâng.”
Cứ nghĩ tới tương lai như vậy lại thấy thật tươi sáng, cô muốn nắm giữ cùng với anh.
-
Sau một hồi âu yếm, Dung Hoan trở về phòng ngủ thay quần áo khác, đi xuống dưới lầu, dì Tịnh trong phòng bếp đang chọn hạt đậu để hôm nay nấu ăn.
Cô hít sâu mấy lần, mềm giọng gọi tên bà ấy, dì Tịnh ngẩng đầu, vẻ mặt không có gì khác thường: “Dì sẽ hâm lại sữa đậu nành cho cô chủ nhé.”
Dung Hoan muốn giải thích: “Dì Tịnh, chuyện con và chú Phó ở bên nhau...”
“Ôi chao, không có chuyện gì đâu.” Dì Tịnh lộ ra ý cười hòa ái mà hiểu thấu: “Thực ra hai người cũng không phải sống cùng nhau từ bé, cũng không có liên hệ máu mủ, nảy sinh tình cảm cũng không khó hiểu. Hai cô cậu chủ yêu nhau vẫn là tốt nhất.” Thực ra mấy năm trước dì Tịnh cũng ít nhiều cảm giác được giữa hai người có chút quan hệ kì lạ, lúc đó Dung Khang Đạt về nước, Từ Nhụy Sương tới chơi, quan hệ lúc đó của hai chú cháu nếu là người tinh mắt vừa nhìn đã hiểu.
Đáng tiếc sau đó không biết Dung Hoan bị kích thích cái gì lại lập tức ra nước ngoài. Ngày đó lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy Phó Tư Diễn tức giận cãi vã với Dung Khang Đạt như vậy.
Lần này Dung Hoan trở về, vốn dĩ bà ấy cho rằng giữa hai người đã buông xuống, không ngờ lại ở bên nhau.
“Đúng rồi, ông chủ biết không?” Dì Tịnh hỏi.
“Ông... cháu còn chưa dám cho ông biết, dường như ông nội không đồng ý.”
Dì Tịnh buông tiếng thở dài: “Tính tình ông chủ khá cố chấp, hơn nữa là người thế hệ trước nên nhất thời cũng khó tiếp nhận được, cho ông ấy chút thời gian là được rồi.”
Dung Hoan gật đầu.
-
Buổi trưa ăn cơm xong, Dung Hoan và Phó Tư Diễn cùng nhau rời đi, hai người cùng nhau trở lại Quan Hải Cư.
Tối hôm qua ngủ trễ, bây giờ cô lại bị cơn buồn ngủ kéo đến, Phó Tư Diễn dẫn cô về phòng nghỉ ngơi, cô hỏi: “Vậy còn anh?”
“Hi vọng anh về nhà hay là ở đây cùng với em?”
Dung Hoan ngoan ngoãn nói ra lời nói thật: “Ở đây...”
Anh mỉm cười xoa đầu của cô: “Được, em đi ngủ đi, anh ở bên ngoài xử lý chút chuyện.”
Dung Hoan ngủ trưa no nê, sau khi tỉnh lại, Dung Hoan đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng Phó Tư Diễn đang nói chuyện trong phòng đọc sách: “Tối nay tôi sẽ tới DC, lúc đó anh cho người đến đó đi.”
Anh cúp điện thoại, phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại: “Chú ơi, tối nay anh muốn tới DC sao?”
Anh quay đầu lại: “Hoan Hoan tỉnh rồi?”
Anh ngồi trở lại ghế, gọi cô lại, để cô ngồi lên đùi anh: “Mới ngủ nửa giờ, có còn mệt không?”
"Không mệt mỏi, em ngủ no rồi.” Cô dụi dụi mắt.
Anh sờ đầu của cô: “Tối nay anh muốn tới DC xử lý chút chuyện, không thể ở bên Hoan Hoan.”
“Em cũng muốn đi.”
"Hả?"
"Ở nhà một mình rất buồn."
Anh nhướng mày trêu chọc cô: “Vậy em làm nũng một chút, anh sẽ cân nhắc có nên dẫn em đi hay không.”
Dung Hoan:? Làm nũng?
Anh rất hứng thú muốn nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô ngốc nghếch của cô gái nhỏ, chỉ thấy cô ngẩn ra một lúc, lại ôm eo của anh, dựa đầu lên người của anh, nhẹ giọng nói: “Anh Tư Diễn.”
Anh cảm giác như có một đốm lửa nổ tung trong ngực, tê dại toàn thân. Cơ thể anh bắt đầu căng thẳng, bóp lấy cằm của cô, làm cho cô ngẩng đàu lên, anh nhìn vào đôi mắt ướt át của cô, giọng nói khàn đi mấy phần: “Nhóc xấu xa.”
Dứt lời anh hôn cô.
Đầu óc Dung Hoan mơ hồ bị anh hôn kịch liệt một hồi, sau khi kết thúc, khuôn mặt cô vô tội nhìn anh, giống y như thỏ trắng nhỏ. Anh cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Không cho em dùng ánh mắt này nhìn anh.”
"Dạ?"
"... Nếu không. " Phó Tư Diễn thổi một hơi nóng lên bên tai ửng hồng của cô: “Anh muốn ăn em.”
Dung Hoan nghe ra ý của anh, lần này lại thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Khi có lửa tình yêu trong người, hai người ở cùng nhau, thời gian đều trôi qua rất nhanh. Ở trong phòng đọc sách vành tai và tóc mai chạm nhau một lúc, thời gian đã đến chiều tối.
Phó Tư Diễn nhìn lên mặt đồng hồ thấy giờ phút, còn chưa tới một tiếng so với thời gian hẹn trước, anh nói: “Chúng ta mua ít đồ đi DC ăn nhé?”
“Vâng.”
Anh đưa điện thoại cho cô, để cô chọn đồ ăn. Chọn xong, anh dẫn cô ra khỏi nhà.
Sau bốn mươi phút, xe dừng lại ở bãi đậu xe của hộp đêm DC. Dung Hoan được anh nắm tay đi vào thang máy. Đến khu làm việc, mấy nhân viên nhìn thấy boss đang cầm tay một cô gái thì đều kinh ngạc.
Đi tới văn phòng, Kế Sâm đã đưa tới tài liệu của cuộc họp và đồ ăn vào, Phó Tư Diễn đưa cho cô để cô ăn ở đây, trước tiên anh cần phải làm.
Cô gọi anh lại: “Tối nay em muốn chơi ở dưới lầu.”
Cô nói mình muốn đàn một khúc nhạc giống như trước đây, Phó Tư Diễn đồng ý, bảo Kế Sâm xuống sắp xếp.
Sau một lát, có một cô gái đi lên, gõ cửa mở phòng làm việc ra. Vừa nhìn thấy Dung Hoan, cô ta đã cười liên tục: “Cô Dung, hôm nay là tôi chịu trách nhiệm quản lý, sếp Phó đã thông báo, mời cô theo tôi xuống dưới.”
Dung Hoan được đưa tới một căn phòng tập luyện, mấy người trong ban nhạc nhìn thấy cô thì cười ranh mãnh: “Đây là em gái mới tới sao?”
Dung Hoan quét một vòng, cũng không nhìn thấy ca sĩ chính là cô biết trước đây.
“Đừng đùa, tối nay cô ấy tạm thời tới đàn, Julia hôm nay cô chơi sau.”
Một cô gái tóc nhuộm màu vàng mì tôm trong góc đứng lên, không vui nói: “Dựa vào cái gì, tôi đã luyện rất lâu. Người lần này đến, vừa đến hộp đêm đã có thể lên sân khấu sao?”
Quản lý chịu trách nhiệm lạnh giọng cảnh cáo bọn họ đừng gây chuyện rồi lắc mông đi mất. Đầu mì tôm đi tới, ánh mắt khinh thường nhìn Dung Hoan: “Cô bảo ai để quản lý sắp xếp cho cô vào đây?|
Dung Hoan cười cười, đáp: “Tôi là do sếp Phó sắp xếp vào.”
"Phó tổng???" Mấy người đang ngồi đều nở nụ cười: “Sếp Phó? Sếp Phó nào? Cô đừng nói cho tôi là ông chủ DC chứ?”
“Ngoại trừ anh ấy thì còn sếp Phó nào khác sao?”
Đầu mì tôm nhếch miệng lên, trên mặt lộ rõ sự xem thường: “Em gái, nói chuyện là phải dùng đầu óc, cô đúng là chuyện cười nào cũng dám nói.”
"..."
Dung Hoan không muốn giải thích thêm với bọn họ, lúc này một thanh niên mặc áo khoác da màu đen đứng lên, giọng nói lạnh lùng: “Được rồi đừng nói, tối nay đều không muốn lên sân khấu đúng không? Đã luyện bài nhạc chưa?”
Mọi người bị hỏi như vậy thì đều không nói ra lời, thanh niên đi tới trước mặt Dung Hoan, giọng nói vẫn lạnh lẽo: “Tôi không cần biết ai sắp xếp cho cô vào, tối nay lúc chín giờ, cô đàn không được, xảy ra vấn đề thì phải chịu rách nhiệm. Cô nghĩ rằng đây là chỗ để cho cô chơi sao?”
Dung Hoan cười nhạt: “Sao anh biết tôi không đàn được?”
-
Dung Hoan đàn xong ba bài nhạc, tất cả mọi người ở đây đều bối rối. Có người thấp giọng nói một câu: “Mẹ kiếp, chẳng trách quản lý dám bỏ cô ta vào...”
Vừa rồi Dung Hoan chỉ thử chơi ba bản nhạc tối nay sẽ chơi rồi thể hiện kỹ năng đánh đàn, lại làm cho tất cả mọi người ở đây nhìn cũng sững sờ.
Dung Hoan quay đầu hỏi bọn họ: “Như vậy có được không?”
Vừa rồi, cô gái đầu mì tôm muốn nhìn thấy Dung Hoan xấu mặt, sau đó muốn sỉ nhục cô một chút, bây giờ không nói được câu gì.
Người mặc áo da màu đen đi tới, vỗ tay khen cô: “Rất tốt, vừa rồi là tôi xem thường cô, xin lỗi.”
Dung Hoan cười.
Khi đến giai đoạn chuẩn bị trước chín giờ, Dung Hoan tiếp tục rèn luyện với bọn họ, chín giờ vừa đến, bọn họ lập tức đi lên đài.
Thời điểm này chính là thời gian sôi nổi nhất, người đến ngày hôm nay rất nhiều, bầu không khí ở xung quanh đây cũng sục sôi.
Dung Hoan đứng trên đài, quét mắt nhìn khán giả phía dưới, cảm giác lửa nóng trong lòng. Bình thường luôn ở trong phòng hòa nhạc yên tĩnh, mọi vật xung quanh đều yêu lặng, chỉ có phím đàn của cô có thể phát ra âm thanh. Nhưng mà bây giờ, một người ở trong tình huống huyên nào như vậy, cô lại cảm giác được có một sự hưng phấn lớn lao bao trùm, không hề giống cảm giác ở trong phòng hòa nhạc.
Trong lúc cô đang mất hồn, âm thanh phía dưới đột nhiên náo động, tay Bass bên cạnh và tay trống kinh ngạc nhìn về phía dưới đài: “Trời ạ, sếp Phó... sao sếp Phó lại đến!”
Dung Hoan nhìn thấy, không biết Phó Tư Diễn đã xuất hiện từ lúc nào, đang ngồi ở vị trí chính giữa, trợ lý đang đứng phía sau.
Anh vui vẻ cầm ly rượu, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Dung Hoan, cong môi nở nụ cười.