Dung Hoan nhìn trong mắt Bành Nghênh chợt lóe lên ý cười thì hiểu được: Người này đến khoe hả?
Bành Nghênh đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng như chợt nhớ ra, lập tức nói: “Xin lỗi nhé! Chị đang nói bậy gì chứ! Khi đó bọn chị đều còn nhỏ, tình cảm đều không phải thật đâu. Em đừng để ý.”
Dung Hoan nghe vậy cong môi, cười xinh đẹp: “Không sao! Tư Diễn với em là mối tình đầu. Việc nhỏ không biết qua bao năm rồi này, sao em lại ghen được.”
Lần này đến lượt Bành Nghênh ngơ ngẩn: “... Mối tình đầu?”
Sao có thể chứ! Người ưu tú như Phó Tư Diễn vậy mà trước đó chưa từng yêu đương!!
“Đúng rồi, tầm mắt anh ấy rất cao, không phải cô gái nào cũng lọt vào mắt anh ấy.”
Dung Hoan nói không khỏi đâm vào tim Bành Nghênh. Thật ra năm đó trước đoạn thời gian Phó Tư Diễn “đưa đồ uống” cho cô ta, Bành Nghênh cũng đã thích anh. Lúc ấy cô ta được Phó Tư Diễn đáp lại, cho rằng anh muốn theo đuổi cô ta, ai ngờ đợi mấy ngày anh cũng không chủ động phá rào cản. Cuối cùng là cô ta không nhịn được, ở tiết thể dục, cô ta tìm Phó Tư Diễn tỏ tình, ai ngờ bị anh lạnh lùng làm tổn thương lòng tự trọng: “Xin lỗi, tôi không muốn yêu đương.”
Bành Nghênh như bị sét đánh, sau đó lại có nữ sinh khác biết chuyện này, lạnh giọng châm chọc: “Ánh mắt Phó Tư Diễn cao như vậy, sao có thể sẽ thích cậu.”
Vừa rồi Bành Nghênh nói những lời này chẳng qua là muốn thích Dung Hoan, phát tiết bất mãn với Phó Tư Diễn trong lòng bấy lâu. Nhưng giờ phút này... Bành Nghênh thoát ra từ trong hồi ức. Nhìn nụ cười trên mặt Dung Hoan hiện tại, bàn tay đặt trên bàn của cô ta không ngừng nắm chặt.
Cuối cùng cô ta đứng dậy, kéo khóe miệng nói: “Chị đưa em ra ngoài, có lẽ anh ấy lấy thuốc xong rồi.”
Đi ra khỏi văn phòng không tới vài bước, Dung Hoan đã thấy được ánh mắt người đàn ông tìm kiếm khắp nơi. Anh nhìn thấy cô thì đi về phía cô.
Đến trước mặt cô, Phó Tư Diễn xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Anh còn tưởng rằng người nào đó chạy loạn khắp nơi chứ.”
Cô nhếch miệng cười, nhìn về phía Bành Nghênh: “Em nói chuyện phiếm với bác sĩ Bành, còn nói về chuyện thời cấp ba của anh đấy.”
“Hả?”
“Không, không, không...” Bành Nghênh đột nhiên luống cuống.
Tay Dung Hoan đặt trên lưng Phó Tư Diễn, ngón tay khẽ véo lưng anh, trên mặt lại cười vô cùng dịu dàng: “Bác sĩ Bành nói lúc trước anh còn từng mua đồ uống cho chị ấy đấy.”
Phó Tư Diễn: “...” Cô nhóc này bắt đầu hỏi tội đây.
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Bành Nghênh như mạ một tầng băng, con ngươi sâu thẳm đầy ý tứ hàm xúc: “Tôi nghĩ bác sĩ Bành hiểu lầm rồi. Người đưa đồ uống không phải tôi mà là người ngồi cùng bàn với tôi.”
Lúc ấy thật ra là bạn cùng bàn của Phó Tư Diễn nặc danh đưa cho Bành Nghênh, Bành Nghênh tưởng Phó Tư Diễn đưa. Sau đó bạn ngồi cùng bàn biết người mà Bành Nghênh thích không phải cậu ta nên tìm mọi cách cầu xin Phó Tư Diễn đừng nói ra chuyện này. Phó Tư Diễn quan tâm đến lòng tự trọng của người anh em nên giúp cậu ta giữ bí mật.
Ai ngờ... chuyện này hôm nay lại bị lấy ra làm bạn gái anh hiểu lầm, sao anh có thể nhịn được.
Bành Nghênh biết được chân tướng như bị sét đánh. Hóa ra ảo tưởng và kiêu ngạo bao lâu nay của cô ta chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Phó Tư Diễn không hề cố kỵ mặt mũi của cô ta, lạnh lùng nói: “Thời cấp ba tôi không thích bất kỳ ai, cũng mong bác sĩ Bành đừng rải lời đồn, đặc biệt là ở trước mặt bạn gái của tôi. Cô ấy còn nhỏ, ưa thích ghen tuông.”
Ý của anh không phải bảo bạn gái anh không nên hơi một tí là ghen, mà là… đừng để cho người ngoài làm một ít vài chuyện khiến bạn gái anh ghen.
Lời này, lập trường cưng chiều và che chở vô cùng rõ ràng.
Bành Nghênh xấu hổ đến tột đỉnh: “Ừm... Xin lỗi.”
“Đúng rồi, bác sĩ Bành còn nói tối nay muốn mời chúng ta ăn cơm.” Dung Hoan nói.
Phó Tư Diễn ôm lấy bả vai cô bé, để lại cho Bành Nghênh một câu cuối cùng: “Ăn cơm thì không cần. Tay cô ấy bị thương, không thể đi linh tinh được.”
-
Sau khi lên xe, Dung Hoan muốn tránh thoát khỏi tay anh, dẩu cái miệng nhỏ bất mãn nói: “Anh nói ai thích ăn dấm hả?”
Thân hình cường tráng của người đàn ông đè chặt cô trên ghế xe, nụ hôn nóng cháy ngậm lấy vành tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ còn ghen không, hử?”
Gương mặt cô ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Kế Sâm còn ở phía trước đấy.”
“Anh ấy không dám nhìn.”
Dung Hoan: “...”
Anh cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của cô bé trước mắt, không kiềm được hôn một cái: “Bây giờ đã cảm nhận được cảm giác anh ghen việc em với Malloy chưa?”
Dung Hoan khẽ túm góc áo anh, môi đỏ khẽ mở: “Dạ...”
Cô nhớ đến gì đó, ngẩng đầu tức giận lên án với anh: “Cô gái kia cứ khoe khoang hồi cấp ba anh tốt với chị ta thế nào trước mặt em. Anh nói xem em nghe xong có tức hay không?” Bành Nghênh đã khoe khoang ở trước mặt cô thì cô sẽ càng khoe khoang hơn cả chị ta.
Anh mỉm cười hôn môi cô, vuốt xuôi cho cô: “Đúng! Đều là cô ta nói hươu nói vượn, cũng trách em lúc ấy còn chưa xuất hiện ở bên cạnh anh.”
“Nếu ở bên cạnh anh thì sao?”
“Thì anh sẽ yêu sớm.”
Cũng chỉ có cô có thể cho anh xúc động yêu đương.
Một câu làm cảm xúc nóng nảy của cô nhóc nháy mắt tiêu tan, cô cười đập vào ngực anh: “Còn may em không ở, nếu không anh sẽ không thi đậu Thanh Hoa.”
Anh nắm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay cô: “Nhưng anh vẫn rất hối hận vì không gặp được em sớm.”
“Cũng đúng, anh già tuổi mới thoát ế.”
“Em bảo anh là anh già á?”
Cô cười giải thích: “Không có... ưm...”
Phó Tư Diễn hôn một lúc lâu, mãi đến khi hôn cho cô không thở nổi mới buông cô ra. Cô hoàn toàn sợ, rúc ở trong ngực anh: “Anh trẻ nhất, ai bảo anh già chứ.”
Anh cười: “Rất ngoan.”
-
Hai người trở lại khách sạn, Dung Hoan nhớ đến buổi diễn tấu ngày mai lại bắt đầu rầu rĩ không vui. Phó Tư Diễn nói những việc này đều giao cho anh xử lý. Sau khi gọi mấy cú điện thoại, anh ngồi xếp bằng trên sofa ôm cô vào ngực: “Đã xử lý xong, buổi chiều em về với anh. Chờ tay tốt rồi lại diễn, có được không?”
Cô gật đầu, thở dài một tiếng: “Đến thành phố B một chuyến, diễn không thành, ngược lại còn biến tay thành như vậy.”
“Không sao, về sau cơ hội kiểu này còn nhiều.”
Buổi chiều hai người ngồi trên phi cơ, buổi tối đã bay trở về thành phố Lâm. Dung Khang Đạt nghe được chuyện tay Dung Hoan bị thương, bảo Phó Tư Diễn đưa cô về nhà để dì Tịnh chăm sóc cô trong khoảng thời gian này.
Hai người quay về biệt thự cũ. Ngày hôm sau Dung Hoan tỉnh lại, khi đi rửa mặt ngang qua thư phòng thì nghe được tiếng nói chuyện của ông cụ và Phó Tư Diễn: “Cháu nói cháu đưa Dung Hoan về chăm sóc, sao bác có thể yên tâm được. Một người đàn ông như cháu không thể cẩn thận bằng dì Tịnh ở phương diện này được...”
Dung Khang Đạt nói đến một nửa, nhìn về phía bóng dáng xuất hiện ở cửa thư phòng: “Ồ, Hoan Hoan tỉnh rồi à?”
“Chúc ông buổi sáng tốt lành.”
Phó Tư Diễn đứng lên: “Cháu đưa Hoan Hoan đi rửa mặt, tay cô ấy không tiện.”
Dung Khang Đạt: Muốn dính lấy cháu gái tôi thì cứ nói thẳng.
Dung Hoan đỏ mặt bị anh đưa đi: “Tay em rất tiện...”
Đi vào phòng vệ sinh, anh giúp cô lấy nước vào cốc, nặn kem đánh răng cho cô. Trong lòng Dung Hoan ấm áp, cảm thấy mình được chăm sóc như một em bé.
Lúc rửa mặt, anh đứng ở phía sau cô, giúp cô buộc lại mái tóc dài, để tiện cho cô rửa mặt.
Lúc rửa mặt, cô nghe được anh hỏi: “Tay có đỡ hơn chút nào không? Còn đau lắm không?”
“Khá hơn nhiều.” Cô buông khăn lông, duỗi người, bị anh cuốn vào trong ngực. Tay anh chạm vào eo cô, truyền đến cơn ngứa làm cô cười khanh khách.
“Buổi sáng tốt lành, cô nhóc.” Trán anh đặt lên trán cô.
“Dạ, buổi sáng tốt lành.”
“Ông không cho anh đưa em về.” Anh than nhẹ.
Má cô phiếm hồng: “Anh định thế nào...”
“Buổi tối chúng ta ở riêng hai phòng, anh rất khó chịu.”
“Này... Trong đầu anh có thể nghĩ đến mấy chuyện bình thường không?”
“Anh nghĩ đến em, sao lại không bình thường?”
Cô cười một tay đẩy anh ra: “Em đói bụng, muốn xuống lầu ăn bữa sáng.”
“Ừm.”
Anh dắt cô đi xuống. Lúc xuống dưới lầu ăn sáng, Phó Tư Diễn nhận được điện thoại, là Vũ Lương gọi đến, hẹn anh ăn cơm trưa: “Gọi Hoan Hoan đi cùng nhé. Đã lâu cô ấy chưa được thấy chú Vũ rồi.”
“Tôi hỏi cô ấy đã.”
Phó Tư Diễn nói với Dung Hoan, cô nói có thể đi, vì thế giữa trưa hai người đến nhà Vũ Lương.
Lúc đến nhà, Dung Hoan nghe được tiếng mềm mại yêu kiều của một cô gái: “Vũ Lương, anh qua đây, tôi bảo đảm không đánh chết anh!”
“Bà cô nhỏ của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi sai rồi...”
Dung Hoan sửng sốt, nhìn về phía Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn che ót của Dung Hoan lại, dẫn cô vào trong phòng.
Vì thế Dung Hoan nhìn thấy Vũ Lương trong phòng bếp, còn có một cô bé thấp bé mặc váy Lolita kẻ sọc đáng yêu đứng bên cạnh anh ấy.
“Ôi Hoan Hoan tới rồi!” Vũ Lương cong môi cười, đi lên trước.
“Chào chú Vũ.”
“Chào cháu, chào cháu.” Vũ Lương thấy hai người đều cực kỳ tò mò về cô gái phía sau anh, vì thế hào phóng ôm lấy cô ấy, giải thích: “Bà cô nhỏ của tôi, Minh Dao.”
Dung Hoan rất khiếp sợ, Vũ Lương cũng có bạn gái!
Mi mắt Minh Dao cong cong, vẫy tay với Dung Hoan, hàn huyên vài câu rồi nói với Vũ Lương: “Em đưa Dung Hoan đi phòng khách trước. Anh ở đây ngoan ngoãn làm việc.”
“Vâng.”
Vũ Lương vậy mà ngoan ngoãn nghe lời đồng ý á?! Khó có thể tin nổi.
Hai cô gái đi rồi, Phó Tư Diễn liếc Vũ Lương, mở miệng: “Thành niên chưa?”
“Mẹ nó, cậu nói hươu nói vượn gì...” Vũ Lương cười: “Chỉ cho cậu tìm người bé hơn cậu nhiều à.”
“Vị kia nhà họ Minh à?”
Vũ Lương cụp mi, ánh mắt dịu đi: “Ừ.”
Phó Tư Diễn thấy anh em như vậy, vỗ vỗ vai anh: “Theo đuổi được là tốt rồi.”
-
Minh Dao đưa Dung Hoan tới phòng khách, rót cho cô cốc nước, cười nói: “Chị bao tuổi rồi?”
Dung Hoan nói tuổi, Minh Dao nói cô ấy còn đang học đại học. Dung Hoan ngây ra, Vũ Lương “Lừa” nữ sinh viên à!
“Em và chú Vũ mới ở bên nhau à?”
“Vâng, còn chưa được hai tháng. Em vốn không muốn tìm người già như vậy.” Minh Dao le lưỡi.
Hai cô gái buôn chuyện trong chốc lát, Phó Tư Diễn đi ra. Minh Dao bèn bảo xuống phòng bếp xem, Dung Hoan vội kéo Phó Tư Diễn đến bên cạnh, biểu đạt vẻ kinh ngạc của mình.
Cô cho rằng cô và Phó Tư Diễn đã cách nhau nhiều tuổi rồi, không ngờ Vũ Lương và Minh Dao còn cách nhau tuổi.
“Hai người quen nhau từ lúc nhỏ rồi.” Phó Tư Diễn nói.
“Ồ?!”
Phó Tư Diễn chỉ biết lúc ấy Minh Dao còn nhỏ, vẫn luôn đi theo phía sau Vũ Lương, cả ngày gọi anh trai. Sau đó Phó Tư Diễn nhận thấy thấy quan hệ giữa hai người không bình thường là lúc Minh Dao sắp thành niên, có một buổi tối cô ấy gọi điện thoại cho Vũ Lương, không biết nói gì mà Vũ Lương lao ra ngoài tìm cô ấy như nổi điên.
Nhưng sau đó lại như chưa từng xảy ra gì cả.
Dung Hoan nghe xong, như suy tư gì đó: “Xem ra đường tình cảm của bọn họ cũng nhấp nhô.”
Phó Tư Diễn cười, vỗ đầu cô: “Sao ngây ra thế?”
-
Bốn người ăn cơm trưa xong, Vũ Lương nhận được điện thoại, nói phải ra cửa một chuyến. Minh Dao và Dung Hoan ở phòng khách xem phim giết thời gian.
Minh Dao ôm bụng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh: “Chị vào ngăn kéo ở phòng khách tìm đĩa phim muốn xem đi.”
“Được.”
Dung Hoan ngồi xếp bằng trên thảm trước TV, kéo ngăn kéo ra, phát hiện bên trong bày một lượng lớn băng đĩa lộn xộn. Cô lục tìm đột nhiên sờ đến một thứ đồ nhỏ.
Cầm lên nhìn là một gói nhỏ màu lam phía trên viết chữ “Durex”.
Dung Hoan sửng sốt, phản ứng lại!! Đây, đây, đây còn không phải là...
Sao thứ này lại xuất hiện trong ngăn kéo chứ!
Trong lúc tự hỏi, cửa sau bị đẩy ra, Phó Tư Diễn đi đến. Dung Hoan ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô lập tức giấu thứ kia ra phía sau.
Nhưng động tác nhỏ này bị người đàn ông bắt được rõ ràng.
Anh đi về phía cô, nửa ngồi xổm trước mặt cô. Ánh mắt Dung Hoan trốn tránh: “Sao... Làm sao vậy?”
“Em đang làm gì đó?” Anh nhướng mày rất có hứng thú hỏi.
“Không, em đang chọn đĩa phim.”
Tầm mắt anh rơi xuống phía sau cô, cô muốn đứng lên chạy trốn, lại bị anh túm được, lấy được gói nhỏ màu lam trong tay cô.
Trong giây lát, bầu không khí yên tĩnh.
Phó Tư Diễn thấy rõ đồ mà cô cầm trong tay, cũng sửng sốt.
Đúng là không đoán trước được.
Sắc mặt Dung Hoan lập tức đỏ bừng.