Chương
Cô bé chưa nhìn thấy mặt tối nào của cuộc sống, bệnh tật hay đói nghèo, hoặc là nghèo khó đến bần cùng bởi vì túi tiền của cô bé lúc nào cũng đủ để chi tiêu, còn bằng cả thu nhập mấy năm của mấy người này.
Khi cô bé quen cậu ấy, cô bé luôn nhìn thấy cậu ấy lạnh lùng lãnh đạm không giống người bình thường chút nào, thế nhưng hôm nay cậu ấy lại để lộ ra sự yếu đuối của mình trần trụi trước mặt cô bé.
Điều cô bé cảm giác được là cậu ấy đang phải chịu một cú sốc vô cùng lớn, hai người cũng chỉ là một đứa trẻ, đối với Hạ Gia Huy, cô bé thực sự không thể làm gì khác ngoài cảm giác bất lực và cảm thông cho cậu.
Cô bé thậm chí không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt ra sao nếu cha cô bé là Lâm Quân đột ngột đổ bệnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạ Ly không dám nghĩ nữa, cơ thể cô bé không khỏi rùng mình một cái.
Cô bé gọi Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy không đáp lại, cứ nhìn về phía cửa phòng mổ, cả người cậu không khỏi run lên vì sợ.
Lâm Hạ Ly bước tới và ngồi ở bên cạnh cậu, không nói gì, chỉ yên lặng ở bên cậu.
Cùng cậu chờ ca phẫu thuật kết thúc.
Đối với Hạ Gia Huy, trong lúc chờ đợi kết thúc ca phẫu thuật, trong đầu cậu có hàng tá khả năng xảy ra, mỗi khả năng mà bác sĩ đưa ra đều đủ để khiến cậu khắc ghi cả đời.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Tại sao lại thế này? Tại sao lại như thế này?”
Hạ Gia Huy kéo cổ áo bác sĩ, hai mắt đỏ bừng, dường như đã mất hết lý trí.
Lâm Hạ Ly và các y tá khác muốn chạy tới ngăn cậu lại, nhưng họ không thể kéo cậu được.
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh.
Cha anh có một khối u nhỏ trong não.
Bởi vì khối u này không được phát hiện từ trước nên nó đã chèn ép dây thần kinh não của ông ấy, khiến tình trạng của ông ấy xấu đi.
Đây là sự thất trách của bệnh viện chúng tôi.
Bệnh viện sẽ giải quyết, nhưng bây giờ tôi đề nghị anh, hiện giờ anh vào vẫn có thể nhìn thấy mặt cha anh lần cuối.
“
Nghe bác sĩ nói, Hạ Gia Huy đấm mạnh vào mặt bác sĩ rồi chạy vọt vào phòng bệnh.
“Hạ Gia Huy!”
Lâm Hạ Ly liếc bác sĩ, cũng lười quan tâm đến ông ta nữa, đuổi theo vào.
“Cha! Cha ơi, cha tỉnh lại đi!”
Tiếng khóc nức nở lọt vào tai Hạ Ly, cô đứng bất động ở cửa, bàn chân như bị đeo chỉ không nhúc nhích nổi.
Người cha Hạ cắm đầy ống tiêm, Hạ Gia Huy ghé vào người ông, toàn thân đều run lên.
“Cha.”
Cậu hét lên, giọng nói trầm thấp nhưng đủ để khiến cho người ta đau thấu tim gan, từng tiếng động đều đập vào trái tim Hạ Ly một cách nặng nề, khiến nước mắt cô bé không kìm được mà rơi xuống.
Nghe thấy tiếng của Hạ Gia Huy, cha Hạ khẽ mở mắt ra, cái mở mắt đó nặng như ngàn cân, cứ như để mở được mắt ông đã trút sạch toàn bộ sức lực của mình rồi.
Nhìn thấy cha Hạ đã tỉnh lại, dường như Lâm Hạ Ly đã khôi phục một chút khí lực, nhấc chân bước tới, đứng phía sau Hạ Gia Huy.
Cha Hạ đang đeo mặt nạ dưỡng khí trên mũi, thở yếu ớt, không nói nên lời, ông chảy nước mắt đã khi nhìn thấy Hạ Gia Huy.
Cơ thể của ông nên ông biết, cha Hạ biết rằng mình sắp chết rồi, cả đời vất vả chỉ còn da bọc xương, ăn kham uống khổ, hễ cái muốn đi là đi, thế còn con mình phải làm sao đây?
Đây cũng có thể là nỗi canh cánh duy nhất trong lòng ông ấy.