Chương
“Ôi chao, không có gì đâu bác Hạ, cháu và Hạ Gia Huy là bạn cùng lớp, quan hệ giữa chúng cháu rất tốt.
Đây là việc mà cháu nên làm.
Với cả bạn bè cùng lớp không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Nghe thấy cha Hạ nói vậy, Lâm Hạ Ly hơi ngượng ngùng nói.
“Được rồi được rồi, bạn bè trong lớp thì nên giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
”
Cha Hạ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nhân hậu của người bình thường, ông đối nhân xử thế khoan dung rộng lượng, đối với ông ấy mà nói, ngoại trừ môi trường sống sinh hoạt hằng ngày ra thì ông chỉ quanh quẩn duy nhất bên đứa con trai Hạ Gia Huy.
Vì vậy, ông ấy hy vọng mình có thể cho Hạ Gia Huy những gì tốt nhất mà ông ấy có.
Hạ Gia Huy không để ý đến cảm xúc của cha Hạ, ánh mắt cậu bé nhìn Lâm Hạ Ly, khóe môi nhếch lên.
“Vâng, Hạ Ly là bạn rất tốt ạ.
”
Lâm Hạ Ly nhướng mày: “Thật sao? Vậy thì cậu định cảm ơn tớ thế nào đây?”
“Tớ…”
Hạ Gia Huy đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng bịch một cái, hộp cơm trong tay cha Hạ đã rơi xuống đất, thức ăn trong hộp rơi vãi ra khắp sàn nhà.
“Bác ơi, bác bị làm sao thế?”
Hạ Gia Huy ôm lấy cha Hạ, Lâm Hạ Ly cũng vội vàng chạy tới, thấy ông ấy nôn mửa dữ dội, cả người cứng đờ, nhìn thấy Hạ Gia Huy muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lên lời, sắc mặt cũng rất khó chịu, cảnh tượng trông rất đau lòng.
Từ trước đến nay Lâm Hạ Ly chưa bao giờ thấy tình huống như vậy, cô bé muốn đến giúp đỡ nhưng không biết phải làm thế nào, suýt nữa bật khóc vì sợ hãi, trong lòng trở nên rối bời, cô muốn giúp Hạ Gia Huy nhưng chân tay cô luống cuống không thể giúp được gì.
“Hạ Ly, đi gọi bác sĩ, nhanh, nhanh lên.
”
Hạ Gia Huy vẫn còn sót một tia lý trí cuối cùng hét lên với Lâm Hạ Ly, Lâm Hạ Ly nghe thấy giọng nói dồn dập của Hạ Gia Duy, trong lúc nhất thời hoảng sợ chưa kịp phản ứng lại, sau đó cô bé mới hoàn hồn vội vàng chạy ra ngoài.
“Bác sĩ.
”
Trong lúc Lâm Hạ Ly chạy ra ngoài thì sắc mặt của Hạ Gia Huy đã tái đi.
“Cha, cha cố gắng một lúc nữa thôi, bác sĩ sắp tới rồi, sắp đến đây rồi.
”
Cậu bé ôm lấy cha Hạ, cơ thể của cậu bé không ngừng run rẩy vì sợ hãi tột độ.
Đối với cậu, cậu chỉ còn lại duy nhất người cha này, cha cậu không thể xảy ra chuyện gì, không thể được…
Cha Hạ chỉ còn lại một chút ý thức, muốn nhấc tay sờ mặt con trai, thế nhưng cơn đau tê rần khiến ông không nhấc lên được, ông cố nén đau, nhìn con trai, hai mắt chực bật khóc đến nơi.
Ngay sau đó một vị bác sĩ mặc áo choàng trắng vội vàng chạy tới, anh ta nhanh chóng dùng ngón tay banh mắt kiểm tra đồng tử của cha Hạ.
“Tình trạng của bệnh nhân đột ngột xấu đi, phải nhanh chóng thực hiện phẫu thuật mới được.
Lập tức đưa ông ấy đến phòng cấp cứu”.
Anh vội vàng nói xong với y tá bên cạnh, sau đó có mấy người nhanh chóng đẩy cha Hạ vào phòng phẫu thuật.
Đối với bác sĩ và y tá mà nói, loại tình huống này là chuyện thường ngày quá quen thuộc với bọn họ rồi, nhưng đối với Hạ Gia Huy và Lâm Hạ Ly mà nói, loại chuyện này giống như một bản tuyên án, đặc biệt là một vết thương sâu trong lòng Hạ Gia Huy.