Chương
Lê Nhật Linh nhìn đầu tóc con gái có chút rối tung, hai mắt sưng lên như hạt óc chó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng nước mắt, nhìn vô cùng đau lòng.
“Sao lại đột ngột qua đời như vậy được chứ? Mẹ nghe anh trai anh nói chỉ là đột ngột xuất huyết não, hơn nữa chẳng phải bác sĩ đã là đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi sao?” Lê Nhật Linh cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao một người đang khỏe mạnh lại qua đời đột ngột như vậy, rõ ràng khi bị xuất huyết não đã cứu được rồi, tại sao lại đột ngột qua đời như vậy chứ?
“Chuyện này con cũng không biết.
Chỉ là sau khi phẫu thuật, bác sĩ nói rằng chú Hạ có một khối u trong não nên mới đột ngột qua đời.” Mấy ngày nay Lâm Hạ Ly chỉ lo buồn, cô bé cũng không nghĩ đến chuyện này.
Cô bé nhớ kỹ lại những lời bác sĩ đã nói rồi mới trả lời.
“Có một khối u trong não sao? Chẳng lẽ bác sĩ không kiểm tra CT não trước khi phẫu thuật sao? Bác sĩ không kiểm tra ra được sao?” Lê Nhật Linh nhạy cảm nên đương nhiên cảm thấy sự cố này hẳn là một tai nạn y khoa điển hình.
“Con không biết, con không biết tình hình cụ thể lúc đó, nhưng con chưa nghe Hạ Gia Huy nói với con về khối u não của chú Hạ, chắc chắn là chưa.
Hơn nữa sau khi phẫu thuật xong, bác sĩ chỉ là bệnh nhân thoát khỏi nguy kịch thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được, nhưng chú Hạ đã đột nhiên qua đời rồi.
“ Lâm Hạ Ly vừa nghe mẹ nói như vậy, cô bé đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhanh chóng nói với Lê Nhật Linh những gì cô bé biết.
“Được rồi, mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ nhờ người kiểm tra chuyện này, sẽ có kết quả sớm thôi.” Lê Nhật Linh an ủi cô.
“Con đi rửa mặt đi, đừng để Hạ Gia Huy nhìn thấy con như thế này.”
“Vâng.” Lâm Hạ Ly ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh.
Lê Nhật Linh, Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh đi vào phòng bệnh, bọn họ nhìn thấy Hạ Gia Huy đang ngồi dựa vào tường, hai mắt đờ đẫn, sau khi nhìn thấy bọn họ đi tới, mới lễ phép mỉm cười và chào hỏi với bọn họ.
Lê Nhật Linh nhìn nụ cười của Hạ Gia Huy, tuy trông cậu ấy vẫn hiền lành tốt bụng như thường, nhưng Lê Nhật Linh có thể thấy rõ sự tuyệt vọng và thê lương trong nụ cười đó, cô thở dài, có chút cảm tình với cậu thanh niên không chịu khuất phục này, nhưng nhiều hơn hết vẫn là sự đồng cảm.
Dù con người có khó khăn, mệt nhọc và vất vả đến đâu, nhưng ông trời sẽ không bao giờ thương xót bất cứ ai, đời người phải trải qua những đau khổ, ông trời sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Hạ Gia Huy đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ ở bên ngoài, luôn im lặng không tạo ra tiếng động, vẻ mặt vừa rồi khó khăn lắm mới dịu lại được, sau khi nghe Lâm Hạ Ly nói: “Cha Hạ Gia Huy đã qua đời.” Dường như lại có thêm một đôi tay nữa tách vết thương đang rướm máu của cậu ra phơi bày cho mọi người cùng nhìn thấy, cậu có chút hụt hẫng, giống như một con dã thú nhỏ bị thương, cuộn mình trong góc chậm rãi liếm vết thương.
“Hạ Gia Huy.” Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Hạ Gia Huy, Lâm Hòa Phong có chút không đành lòng nhưng cũng có chút khó chịu, là đàn ông thì ai lại không có lúc không vừa ý chứ.
Hạ Gia Huy không nhìn cậu, mà chỉ cúi đầu tự an ủi chính mình, không biết cậu đang nghĩ gì, Hạ Gia Huy vốn đã có chút gầy, bây giờ trông lại càng gầy hơn, đáng thương hơn.
“Cậu cứ co quắp ở đây có ích lợi gì chứ? Xương cốt của cha cậu đã lạnh rồi, cậu cứ ngồi bất động như khúc gỗ như vậy, chuyện tang lễ của cha cậu phải làm sao hả?” Lâm Hòa Phong không nhịn được mà nói với Hạ Gia Huy.
Lê Nhật Linh không hiểu Hạ Gia Huy, cũng không biết nên nói cái gì, nên dứt khoát không nói gì cả.
Cả cơ thể đang co quắp của Hạ Gia Huy đột nhiên đông cứng lại.
Nhìn thấy phản ứng của Hạ Gia Huy, biết rằng những lời này có tác dụng với Hạ Gia Huy, Lâm Hòa Phong tiếp tục nói.
“Gặp phải những chuyện như thế này, trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng đây là những điều con người không thể thay đổi được! Cậu không thể nào cứ đi theo cha cậu mãi được.
Ông ấy nhất định rất hy vọng cậu có thể sống tốt, chẳng lẽ cậu cứ từ bỏ hy vọng như vậy sao?”