Chương
Bác gái bất đắc dĩ đi ra cửa liền gặp Lâm Hạ Ly đang đi đổ rác về.
“Này, cô bé, con cũng ở đây à.
Ai da! Gia đình này phải nói cũng thực sự quá đáng thương, gia đình vốn đã nghèo khó nay còn xảy ra chuyện lớn như vậy coi như xong rồi.” Trên gương mặt bác gái hàng xóm hiện lên vẻ chua xót, giọng nói vô cùng tiếc hận.
Lâm Hạ Ly không biết nên nói cái gì, chỉ là yên lặng nghe bác gái nói liên miên lải nhải.
Chắc người bác gái này cảm thấy hơi khát nước nên đành vặn cái eo mập mạp của mình rồi quay về nhà.
Sau khi Hạ Gia Huy gần như đã chuẩn bị xong, cậu gọi xe kéo thi thể cha Hạ lên xe, Lâm Hạ Ly cũng định đi theo, lúc này Hạ Gia Huy mới lên tiếng.
“Cậu đừng đi, để tới đi một mình được rồi.
Chỗ đó xui xẻo lắm.” Hạ Gia Huy từ tốn nói, trong giọng nói của cậu còn lộ ra chút đau thương.
Lâm Hạ Ly có chút kích động khi nghe Hạ Gia Huy mở miệng nhưng cô bé nghe được trong lời nói của Hạ Gia Huy lúc vẫn còn có chút khổ sở.
“Tớ không chê xúi quẩy, tớ cùng chú Hạ cũng coi là hợp ý, tớ cũng muốn tiễn chú một đoạn đường.”
Lâm Hạ Ly từ lần trò chuyện với chú Hạ trong bệnh viện lúc trước đã yêu thích lòng bác ái và lòng tốt của chú Hạ.
Cô bé không ngờ một người tốt bụng như vậy lại bị căn bệnh quái ác cướp đi sinh mạng một cách tàn nhẫn.
Lâm Hạ Ly muốn cùng Hạ Gia Huy đi chôn cất cha cậu cũng vì sợ rằng cậu ấy sẽ không thể một mình chịu đựng được cảnh đau thương này.
Hạ Gia Huy nghe Lâm Hạ Ly nói xong, cậu cúi đầu suy nghĩ một hồi cũng không có tiếp tục ngăn cản nữa.
Lâm Hạ Ly liền đi theo vào trong xe, Hạ Gia Huy cũng không từ chối.
Lâm Hạ Ly rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Đến mộ địa, Hạ Gia Huy mời những người kia liền bắt đầu thuần thục đào đất, đo đạc, tính phong thuỷ, vội vàng bận bịu nhưng vẫn làm mọi thứ một cách trật tự rành mạch, dường như thứ bọn họ mai táng chỉ là một cái tượng gỗ mà thôi, những người này thường xuyên thấy việc sinh tử, cho nên không hề cố kỵ điều gì.
Ở một bên khác, đài hoá thân to lớn bốc lên một cột khói đen, mấy người kêu khóc vô cùng thống khổ khiến cho Lâm Hạ Ly cảm thấy vô cùng băn khoăn, dường như có người đang muốn xé rách trái tim cô bé.
Trên thế giới này, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều có nhiều sinh mạng mất đi như vậy, không ai có thể dám chắc một giây sau mình còn sống hay đã chết, nhưng không ai có năng lực thay đổi vận mệnh, dù sao thế giới này vẫn cần những luồng huyết dịch mới rót vào.
Ngọn lửa cháy hừng hực rất nhanh chóng đã thiêu rụi thân thể cha của Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy vẫn cứ bình tĩnh như vậy giống như là cậu đang kiềm chế sự bi thương, thống khổ sâu trong nội tâm.
Mọi việc đều tiến hành một cách trật tự ngay ngắn, Hạ Gia Huy cùng Lâm Hạ Ly liền đứng ở bên cạnh an tĩnh nhìn xem, trên mặt không có biểu cảm.
Lâm Hạ Ly nắm chặt tay Hạ Gia Huy, cô bé muốn để Hạ Gia Huy cảm thấy cậu không phải không còn gì cả, cậu còn có cô bé nữa mà.
Hạ Gia Huy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tro cốt bên trong mộ huyệt, một chút xíu đã bị người ta đào ra, sau đó những người kia đem tro cốt ra khu vực phòng chứa quan tài, chậm rãi khép lại nắp quan tài, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ liền đem cha cậu chậm rãi bỏ vào trong huyệt mộ, tất cả giai đoạn đó đối với Hạ Gia Huy giống như là một trận lăng trì, không có một chút nào là không giằng xé nội tâm của cậu, giày vò những hi vọng trong lòng cậu.
Cậu hi vọng biết bao hiện tại người nằm trong quan tài kia chính là cậu, mà không phải là người cha già đã vất vả nửa đời người của cậu.
Quan tài chậm rãi rơi vào mộ huyệt, đất cát chậm rãi bao trùm lấy cỗ kia quan tài, hai tay Hạ Gia Huy bắt đầu chậm rãi nắm chặt, khớp xương bắt đầu trắng bệch, thân thể cậu cũng dần dần cứng lại.
Lâm Hạ Ly cảm nhận được thay đổi của cậu, cô bé không thể làm cái gì để giảm bớt sự thống khổ của Hạ Gia Huy, chỉ có thể ở bên cạnh cậu quan tâm cậu, khiến cho cậu biết được rằng vẫn còn có Lâm Hạ Ly ở bên cạnh quan tâm mà không cần sự hồi đáp nào của cậu, là Lâm Hạ Ly đã cảm thấy đủ rồi.