Thân thể mất đi sự chống đỡ dần dần tụt xuống.
khỏi người anh, Lê Nhật Linh cảm thấy bản thân sắp bị anh gây sức ép đến điên rồi.
Ai kêu anh buông tay như vậy!
Cô không có cách nào, chỉ có thể dùng sức ôm lấy cổ anh, để cho chính mình treo trên thân thể anh mới không bị té xuống đất.
Lê Nhật Linh xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Lâm Quân, đồ khốn anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Lấy vòng cổ cho em.” Anh biểu hiện sự vô tội.
Biết Lê Nhật Linh thật sự không còn sức lực, khi cô không ôm anh được nữa, lúc này anh mới đưa tay ra đỡ lấy thân thể của cô.
Lần này đúng là cô không còn chút sức lực nào, mềm nhữn dựa vào ngực của anh, theo anh đi.
Lâm Quân đi chậm rãi, cuối cùng cũng đi đến đích, anh mở ngăn kéo, lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho.
người phụ nữ trong lòng.
“Đây là cái gì? Không phải nói lấy vòng cổ à?” Lê Nhật Linh càng lúc càng không đoán ra kịch bản của anh.
“Còn chưa mở ra xem, sao em biết là không phải?”
“Nhưng tại sao lại để vòng cổ trong túi hồ sơ?”
“Ngoại trừ vòng cổ fa thì còn có một món quà nhỏ.” Anh thản nhiên nói.
Lê Nhật Lĩnh ;kinh ngạc „nhìn anh,` cô luôn nghĩ người đàn ông này không biết lãng mạn, nhưng anh lại chuẩn bị cho cô một món quà nhở?
Công bằng mà nói, là Lê Nhật Linh hiểu lầm Lâm Quân.
Anh đã để đồ vật và vòng cổ ở trong ngăn kéo, nhưng cho tới bây giờ Lê Nhật Linh chưa từng kéo nó ra. Nếu cô tùy tiện một chút, không có việc gì cũng kéo ra xem thử thì cô đã sớm phát hiện ra điều bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô.
Đáng tiếc, cô vẫn không phát hiện được, còn để anh tự mình thông báo. Thật ra chính Lâm Quân cũng rất uất ức, nếu hôm nay cô không hỏi, món quà này không biết phải kéo dài tới khi nào mới có thể lấy ra.
Lê Nhật Linh bị anh ôm dùng tư thế kết hợp ôm trở về giường, anh ngồi ở trên giường, cô ngồi trên đùi của anh.
Lúc này cô mới rảnh tay mở túi hồ sơ ra.
Chiếc vòng cổ ở bên trong, chắc là nó đã được sửa rồi, vòng cổ trông mới, hơn lúc trước, còn có một vài chữ cái nhỏ bằng tiếng Anh mơ hồ xuất hiện trên bánh răng của khóa vòng cổ.
Cô để vòng cổ dưới ánh đèn nhìn hồi lâu, đáng tiếc là nó quá nhỏ không thể nhìn-rõ được, cũng không.
biết kỹ thuật của hai mươi năm trước làm cách nào để khắc ra dạng chữ nhỏ xíu như vậy.
Sau khi cất vòng cổ đi, Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân cười lên tiếng: “Đây là sự bất ngờ anh dành cho em sao?”
Tu sửa lại chiếc vòng cổ một lần, sự hiểu biết của người đàn ông này về sự bất ngờ quả nhiên rất hàm hồ.
Khuôn mặt của Lâm Quân đen lại, dùng sức chọc vào cô hai cái, khiến cho cô cầu xin tha thứ mới u ám mở miệng: “Mở túi hồ sơ ra xem lại lần nữa.”
Lê Nhật Linh thở hổn hển, lúc này mới run rẩy đưa tay vào lấy hồ sơ trong túi ra.
Đây mới là món quà anh tặng cho cô.
Lê Nhật Linh sửng sốt, thực sự là một công ty.
Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình.
Không ngờ Lâm Quân đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó.
Có thể không nhận được không?”
Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc.
Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích.
“Không thể.” Lâm Quân nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới thân, trừng phạt thân thể người phụ nữ không biết tốt xấu này.